Bộ Bộ Sinh Liên 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến chỗ Da Luật Tà Chẩn một chuyến, bảo hắn viết vài chữ Khiết Đan rồi truyền đến cho quân Khiết Đan trong thành, chỉ cần người không chết, họ cũng chưa chắc là bền chắc như thép được”.

“Vâng ạ, nhưng…trong số đó có vài thứ viết truyền đơn bừa bãi, ai không nhìn hiểu được.

Dương Hạo mỉm cười nói: “Ngươi chớ hỏi nhiều, mấy truyền đơn này ngươi chỉ cần phát đi, đại ca tự có diệu kế”.

“Tuân lệnh!”

“Mộc chỉ huy, Kha đoàn luyện, hai người vẫn làm theo cách của mấy ngày nay, chỉ đánh nghi binh, giảm thiểu thương vong, chỉ mượn cơ hội diễn binh, tập luyện thuật công thành, hiểu chưa?’

“Tuân lệnh!”

Lúc này có một tên tiểu hiệu chạy tới run rẩy nói: “Tiết soái, người Ngân Châu đến rồi”.

“Gọi vào!”

Được một lúc thì thấy một dáng người gầy, dáng mạo xấu xí, mắt tam giác, quai hàm nhô xương ra, mặt vàng nghệ đi vào trong lều, thấy Dương Hạo hắn khom người thi lễ, giọng khàn khàn nói: “Ti chức phụng lệnh ngày đêm đuổi tới đây, chờ đợi sự dặn dò của tiết soái”.

Dương Hạo chau mày, nói với hai bên: “Các người lui ra!”

Đám thuộc hạ lui ra ngoài, Dương Hạo đặt tấm bản đồ xuống, đứng dậy nói: “Ngươi theo ta đến đây”.

Lều của Dương HẠlều nối tiếp lều, phía trước là nơi bàn bạc quân cơ đại sự, sau khi vén rèm lên, thì vào nơi nghỉ ngơi của hắn, Dương Hạo dẫn gã này vào trong hậu phòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: “Sao lại chỉ có mình ngươi đến?”

Gã đó lắp bắp nói: “Khởi bẩm đại soái, đại soái tấn công Ngân Châu, Phi Vũ cũng bôn ba khắp nơi, Hạ Châu, Ngân Châu và các nơi khác đều cần thăm dò, người thì có hạn, có võ nghệ cao cường, người phù hợp với yêu cầu đại nhân có hạn, thuộc hạ chỉ có một mình, song lại là người phù hợp với yêu cầu của đại soái”.

Dương Hạo thầm nghĩ: “Người không thể tướng mạo, người trên giang hồ dị sĩ thật nhiều, đại ca nếu chỉ phái mình hắn đến, chắc chắn là cũng rất tín nhiệm”.

Dương Hạo đổi sắc mặt, hòa khí vỗ vai hắn, nói: “Được, ngươi đã nói vậy, bổn soái đương nhiên là tin rồi, hai năm nay bổn soái không thể về Trung Nguyên, Phi Vũ tuy là bổn soái sáng lập, mới vào có rất nhiều anh hùng hào kiệt, bổn soái cũng không hiểu rõ. Đến đây nào, ngồi đi, ta bàn bạc”.

Dương Hạo vẫy hắn ngồi trên giường, gã ngày nhìn đông nhìn tây, như có gì không tự nhiên lắm, Dương Hạo chỉ nói hắn ngồi cùng với thượng quan, cho nên trong lòng thấp thỏm, hắn có ý bị lung lạc, đương nhiên càng thân thiết, bèn nói: “Bổn soái có một chuyện quan trọng, muốn ngươi ẩn vào thành Ngân Châu làm, nếu việc này làm tốt, bổn soái sẽ đoạt châu dễ như trở bàn tay.

Ngươi vừa đến, cũng thấy tình hình của thành, có thể nắm chắc phần mười lẻn vào được thành không?”

