Ngoại truyện 3: "nhà tâm lý học" Trịnh Anh Khang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối tuần đã đến với bao nhiêu kế hoạch thư giản của mọi người. Anh Khang cũng vòi vĩnh ba mẹ chở đi chơi nhưng không được. Anh Kiệt và Hạnh San đều bận rộn với dự án mới. Anh Khang cảm thấy như nó bị cho ăn "bơ" vậy. Cảm giác tuổi thân dâng lên, gia đình cậu hai Kỳ và dì Nana đều đi dã ngoại còn nó thì ở nhà ngáp rùi. Khang xin đi chung mà chẳng ai chịu vì đây là không gian riêng của họ, không muốn thằng nhóc nghịch ngợm này đi theo phá rối. Dù vậy nhưng nó không ủ rủ mày chau mà lên mạng chơi trò chơi thử thách trí tụê.
Anh Khang đặc biệt hứng thú với những game như vậy, nó muốn chúng phải phục IQ của mình.

Anh Kiệt và Hạnh San đều ở trên phòng làm việc, một mình nhóc Anh Khang làm bá chủ phòng khách. Nó đang tập trung cao độ vào máy tính bảng trên tay, tư thế rất ư là hoành tráng, hai chân dạng rộng ra gác lên bàn, bên cạnh là hộp sữa tươi và đĩa bánh.

reng.... reng.... chuông điện thoại vang lên làm nó phân tâm, Anh Khang liếc nhìn rồi cầm điện thoại của Hạnh San lên.

- alô con là Anh Khang, dượng gọi mẹ con có gì không?

- dượng đang tìm con đó nhóc!

Tiếng Helen vang lên, Anh Khang hắng giọng, bộ dạng bất cần giống hệt Anh Kiệt. Nó biết anh sắp nhờ vả gì đó.

- chuyện gì thế dượng?

- dì Nana của con lại giận rồi, chuyện là thế này....

Ở một địa điểm dã ngoại lý tưởng. Nana ì ạch với cái bụng bầu 6 tháng tuổi, làm gì cũng khó khăn.
Với cái tính hay chạy nhảy và năng Động của nhỏ thật khó mà chịu ngồi yên.
Helen tích cực bày dọn mọi thứ ra ngoài còn vợ thì thong thả ngồi đọc sách.
Chốc chốc lại vang lên tiếng gọi.
- Helen em khát!

- Helen em mỏi lưng, đấm bóp đi.

- chồng à em nóng quá, quạt đi

- Chồng ơi xong chưa em muốn nằm rồi.

Helen bận rộn chạy tới chạy lui đổ mồ hôi hột để phục vụ phu nhân và baby trong bụng.
Cưới nhau đã 3 năm, trong thời gian đó Nana không muốn sinh con vì còn muốn tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, mặc cho Helen cố hết sức năn nỉ. Cuối cùng nhỏ cũng chịu sinh. Vợ chồng anh rất thương và thân thiết với nhóc Anh Khang.

- phù... xong rồi em nằm xuống đây đi.

Helen thở hồng hộc dìu Nana nằm xuống chiếc manh vừa trải trên bãi cỏ.

Nhỏ gối đầu lên đùi Helen nhìn xung quanh, bản nhạc nhẹ nhàng từ chiếc ipad làm dịu không khí và tăng sự lãng mạn của đôi vợ chồng trẻ.
- sao lúc đầu gặp anh em lại kêu bằng "ông chú" chứ, không cảm thấy bất hợp lý sao?_ Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của nhỏ.

