Chương 32 Khác nhau, trở về nhà anh khác nhà tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh có thể bỏ em ở đây một mình?"

"... Vậy tại sao vừa rồi anh lại đi?" Tô Tủ Dương hỏi, sau đó lầm bầm "Còn không nói tiếng nào đã đi..."

"Không phải em ầm ĩ muốn xuất viện sao? Tất nhiên là anh đi giúp em thanh toán viện phí rồi. À, thủ tục xuất viện đã xong rồi, thay quần áo xong là em có thể đi." Lăng Triển Dực giải thích.

"Tôi đã kêu Lạc Dương tới đây đón tôi rồi, anh... Anh có thể đi." Tô Tử Dương nói xong câu đó, liền cảm thấy có chút trái lương tâm.

Lăng Triển Dực không nói gì, mà tiến lên hai bước nhặt quần áo thể thao Tô Tử Dương từng mặc trên giường lên muốn giúp cậu mặc nó.

Tô Tử Dương lại né tránh: "Đưa cho tôi, tôi tự mặc."

"Bạn của em chắc không có đủ tiền. Hơn nữa anh đã thanh toán tiền viện phí cho em rồi, em bảo cậu ta về đi!" Lăng Triển Dực không nói lời nào đã đem đồ thể thao tròng lên đầu Tô Tử Dương, thấy cậu muốn lộn xộn liền nói "Còn không mặc lát nữa thấy lạnh thì người khó chịu là em."

Tô Tử Dương buồn bực cúi đầu dưới áo, bĩu môi, không có giãy giụa tiếp. Nhưng mà trong miệng cũng không nhà rỗi: "Tôi kêu Lạc Dương trả tiền viện phí lại cho anh, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Mười vạn." Lăng Triển Dực mặt không đỏ tim không đập nói dối, động tác trong tay không ngừng lại, nhanh chóng giúp Tô Tử Dương mặc quần áo xong.

"Cái gì?! Mười vạn?!" Tô Tử Dương khinh ngạc kêu lên "Đây không phải gạt tiền người ta hả?!"

"Không còn cách nào, bây giờ cậu cũng không phải người bình thường, tất cả lấy đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, nên anh bảo bác sĩ dùng thuốc tốt nhất, không làm tổn thương thai nhi cũng không hại cho cơ thể em, đương nhiên rất tốn kém. Nhưng việc này đối với anh không có gì to tát cả, chỉ cần em và đứa nhỏ không sao, tốn bao nhiêu cũng đáng!"

Nghe một chút, Lăng Triển Dực nói được những lời này trình độ tới cỡ nào!

Không thể không thừa nhận, Tô Tử Dương có hơi đắc ý trong lòng. Không nghĩ tới Lăng khốn nạn này thật sự có điểm khác biệt so với kiếp trước, vậy mà giống như cả người thay đổi, còn hào phóng với mình như vậy.

Mặc dù đa số thời gian anh ta luôn trêu đùa mình, ví dụ như lúc tai nạn giao thông lần trước...

"Đi thôi, anh đưa em về nhà." Lăng Triển Dực lại đưa ra thêm yêu cầu nữa.

Tô Tử Dượng nhíu mày, không biết có nên đông ý để anh đưa cậu về nhà hay không.

Lỡ như dẫn sói vào nhà vậy phải làm sao bay giờ?

"Quên đi, em vừa mới làm phẫu thuật xong, không nên đi nhiều, để anh bế em xuống lầu!" Lăng Triển Dực thấy cậu ngẩn người ở đó, tròng mắt đảo tới đảo lui, không biết lại tính toán cái gì, lại sợ cậu không đồng ý, Lăng Triển Dực liền tiên hạ thủ vi cường*, đem cậu bế lên.

*tiên hạ thủ vi cường; ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Tô Tử Dương ở trong lòng ngực anh đẩy đẩy: "Lạc Dương còn chưa trở lại, tôi muốn nói với anh ấy một tiếng..."

"Lát nữa điện thoại cho cậu ta là được rồi."

"Không được..."

"Quyết định vậy đi!"

Sau cuộc trò chuyện, Lăng Triển Dực đã giúp Tô Tử Dương đưa ra quyết định.

Nhưng anh vừa mới ôm Tô Tử Dương ra ngoài liền đụng phải Lạc Dương chạy về.

Theo sau lạc Dương còn có một cậu trai trẻ tuổi, thoạt nhìn giống sinh viên đại học.

Thấy Lăng Triển Dực ôm Tô Tử Dương thân mật như vậy, Lạc Dương thở hổn hển dừng lại.

Mới nãy y gọi 'tiểu tử thối' lại đây giúp y ứng tiền viện phí, lần này tiền thì đủ rồi, nhưng cô gái chỗ thu viện phí nói với y là đã có người trả tiền rồi, hơn nữa cũng đã giúp xử lý thủ tục xuất viện xong. y lo lắng cho Tô Tử Dương, vội vàng chạy lên, vậy mà kết quả lại thấy một màn như thế này.

Ngạc nhiên thì nhiều nhưng cũng có thể hiểu được.

Bây giờ thì anh lại buồn bực, thắc mắc vì sao người đàn ông mang Tử Dương đi không ở bên cạnh Tử Dương, cho dù Tử Dương gặp chuyện không may thì cũng nên là người đàn ông kia chịu trách nhiệm chăm sóc mới đúng. Nhưng anh ta không ở bên cạnh chăm sóc cho Tử Dương, điều này nói lên vấn đề là hai người bọn họ chưa thống nhất ý kiến, lúc ấy Lạc Dương đoán người này quá tra, nhưng bây giờ xem ra còn được, coi như cũng chưa quá tra.