Người đó nói: “Tòa thành to như vậy, phòng thủ lại nghiêm mật, chắc có lỗ hổng, mười người trăm người khó vào thành, thuộc hạ chỉ có một mình nếu lẻn vào,không phải là chuyện quá khó, song không biết đại soái muốn thuộc hạ làm gì? Lẽ nào…lẽ nào là hành thích Khánh Vương?”

Dương Hạo cười ha ha nói: “Có ngươi mới nghĩ vậy, sợ ngươi không làm nổi thôi. Nếu thành Ngân Châu ta có thể vào được, phủ viện lạc Khánh Vương có hạn, ngươi muốn lẻn vào cũng khó, nào đâu có chuyện dễ dàng cho ngươi hành thích? Nếu như bảo ngươi lẻn vào trại ta hành thích bổn soái, ngươi có làm được không?”

Mắt hắn sáng lên, sợ hãi nói: “Thế thuộc hạ tối nay thử xem”.

Dương Hạo dở khóc dở cười, Đinh Thừa Tông phái đến người nào thế này hả trời? Thực thiếu trí tưởng tượng, hắn vội giữ chặt lại, nói: “Được rồi, được rồi, không cần thử, ta cần ngươi vào thành, không phải là muốn ngươi đi giết người, mà là đi thực hiện kế sách”.

“Thực hiện kế sách?”

“Đúng vậy, kế ly gián! Ngươi đưa tai lại đây, bổn soái nói cho ngươi rõ”.

Gã đó mặt vàng vọt chần chừ giây lát rồi ghé tai về phía Dương Hạo, Dương Hạo bèn thì thầm to nhỏ gì đó vào tai hắn, nói được vài câu, mắt Dương Hạo bỗng nhìn chằm chằm vào má hắn, thấy má hắn trắng nõn hoàn toàn khác với màu da, mắt không khỏi nghi hoặc, hắn vội khịt khịt cái mũi, hình như hắn ngửi được mùi hương, sự nghi ngờ càng rõ rệt, giọng nói ngày càng nhỏ, gã mặt vàng ấy không nghe thấy gì càng ghé sát tai vào và thúc giục: “Đại soái nói gì vậy? Thuộc hạ nghe không…ôi!”

Hắn chưa nói hết câu bỗng giật mình kêu lên một tiếng, bàn tay thô to của Dương Hạo đã giữ chặt lấy cổ hắn, lớn tiếng quát: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Gã mặt vàng ngây người ra, người giãy dụa, hắn khẽ quay đầu lại, mắt tam giác của hắn sáng lên và khẽ cười, lộ vẻ đắc ý vô cùng, rồi trở nên xảo quyệt nói: “Hì hì, ngươi giờ mới phát hiện ra sao? Nếu người ta lúc nãy muốn giết ngươi, ngươi nói xem ta có làm được không, tiết soái đại nhân…”

***

Tiểu Chu Hậu cầm lấy quần áo, chạy trốn Triệu Quang Nghĩa vào góc bình phong.

Triệu Quang Nghĩa vui mừng, chỉ thấy mỹ nữ như đang trêu đùa mình, và như vậy chỉ tổn làm trỗi dậy cái bản năng vốn có của người đàn ông trong lòng hắn, nó hừng hực tiến tới Tiểu Chu Hậu, dù sao đi nữa thì đây cũng là thâm cung của hắn, như vậy Tiểu Chu Hậu có chạy đằng trời, không có lệnh của hắn thì không một ai dám đến xía mũi vào làm gì, hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, đuổi theo Tiểu Chu Hậu, thỉnh thoảng hắn còn phun ra vài câu dâm tục, Tiểu Chu Hậu trong lòng chỉ có một mình Lý Dục, mà Lý Dục viết thơ từ thì miễn chê, bình thường nói chuyện cũng thêm thơ ca hoa lá cành vào, ngay cả chuyện giường chiếu cũng rất lãng mạn như thi như họa, như vậy thì nàng sao có thể chấp nhận được một Triệu Quang Nghĩa hung hãn, cố kỵ thế này, những lời nói thô tục mà cũng nói được, nàng bịt tai lại, chạy loạn lên như con chuột, biết mình không còn chỗ nào chạy được, sợ dừng lại lại bị hắn xông đến lăng nhục, những ọt nước mắt lăn dài trên má.