Helen luôn thích vợ thả tóc nhưng Nana lại không thích nên anh đành chìu, dù sao dáng vẻ năng Động trẻ trung của vợ cũng làm anh thích hơn.
- không! bất cứ người con trai nào em cũng không ưa và đều gọi vậy. Chỉ trừ...
- trừ gì?.
- trừ anh hai em và anh rể đẹp trai!
- bộ anh không đẹp trai bằng anh rể em sao? Xì!
Helen có vẻ giận.
- chẳng phải em đã lấy anh rồi sao, chôn vùi quá khứ đẹp đẽ của em còn đòi gì nữa mà giận hờn.
- quá khứ đẹp đẽ của em là tay đua xe chuyên nghiệp, tay chơi bài chuyên nghiệp, chị hai của các quán bar, nữ thần của các điệu nhảy đó hả?
- ừ sao anh biết vậy?_ Nana thản nhiên gật đầu. Helen nhìn vợ mình thầm than trời và tự hỏi sao mình lại yêu cô gái này đến vậy, lúc trước cứ nghĩ hình mẫu của mình phải là một người phụ nữ dịu dàng, đảm đang nhưng cho đến khi gặp nhỏ.

- anh là chồng của em đó nhóc, chẳng biết sao anh lại thích một cô gái dữ dội như em nữa.
- anh không muốn thích thì bỏ đi cho rồi .
Nana bĩu môi tỏ vẻ giận. Vì anh mà nhỏ phải từ bỏ các sở thích thích hết sức "nữ tính" của mình, mà còn than vãn. Nhỏ dịch người khỏi anh.
- em có đói không? hay uống sữa nha.
Anh dỗ dành, anh chăm sóc rất chu đáo cho vợ từ khi có bé con trong bụng.
- không! em muốn chạy xe đạp như họ!_ Nana chỉ nhiều đôi trai gái khác đằng xa.
- không được đâu cục cưng, em đang có thai đó, cái đó không hợp.
- vậy em muốn leo cây hái mận, nhìn đi, rất nhiều trái đó.
- em muốn ăn anh sẽ hái cho, leo cây nguy hiểm lắm.

- hừ! em muốn trượt pa-tin giống tụi con nít đó.
- Trời ạ!vợ ơi là vợ, cái đó lại càng không được.
- cái gì cũng không được, vậy phải làm sao anh mới chịu, tại sao em lại có con với anh chứ, thật bực bội mà, vừa nặng nề vừa khó chịu. Biết vậy em chẳng mang thai làm gì, Helen anh thật đáng ghét, anh cố ý không muốn cho em chơi chứ gì, vậy cho em và con chán chết luôn đi. Còn nói là yêu em chiều chuộng em.

Nana bực tức "hót" một "bài ca", cũng không thể trách được, nhỏ vốn tính tình giống con trai mà bây giờ cái gì cũng không làm được, cái gì cũng nguy hiểm, nhỏ sắp phát điên rồi.
Helen thấy vợ đùng đùng nổi giận thì lúng túng, cô vợ trẻ con này mỗi khi giận là rất khó làm lành.
Anh ấp úng không biết năng nỉ làm sao, sợ mở miệng lại khiến nhỏ thêm giận.
Nana không thèm đối hoài gì đến anh dậm chân phình phịch lại ghế phía xa kia ngồi nhìn đám con nít chơi đá bóng. Nhỏ cũng muốn được thoải mái như vậy.

Anh Khang nghe xong mọi chuyện thì trầm ngâm giây lát, nó cười cười trả lời.

- dượng à! con nói dượng thật là, lúc nào dì giận cũng cầu cứu con. Nhưng luôn gọi vào máy mẹ không thấy bất tiện à, hơn nữa bây giờ còn gọi bằng Viber thật quá bủn xỉn.
- thôi hiểu rồi tiểu quỷ! dượng sẽ tặng con cái smart - phone loại tốt nhất được chưa?
Quá hiểu ý thằng nhóc này nên Helen đưa "hối lộ" ngay. Muốn trách thì trách tại sao nó thông minh và thân thiết với Nana như vậy?
Anh Khang cười khoái chí chỉ thiếu không nhảy cẫng lên.
- Được, quá được đi chứ! phải chi dượng cũng hiểu dì giống như vậy thì tốt rồi! nhưng con cần thời gian để kiểm chứng lời dượng.
- OK OK 10 phút nữa sẽ có người giao hàng cho con.

