Chương 11 Cậu chưa bao giờ lừa người ta phải không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kêu rên xong Tô Tử Dương cũng mệt mỏi, chỗ gáy bị đập trúng còn hơi đau, cậu ôm chăn nằm nghiêng trên giường,  bắt đầu lo lắng không biết kế tiếp nên làm sao bây giờ.

Ban đầu cậu nghĩ mua được tờ vé số trúng thưởng kia là có thể không lo chuyện tiền bạc nữa. Kết quả nửa chừng nhảy ra một Lăng Triển Dực, mọi kế hoạch đều tan thành mây khói, không lẽ... Không lẽ phải bán nhà thật?

Không được không được, nhà là nơi an cư lạc nghiệp của cậu, không thể bán...

Tô Tử Dương đau đầu mà lật người, ánh mắt biến sắc đột nhiên sáng lên, Lăng khốn nạn tự nhiên nói 500 vạn linh tinh gì đó, rõ ràng là cố ý chọc giận cậu, làm cho cậu hối hận vì không cùng anh hẹn hò. Nhưng mà lời anh nói cũng nhắc Tô Tử Dương nhớ ―― tên tra nam hại cậu phải bị thương nằm viện, làm sao cũng phải lừa anh một khoản tiền mới được! 500 vạn là quá nhiều, ông đây cũng không thể mở miệng, nhưng mà 5 vạn thì cũng được mà ha?

Chỉ cần có thể chống cự qua ba tháng đầu thai nghén nôn đến tối trời tối đất là được, sau đó cậu có thể làm việc thêm vài tháng nữa.

Tất cả chờ đến lúc đứa con trong bụng chào đời cậu cũng toại nguyện. Tiền lương hiện tại coi như có thể nuôi thêm một đứa nhỏ vẫn không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương liền không lo lắng nữa, vươn tay xoa nhẹ bụng vài cái, lẩm bẩm vài câu rồi ngủ thiếp đi.

Dù sao cũng bị mất chút máu, hiện tại được thả lỏng cũng ngủ yên.

Hôm sau.

Lúc Lăng Triển Dực xách theo một đống đồ ăn tới thăm Tô Tử Dương thì thấy cậu ôm chăn, chổng mông ngủ ngon lành, hơn nửa người lộ ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Lăng Triển Dực buồn cười mà giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, đầu ngón tay theo bản năng chạm vào đôi môi hơi bĩu ra của cậu, xúc cảm mềm mịn khiến lòng anh không khỏi run lên.

Tô Tử Dương rầm rì một tiếng, chép miệng, hình như mơ thấy cái gì đó ngon, vẻ mặt thật thoả mãn.

Lăng Triển Dực không đánh thức con sâu ngủ này, cứ như vậy lẳng lặng ngồi một bên nhìn khuôn mặt sat ngủ của Tô Tử Dương hết nửa ngày.

Tô Tử Dương bị đói tỉnh.

Cậu ngơ ngác ngồi dậy, theo mùi hương xuống giường đi về phía bên bàn, nhìn thấy đồ ăn ngon liền không chút suy nghĩ mà mở ra, sau đó liền bắt đầu ăn uống thoả thích.

"Ăn ngon không?" Giọng Lăng Triển Dực nhàn nhạt truyền đến.

Cái muỗng trong tay Tô Tử Dương suýt chút nữa rớt xuống, cậu máy móc quay đầu lại, thấy Lăng Triển Dực ngồi bên cạnh, liền sửng sốt: "Anh, anh sao lại ở đây?"

"Đương nhiên là tới thăm cậu!" Lăng Triển Dực cười xấu xa.

Tô Tử Dương hậu tri hậu giác hỏi: "Cái này là anh mua hả?"

"Cậu đoán xem?" Lăng Triển Dực buồn cười hỏi lại.

Tô Tử Dương ngậm cái muỗng đau khổ suy nghĩ một hồi, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: "Nếu anh đã chu đáo như vậy, tôi liền cho anh một cơ hội chuộc tội há! Anh xem, anh đụng trúng tôi ――"

"Cũng đâu có đụng trúng, là tự cậu bị vấp vào hàng rào nhỏ của vườn hoa rồi ngã." Lăng Triển Dực bình tĩnh sửa lại lời Tô Tử Dương cố ý nói sai.