Triệu Quang Nghĩa chơi trò rượt đuổi thấm mệt, hắn dừng lại thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, Triệu Quang Nghĩa đứng thẳng dậy, cố gắng kiềm chế lại cơn dục vọng, nói: “Nữ Anh, nàng không cần trốn nữa, nàng nên biết, Trẫm muốn có nàng thì nhất định sẽ đoạt được nàng, trên dưới người trong nhà nàng đều nằm trong tay ta, Trẫm chỉ cần lệnh một câu thôi, sống là sống mà chết là chết, nàng có chốn cả đời được không?”

Tiểu Chu Hậu tức giận nói: “Thần thiếp thà chết cũng không chịu sự làm nhục của bệ hạ”.

Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, nói: “Nhưng Trẫm không để nàng chết!” Rồi hắn đột nhiên bước nhanh đến, Tiểu Chu Hậu vừa dừng nói, vừa mặc quần áo lại, Triệu Quang Nghĩa bỗng đánh tới, Tiểu Chu Hậu trốn không kịp, cánh tay đã bị hắn ôm chặt lấy, Tiểu Chu Hậu sợ hãi kêu lên, năm ngón tay cào vào mặt Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy tay nàng, còn tay kia sờ luôn vào ngực nàng, lần mò xuống dưới.

Hắn dâm dục bùng cháy, cầm chặt lấy hai tay Tiểu Chu Hậu, đang lúc cúi người xuống liếm láp bộ ngực của nàng thì có một tiếng ngoài điện, hắn quát: “Cái gì vậy hả, ai dám ngăn cản?”

“Bệ hạ, bệ hạ, ngài không được như vậy, Quan Gia nghiêm dụ”.

“Cút ngay, ngươi thì hiểu gì, lẽ nào ta cũng không là được? Khi nào ta phải gặp cha ta, phải cho các ngươi bẩm này nọ?”

“Bệ hạ, hôm nay không như hôm qua, Quan Gia là đương kim thánh thượng, bệ hạ…ôi, ngăn Hoàng tử lại, mau ngăn lại…”

“Đức Sùng? Đứa trẻ này lại làm loạn cái gì vậy?” Triệu Quang Nghĩa vừa nghe thấy vậy, dục khoái mất tiêu, vội bỏ người Tiểu Chu Hậu ra, Tiểu Chu Hậu vội vàng chạy nhanh mặc cung trang vào.

Triệu Quang Nghĩa mau chóng ra Hồi Xuân điện, thấy tấn chức nội thị đô tri cố chặn ngang lấy Triệu Đức Sùng, hai tiểu hoàng môn bên cạnh giữ chặt lấy vai nó, khiến Triệu Đức Sùng cười toe toét, Triệu Quang Nghĩa không khỏi nổi giận, lớn tiếng quát: “Đức Sùng, thân là hoàng tử, không biết thể diện, ở chỗ này làm loạn chuyện gì vậy hả?”

******

Dương Hạo nhìn cái tấm không có gì nổi bật đó, đáng khinh, quyến rũ, mặt khẽ cười, rồi bỗng cười vui vẻ nói: “Hóa ra là cô?”

“Đương nhiên là tôi rồi”.

Gã mặt vàng cũng cười: “Phải dấu tung tích, chuyện đêm vào nhà người ta ngoài Trúc Vận ra thì còn có ai là thích hợp nữa đây? Ngươi cho rằng Phi Vũ một tên mật thám có thể đột nhập doanh trại địch vào lúc nửa đêm? Tên đó ta đang huấn luyện, chưa đầy thời gian hai năm, đến chút da lông cũng không học được, thì có thể làm được chuyện gì to tát?”

Cô vừa nói vừa giải thích cặn kẽ thêm, điệu bộ, cử chỉ khi nói như khóe mắt, chóp mũi, chiếc miệng. Tuy da thịt vẫn thô ráp, song nét tinh nghịch vẫn lộ ra, và không giống gì một nam nhi cả.