Anh Khang phấn khởi ngồi đợi. Nó chỉ nói vậy thôi chứ Helen mà hiểu tâm lý Nana thì nó đã mất đi nguồn lợi tuyệt vời này rồi.
Đúng 10 phút sau, thư kí của Helen đem đến một chiếc điện thoại như đã hứa, mặt cô méo xệch vì bị dựng đầu dậy gấp gáp, thế là mất toi sự nghiệp ngủ nướng cực kỳ hiếm hoi của ngày chủ nhật.
Cái thằng bé trời đánh này.
Vừa nhận quà Anh Khang hí hửng mở ra, mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn chiếc điện thoại.

Trước đó vài phút.

- a lô Anh Khang nghe nè dì! Mẹ đang làm việc ạ.
Nana gọi điện cho đứa cháu cưng
- mặc kệ mẹ con, Anh Khang dì đang muốn điên đây.
Giọng nhỏ bực bội, nó thừa biết mọi chuyện nhưng vẫn im lặng nghe nhỏ trút nỗi lòng.
Cũng thật lạ, Nana cứ thích than phiền với thằng bé 4 tuổi vậy mà nó lúc nào cũng cho nhỏ một lời tư vấn rất đúng đắn và dĩ nhiên cần có gì đó để trao đổi.
- con có cách nhưng... lúc nào cũng làm nhà tâm lý thế nào đầu óc con rất căng thẳng, nên cần cái gì đó giải trí!
- một máy chơi game đời mới có chức năng nhận diện giọng nói, OK?
- ok! Mẹ con đã dạy phụ nữ có một thứ vũ khí rất đáng sợ mà bất cứ người đàn ông nào cũng chịu thua và ba con là bằng chứng.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 17:33:27

Trở lại hiện tại.
Vừa nhận được vật phẩm thì Helen gọi đến.
- nói đi nhóc!
- nếu dì không được chạy xe đạp thì dượng có thể chở dì mà, nếu dì không thể trèo cây lúc này thì dượng có thể cõng dì lên để hái những trái thấp phía dưới. Nếu dì thích trượt pa-tin thì dượng nên biểu diễn một chút tài nghệ.
Anh Khang nói xong bên kia im lặng một chút dường như còn nghi hoặc.
- chắc được chứ?
- tùy dượng!
- con đúng là nhà tư bản mà, ngồi không mà hưởng lợi.
- ai bảo con không làm gì chẳng phải con đang làm nhà tâm lý học cho dượng sao? đó cũng là công việc thì cần có thù lao.
- dượng chịu thua rồi, đi thực hiện theo lời con đây. Tạm biệt!
- bái bai dượng.

Anh Khang sung sướng ôm lấy chiến lợi phẩm của mình. Nó từng chút "phanh thây" chúng ra để khám phá. Chúa sẽ tôn vinh ý chí tìm tòi và sáng tạo của con! amen...

Helen ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn về phía Nana. Anh không thể không làm theo chỉ dẫn của "ông cụ non" vì 10 lần như một đều hữu dụng chỉ vài trường hợp bị sự cố kĩ thuật.