Tô Tử Dương nghẹn họng, sau đó tiếp tục mặt dày nói: "Đúng vậy, không sai, không đụng vào tôi, những vẫn khiến tôi bị doạ dẫn đến té ngã mới bị thương..."

"Cho nên tôi rất tự giác mà đưa cậu tới bệnh viện." Lăng Triển Dực chặn lời cậu: "Cậu có chỗ nào không hài lòng? Tiền thuốc men, viện phí đều là tôi trả, à, cơm cậu vừa mới ăn cũng là do tôi mua đem tới..."

Khí thế Tô Tử Dương hạ xuống, yếu ớt nói: "Thế nhưng đầu tôi đau quá, không biết có thể lưu lại di chứng gì không..."

"Vậy ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày, chờ khỏi hoàn toàn mới xuất viện." Lăng Triển Dực nhịn không được bật cười :"À đúng rồi, tôi còn có thể lái xe đưa cậu về nhà, thế nào? Tôi coi như là người gây hoạ thì vậy cũng tận tình tận nghĩa mà ha?"

Tô Tử Dương không còn gì để nói, véo ngón tay hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nhưng mà anh phải bồi thường tiền thiệt hại tinh thần cho tôi... Hơn nữa tôi ba ngày này đều không thể đi làm, anh cũng gánh vác tổn thất lao động do anh gây ra..."

"Ồh... Nói cũng có lý... Vậy... Không biết Tử Dương cậu... Muốn bao nhiêu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đây?" Lăng Triển Dực ra vẻ rất dễ nói chuyện.

"Năm..." Tô Tử Dương vừa thốt ra từ 'năm', lại nhìn bộ dạng vừa hoà ái của Lăng Triển Dực vừa cười - tà - mị nhìn mình, lập tức hụt hơi, 5 vạn vốn muốn nói ra cuối cùng đổi thành "5000".

Lăng Triển Dực cười ra tiếng nói: "Tử Dương, cậu thật đáng yêu."

Nào có ai lừa tiền chỉ lừa 5000?

Tô Tử Dương đỏ mặt nói: "Bớt nói nhảm... Anh rốt cuộc có cho hay không?"

"Cho chứ, tôi còn tưởng cậu sẽ đòi 50 vạn!" Lăng Triển Dực tốt tính mở ví, đem tờ chi phiếu 5 vạn đã chuẩn bị sẵn thả vào tay Tô Tử Dương. "Ờm, đây là năm vạn, tiền thuốc men gì đó cậu không cần phải lo, trước tiên cứ dưỡng thương cho thật tốt đã, đợi khoẻ hẳn tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cậu. Tiền này coi như cho cậu bồi bổ thân thể." Nói tới đây, khoé môi Lăng Triển Dực cong lên, nhéo gương mặt đỏ hồng của Tô Tử Dương "Tử Dương, cậu chưa bao giờ lừa người ta phải không? Thiệt là quá đáng yêu! Thật muốn hôn một cái!"

Nói xong, Lăng Triển Dực liền đem suy nghĩ trong lòng thực hiện, thật sự cúi người hôn một cái trên mặt Tô Tử Dương, sau đó đứng thẳng dậy: "Tôi đi hỏi bác sĩ vết thương của cậu như thế nào."

Thấy anh đi khỏi phòng bệnh, Tô Tử Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên vẫn có chút buồn bực, nếu sớm biết tên khốn này dễ nói chuyện như vậy, nên đòi hắn 50 vạn mới đúng!

Anh ta nhất định là cố ý! Cố ý làm mình đấm ngực dậm chân hối hận!

Đm! Tra nam chính là tra nam! Lúc nào cũng không quên đùa giỡn người khác! Hứ!

Ông đây quyết định rời xa anh quả nhiên là đúng!

Hừm... Đầu cũng không còn choáng váng, thay vì nằm chán ở đây, chi bằng chuồn về nhà, nghĩ cách kiếm tiền mới là vương đạo!

Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương rón ra rón rén leo xuống giường, thay quần áo của mình, sau đó lấy tờ chi phiếu Lăng Triển Dực cho cậu rồi chuồn ra khỏi phòng bệnh...

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net