Dương Hạo lắc đầu nói: “Cô hóa trang thực quá sơ hở, cổ trắng trẻo chẳng có gì, đàn ông cũng có cổ nhỏ, nhưng màu sắc da mặt cô hoàn toàn khác với cái cổ, người lại còn có mùi thơm thoang thoảng, như vậy sao có thể giấu diếm được ta?”

Trúc Vận nhướn nhướn cái mũi nói: “Ta chỉ muốn tiện thể thử ngươi mà thôi, chứ không phải là muốn giấu diếm thân thế với ngươi, nếu không thì…”

 Chương 428: Tình oán

Cô có một sự tự tin khiến người ta cảm thấy nó là tuyệt đối, dương dương tự đắc ưỡn ngực nói: “Nếu ta trang điểm cho cẩn thận hơn chút, thì đứng trước mặt nói với ngươi ta là con gái, ngươi cũng sẽ tìm ra sơ hở nào đó trên người ta, ngươi có tin không”.

Dương Hạo nhìn cô ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ hàm ý cười bỡn cợt: “Thế cũng chưa chắc, nếu thực sự muốn tìm sơ hở của cô, thì đã luôn luôn có sơ hở”.

Trúc Vận không phục nói: “Thế là thế nào? Dựa vào bổn…của ta…phi”.

Cô liếc nhìn Dương Hạo, biết không phải là lời gì hay ho, nhịn lại nói: “Ngươi yên tâm, xung quanh không có trong ba mươi bước, một khi có người tới gần, ta tuyệt đối biết”.

Dương Hạo nghiêm mặt nói: “Tự tin là một chuyện tốt, nhưng quá tự tin thì được gọi là cuồng vọng đấy. Con người ta một khi quá cuồng vọng, thì sẽ trở thành khuyết điểm chí mạng. Tai mắt của ta tinh thông, không để ý đến cô, có thể coi là hơi kém so với cô. Trong hai mươi bước có người đến gần, ta cũng sẽ cảm nhận được, nhưng nói như vậy ta cũng không dám nói, người ngoài có người, thiên ngoại hữu thiên, thế giới này nhất định có người có thể dễ dàng đi đến sau ta, rồi sát vào thân ta, ta cũng không thể phát hiện ra hơi thở của hắn, có cao nhân bản lĩnh như vậy, khó mà tìm được người thứ hai, mỗi chuyện mà ngươi làm đều rất nguy hiểm, mong cô nương từ nay về sau có thể nhớ kỹ lời ta, làm việc phải cẩn thận, sẽ không bao giờ có chuyện xấu đến với cô”.

Trúc Vận nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nghiêm mặt nói với hắn: “Thái úy lời nào nói ra cũng đều có lý, Trúc Vận xin thụ giáo”.

Dương Hạo lúc này rất hài lòng nói: “Cô lại đây, ngồi xuống đây nào, ta sẽ nói cẩn thận cho cô nghe”.

Trúc Vận tuy hơi không quen gần với đàn ông, song vẫn nghe lời ngồi xuống, Dương Hạo sau một lúc lâu thì thầm to nhỏ, hai người một hỏi một trả lời, đối với kế hoạch của Dương Hạo, Trúc Vận dần dần đã hiểu, không kìm khỏi mặt mày hớn hở nói: “Một kế hoạch quá hay, kế hoạch lần này của thái úy nếu thành công, Khánh Vương nhất định sẽ như bị chặt đứt cánh tay, vì bị thái úy áp chế”.

Dương Hạo cười hì hì nói: “Ở thành Ngân Châu này, ta thực sự đã chịu nhiều khổ cực, song mong kế hoạch lần này thành công. Trúc Vận, thực sự là ta không nghĩ cô lại đến, song nói việc này thì cô làm là hợp lý nhất, nhưng dù sao thì cô cũng là thân nữ, ghi nhớ kỹ, việc có thất bại thì cũng không sao hết, nếu tùy thời không đúng, thì mau chóng ẩn đi, ngộ nhỡ có gì sơ xuất, an toàn là trên hết.