Anh chầm chậm tiến lại phía vợ. Chỉ còn cách vài bước anh chợt nghe tiếng khóc, Helen hốt hoảng chạy đến, một chân quỳ một chân co, tay vin vai Nana .
- Trời ơi bà xã, em đang khóc đó sao (hỏi ngu), anh xin lỗi, xin em đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm!_ Thấy Nana khóc tức tưởi, anh lóng ngóng tay chân, nhanh chóng lao nước mắt lăn trên má cô.
Anh Khang nói quả không sai!
- hức... hức... ông xã... hức...em sắp chán chết rồi... hu hu!
- xin lỗi bà xã, xin lỗi, anh sẽ không như vậy nữa, ngoan đừng khóc nữa.
Helen ôm cô vào lòng, tay vuốt mái tóc cô vỗ về an ủi.
Nana không thôi mà còn khóc lớn hơn, tiếng nấc nghẹn ngào như cắt đi da thịt Helen, anh thật sự không chịu nổi khi thấy cô vợ bé nhỏ này rơi nước mắt.
- không chơi hức... hức với anh nữa hức... đáng ghét...
- anh biết sai rồi như vậy đi, em đã đạp xe chở em, anh sẽ cổng em hái trái cây, anh sẽ thay em làm những thứ em muốn chỉ cần em vui.
- thật không?
- thật! bà xã à chỉ tại anh sợ em gặp nguy hiểm thôi hiểm thôi. Đừng khóc nữa tha lỗi cho anh đi.
- anh đi thuê xe đạp đi!_ Nana đẩy anh ra nói, tiếng khóc đã dứt chỉ còn lại gương mặt tèm nhèm nước mắt nước mũi. Helen lấy khăn giấy lao mặt cho cô rồi đi thuê xe đạp.
Nana nhìn bóng lưng anh đằng xa thì tủm tỉm cười.
Đúng thật nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ.

Anh Kiệt xuống nhà thì thấy nhóc con mình đang hí hoáy cắm đầu viết vẽ gì đó. Trên bàn thì có hai hộp to. Anh bước lại lên tiếng hỏi.
- đang làm gì vậy con trai?
- con đang viết thư cho bạn gái!
- hả? Con biết chữ sao?
- thế ba nghĩ cô ấy biết đọc à?
Anh Kiệt: "...."
nó không thèm chú ý đến đống thịt bên cạnh là anh. Nó giận vì ai cũng được ba mẹ chở đi chơi cuối tuần còn nó thì không.
- đây là gì thế? sao con có được.
- là dì và dượng cho con, không giống như ba!_ Nó dỗi tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
- ai ya có người giận rồi, bà xã ơi chúng ta đi chơi thôi, anh biết có người sẽ không thèm đi cùng đâu.
Anh Kiệt cố tình nói lớn, Hạnh San từ trên cầu thang bước xuống vừa vặn nghe cuộc đối thoại của hai cha con, cô cười cười hiểu ý.
- ơ thế Anh Khang không đi à? vậy vợ chồng mình đi thôi, con ở nhà vui vẻ nha.
Hạnh San đã chuẩn bị xong bước lại khoát tay Anh Kiệt.
- ba mẹ ăn hiếp con cái!
vợ chồng Anh Kiệt nhìn nhau cười cười.
- xe mình còn trống một chỗ hay gọi cho con bé con Ngọc Hân và Eric đi cùng đi!

San cố ý nói khích. Anh Khang vẫn không ngước mặt lên nhưng Động tác tay ngừng lại, cử chỉ này không qua khỏi mắt của hai vợ chồng.
- chỗ đó quá lớn không thích hợp cho trẻ sơ sinh.
Nó lên tiếng.
- thế thích hợp với ai?
Kiệt hỏi.
- dĩ nhiên là con rồi.
- thế con trai có đi cùng không!
- đi ạ! đi đâu thế ba.
- sang nhà mẹ Tuyết Đan, 4 gia đình chúng ta cùng nhau mở tiệc cuối tuần.
Hạnh San bế Anh Khang lên hôn lên má nó.
- yeeeee!!!! Con được chơi với Tuyết Nhi, anh Hàn Vũ và cả Bảo Nghi nữa.
- còn cậu bé Kyo của chú Eric nữa. Đi thôi!!!!
- xuất phátttttt!

Cuối cùng họ cùng tìm được hạnh phúc có mái ấm nhỏ riêng của mình. Cứ mỗi tháng hay mỗi tuần rảnh họ lại tụ tập cùng nhau mở tiệc ăn uống vui chơi. Dù cho bao năm trôi qua nữa thì tình yêu của họ vẫn vĩnh hằng bất diệt, tình bạn quý gía của bộ ba vẫn gắn chặt theo thời gian.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net