Trúc Vận mở to mắt nghi ngờ nhìn Dương Hạo, rồi khẽ cười nói: “Song ta là người của Thừa Tự đường, nhưng nói câu gì không dễ nghe, ở Thừa Tự đường, ta chỉ là một con chó đi men vòng ngoài cung người ta, năm 20 tuổi bắt đầu giết người đầu tiên, mỗi khi ta tiếp một sai sứ thì đều nguy hiểm tới tính mạng, những tên thuê ta, còn có các trưởng lão của Thừa Tự đường, chưa bao giờ nói với ta một câu như thế, giờ có câu này của thái úy, Trúc Vận sẽ xông pha khói lửa, bất chấp gian nguy hoàn thành nhiệm vụ của thái úy giao, như thế có chết cũng cam tâm tình nguyện”.

Lời này nói ra đủ chua xót, Dương Hạo không ngờ cô lại quá bị đau lòng, bèn trêu: “Nói vậy thực là điềm gở, thu lại đi. Còn nữa, một tên đàn ông xấu xí cười duyên như vậy, nói khiến người ta cảm động, tuy rất nóng, ta vẫn sẽ bị nổi da gà”.

Trúc Vận bật cười, đột nhiên bịt tay vào miệng Dương Hạo, ra bộ chớ có lên tiếng.

“Chỉ có một người, đã vào trước lều rồi”.

Trúc Vận hơi đắc ý, tiếp tục khoe khoang: “Đi lại nhẹ nhàng là luyện gia tử”.

“…”

“Ồ, là con gái, cô ấy còn có kiếm, ta nghe thấy vỏ kiếm đập”.

Dương Hạo bỗng chen lời vào nói: “Cô ấy đi đôi giày Man, mũi giày có thêu hoa văn, bên hông đeo đoản kiếm, người hơi thấp hơn cô nửa cái đầu, năm nay chưa đến mười tám tuổi”.

Trúc Vận ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ nói: “Ôi trời ơi, cái này mà ngươi cũng nghe ra? Ngươi còn chưa luyện thành thiên nhãn thông lợi hại như vậy?”

Dương Hạo thở dài nói: “Ta chỉ thấy tiếng bước chân trùng hợp mà thôi”.

“…”

Dương Hạo lại nói: “Cô ấy đang đến đây”.

Trúc Vận mở to mắt nói: “Ta cũng nghe thấy”.

Dương Hạo nhìn ngó xung quanh nói: “Cô trốn ở đâu mới được nhỉ?”

Trúc Vận trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao tôi phải trốn?”

Dương Hạo mặt nghiêm nghị rồi bỗng bật cười nói: “Trúc Vận được lắm, ta nhớ rồi…cô đóng vai cây đại thụ phải không?”

“Thế là thế nào?”

Dương Hạo nhìn thấy và bổ cây đại thụ trong lều, rồi chỉ tay vào đó.

*****

“Dương thái úy, ta có thể vào không?” Ngoài lều truyền tới giọng Chiết Tử Du.

Dương Hạo đi ra, mỉm cười, cầm lấy tay cô nói: “Tử Du, nàng đến rồi đấy à?”

Chiết Tử Du thấy hắn ân cần, đâm ra nghi ngờ nhìn quanh lều, trong lều trống không, không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ nói từ Lô Châu có người đến thông báo tình hình với chàng, sao lại không thấy ai cả vậy?”

Dương Hạo bình thản nói: “Ồ, ta đã tống cổ hắn đi rồi, lại đây, lại đây nào, nàng ngồi đi”.

Chiết Tử Du vào trong lều, hít hít mũi nói: “Hình như có mùi thơm ở đâu đó?”

Dương Hạo bình thản nói: “Đúng thế, mùi gỗ tùng mà”.

Chiết Tử Du nhìn thấy một cái cây lớn mọc trong phòng, tao nhã vô cùng, liền khoanh chân ngồi xuống thảm, liếc mắt nhìn Dương Hạo, mắt hơi nhíu lại: “Thái úy, tại sao hai ngày nay lại tấn công như vậy? Xem ra thủ quân phòng thủ rất cẩn mật, nhân mã của ta còn lâu mới tấn công được Khiết Đan, nhưng dựa vào vũ khí công thành của chúng ta, nếu toàn thành này có thể nằm trong tay, thì dễ có đến tám chín phần hướng phá thành sẽ ở hướng của chúng ta. Giờ chợt ngừng tấn công, tuy nói là quân đội có thể nghỉ ngơi, nhưng thủ thành cũng có thể nhân cơ hội này mà cố gắng tu chỉnh lại tường thành, sau đó lại quay sang tấn công, sợ rằng độ khó sẽ gia tăng…”

Dương Hạo mỉm cười ngồi xuống phía đối diện cô, rồi tiện rót luôn một chén trà cho cô, để ở cái bàn phía trước, nói: “Điều này đương nhiên là ta biết, nhưng nhân mã Lô Châu, đã không chịu nổi hao tổn lớn hơn rồi. Cùng với dùng lực, không bằng dùng trí, mấy ngày này ta không ngừng phát tờ rơi vào trong thành, mong có thể có tác dụng, một khi dân tráng trong thành, binh tốt thủ thành và phản quân Khiết Đan tan rã, thì chúng ta có thể dùng một số tiền nhỏ nhất mà được một thành công lớn nhất. Thành lũy tan rã từ trong, mới là dễ công phá nhất”.

Chiết Tử Du trầm ngâm nói: “Thủ nội bộ…cố nhiên tổn thất nhỏ nhất. Nhưng, giờ ta và Phi Vũ của chàng đều mất đi liên lạc nội tuyến, nếu như không thể liên hệ được với quân và dân tráng ngân Châu, để mời chào, để thu mua, nói điều kiện này, cho hứa hẹn, và dựa vào mấy tờ truyền đơn có thể trông cậy vào họ vứt bỏ theo Khánh Vương và quay sang đầu hàng hiến thành, nói dễ hơn làm?”

Dương Hạo nói: “Điều này ta biết, cho nên…ta mới từ Lô Châu điều người Phi Vũ đến, chẳng sợ thiệt hại, cũng khiến vài người trong số họ hỗn loạn lên. Hai ngày trước ở trong Ngân Châu có đám người chạy ra, ta đã hiểu tình hình trong thành, chỉ cần người của ta có thể lén vào thành, liên hệ được với đám binh và đám dân tráng Ngân Châu thì có thể uống thuốc đúng bệnh, họ có thể yêu cầu gì nữa? Song đem danh lợi mua chuộc lòng người, bảo vệ bình yên, việc này ta đều có thể đồng ý làm được, một khi sự thành, tòa thành Ngân Châu khó mà thủ được”.

Chiết Tử Du nhíu mày lại một lúc, rồi ngẩng đầu nói: “Có cần…chúng tôi, tùy thời phái người tương trợ, bên ta cũng có vài kỳ nhân dị sĩ, hoặc có thể phái công dụng”.

Dương Hạo vội nói: “Không cần nữa, nàng làm cho ta như vậy đủ rồi, ta cũng không biết…nên làm thế nào để cảm ơn nàng”.

Chiết Tử Du khẽ nói: “Nói gì đến cảm ơn chứ, trên dưới Lô Châu, hàng vạn quân dân đều nhờ cả vào chàng, lần này có bại, liên quan đến trọng đại, giờ lâu công không thể, ta thực là rất lo lắng, nếu như thủ chiến thất lợi, sát vũ trở về, chàng nên thế nào là tốt”.

Dương Hạo cảm thấy người nóng ran, cầm lấy tay nàng, cảm kích nói: “Tử Du…”

Chiết Tử Du không dãy dụa, và cũng không phản kháng, để mặc cho hắn cầm lấy tay mình, nói nhỏ: “Chàng đừng hiểu lầm, Lô Châu và Phủ Châu ta giờ đã cùng là đồng minh có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho nên ta mới…còn về giữa ta và chàng…hic, qua thì cứ cho nó qua đi, ta không hề oán giận gì chàng, nhưng cũng…không thể lại nghĩ nhiều nữa?”

“Tại sao không thể? Nàng nói ta vô liêm sỉ cũng được, tham lam cũng được, ta giờ chỉ không muốn để nàng rời xa ta, Tử Du, ta…không dám tưởng tượng, có một ngày nàng lấy người ta…”

“Thế thì sao?”

Chiết Tử Du bập răng vào môi, từ từ nhướn mày, ánh mắt sáng ngời nói: “Ta đã ra đi, lẽ nào không thể trở về sao? Chàng nói cho ta hay, ta nên làm thế nào đây? Lấy chàng, làm ngũ nương của Dương gia sao?”

Dương Hạo ngẩn người, không nói câu gì. Trước mắt là người con gái lần đầu làm rung động trái tim hắn, hai người tình oán đến tận hôm nay, yêu hận tình thù đã phức tạp, hơn nữa cũng không thể giải thích rõ, hắn không nỡ rời xa Tử Du, tình không nỡ quên, hắn có thể nói gì được đây? Nếu như hắn là một cố nhân rõ đầu rõ đuôi, hắn có thể không chút do dự để cho nàng lấy hắn, đúng lý hợp tình, nhưng hắn không phải vậy, vừa nghĩ đến phu nhân tứ phòng của mình, hắn sao dám mở miệng?

Mắt hắn từ từ nhìn đi chỗ khác, mắt Chiết Tử Du từ sáng bỗng trở nên u ám, cô khẽ cười, rút tay mình về, nói: “Đối đầu với kẻ địch mạnh, không nên nghĩ nhiều nữa, chúng ta dựa vào lời mà thái úy nói, xem xem có thể liên lạc với tay chân trong thành được không, nếu như không được, chúng ta hẵng tấn công dồn dập, thái úy, Tử Du…xin cáo từ”.

Tiếng bước chân dần xa, Dương Hạo ngồi lặng người ở đó, lòng nao nao.

Hoa văn trong trụ sản sinh sự biến hóa, giống như người ta mắt hoa lên thấy đường cong vặn vẹo, nét vẽ có sự biến hóa ấy không ngừng động đậy, đột nhiên chợt tắt, Trúc Vận cô nương xuất hiện.

Trụ này chặt cũng quá là cân đối? Vừa thô nữa chứ, bổn cô nương ôm trụ này, đến nơi mượn lực cũng không có, mệt đến chết đi được, may mà các người nói chuyện không lâu, nếu không thì ta cũng không thể đỡ được”.

Dương Hạo vẫn trầm ngâm không nói gì, Trúc Vận khẽ hừ một tiếng, nói: “Thái úy đại nhân có khi thông minh tuyệt đỉnh, có khi lại ngốc như con lợn”.

Dương Hạo đờ người nói: “Ta ngốc thế nào?”

Trúc Vận múa may tay chân, từ từ đi gần lại hắn nói: “Nhìn bộ dáng Chiết Tử Du lúc nãy, rõ ràng là muốn hứa hẹn với ngươi, ta dám đánh cuộc, chỉ cần ngươi nói ý của ngươi nghĩ ra, là trong lòng có cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ lấy ngươi ngay lập tức, nhưng ngươi lại đánh trống lảng, lùi bước, đối với cái loại bỏ đi không có can đảm như ngươi, thì vừa đi vừa không mắng ngươi mới là lạ”.

Dương Hạo đờ người nói: “Hứa hẹn gì cơ? Cái gì gọi là hứa hẹn? Vì ta không đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhỡ đâu nói sai câu nào, sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, cô nương cũng là con gái, cô cũng biết cô ấy nghĩ gì sao?”

“Thế ta làm sao biết?”

Trúc Vận cô nương nói thẳng: “Bổn cô nương 20 tuổi bắt đầu giết người, ngươi nếu như hỏi thủ đoạn giết người của ta, thì ta có thể nói với ngươi ba ngày ba đêm không hết, còn về chuyện này, ngươi thỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net