Có lẽ hai người này chẳng qua là có rắc rối nhỏ cãi nhau giận dỗi gì đó, bây giờ đều đã ôm nhau thân mật như vậy, tự nhiên là không có vấn đề gì lớn.

Bên này Lạc Dương yên tâm, bên kia Tô Tử Dương lại hơi xấu hổ, cậu cử động thân thể lại bị ôm càng chặt hơn.

Lăng Triển Dực không vui mà nhíu mày.

Tô Tử Dương đã lên tiếng: "Lạc Dương, anh tới vừa đúng lúc, có thể phiền anh giúp tôi trả tiền lại ―― ưm ――"

Đột nhiên đôi môi bị chặn lại, Lăng Triển Dực không thèm phân biệt trường hợp liền hôn lên miệng cậu, chặn lời nói nuốt trở về.

Đã ngoan ngoãn dể cho hắn bế, vậy mà còn nói chuyện tiền bạc với anh! Tiểu khốn kiếp này cần phải chịu trừng phạt!

Tô Tử Dương không kịp phòng bị đột nhiên bị hôn, Lăng Triển Dực đã quen cường thế bá đạo, một khi bắt được cơ hội tự nhiên sẽ hôn người ta tới tâm trí rối bời. Thật lâu sau, Lăng Triển Dực mới buông Tô Tử Dương ra, hơi thở anh bình tĩnh như thường, nhưng Tô Tử Dương lại vùi đầu trước ngực anh, thở dốc từng ngụm không nói được nữa.

Lúc này Lăng Triển Dực mới hài lòng quay sang Lạc Dương, trên mặt nở nụ cười đắc ý: "Lạc tiên sinh đúng không? Cám ơn cậu mấy tháng nay vẫn luôn chăm sóc Tử Dương. Nếu có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn một bữa cơm, sau này... Tử Dương cứ giao cho tôi đi!"

Lạc Dương nghe người ta nói như vậy, đương nhiên sẽ không nói nhiều, y thoáng gật đầu, khiêm tốn nói: "Thật ra tôi cũng không có làm cái gì, chỉ có nấu cơm thôi... Anh là ba ruột của đứa bé, tôi tin anh sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."

"Đương nhiên!" Lăng Triển Dực nói xong cũng không ở lại tiếp, bế Tô Tử Dương đi ra ngoài "Chúng tôi đi trước, tạm biệt!"

"Tạm biệt ――"

Thấy Lăng Triển Dực bế Tô Tử Dương nhanh chóng rời đi, Lạc Dương khẽ thở dài một tiếng.

Cậu trai bên cạnh vẫn luôn lặng lẽ khoanh tay dựa vào vách tường chờ đợi. Sau khi Lăng Triển Dực đi xa, nghe thấy Lạc Dương thở dài, cậu trai kia lạnh lùng nói, còn bắt chước giọng điệu của lạc Dương lúc nãy: " 'Thật ra tôi cũng không có làm cái gì, chỉ là nấu cơm thôi...' nhìn không ra nha, vậy mà giáo sư Lạc cũng biết nấu ăn, khi nào rảnh anh cũng làm một món cho em nha?"

Lạc Dương liếc hắn một cái, đem thẻ ngân hàng trong tay nhét lại cho hắn, sau đó buông xuống một câu: "Vất vả lắm mới có tác dụng một lần, kết quả lại không dùng đến. Cầm thẻ ngân hàng của cậu rồi lan về trường học đi!"

"Lần sau anh mà nhờ em, em cũng mặc kệ anh." cậu trai kia cũng không tức giận, nhận thẻ ngân hàng, xoay xoay trên đầu ngón tay, quả nhiên rất thích dùng ngón tay xoay đồ vậy, lần trước là xoay viết, lần này là xoay thẻ ngân hàng.

Lạc Dương giả vờ như không nghe thấy, lướt qua người hắn đi về phía trước.

"Từ từ, chờ em với giáo sư Lạc!" Cậu trai vội vã cất thẻ ngân hàng, chạy theo, đi sát Lạc Dương từng bước, hỏi hết câu này tới câu khác.

"Giáo sư Lạc, có phải chúng ta trở về trường đại học hay không? Giáo án của anh còn ở chỗ em đó, buổi chiều anh còn hai tiết á, em đều sẽ đi nghe. Hơn nữa vẫn ngồi bàn nhất, đối diện bục giảng!"

"Giáo sư Lạc, hai người hồi nãy là ai vậy? Trông không giống bạn bè của anh!"

"Giáo sư Lạc, em xem qua nội dung mấy trang sau của giáo án, hóa ra anh còn nghiên cứu lịch sử tiến hóa của loài người, thật sâu sắc nha!"

"Giáo sư Lạc, cái người mới bị bế kia, có phải thật sự mang thai hay không ? Anh ta hình như là đàn ông, thật thần kỳ, một người đàn ông vậy mà cũng có thể sinh con..."

"Giáo sư Lạc..."

Lạc Dương tăng nhanh tốc độ, rất muốn thoát khỏi tiểu tử thối ồn ào phía sau này, nếu sớm biết sẽ bị quấn theo, y nhất định sẽ không tìm hắn!

―――――phân cách tuyến―――――

Tô Tử Dương vẫn bị Lăng Triển Dực bế xuống dưới lầu, bế đến trong xe, cậu quay đầu lại nhìn hướng bệnh viện bên kia: "Chờ Lạc Dương, anh ấy sống cùng với tôi mà, vừa lúc tôi cùng anh ấy trở về."

"Tôi cũng không phải chú Lôi Phong*!" Lăng Triển Dực cẩn thận giúp cậu thất dây an toàn "Ngồi yên, đừng có lộn xộn, nếu có chỗ nào không thoải mái thì liền nói cho anh, tốc độ xe nhanh chậm gì đó muốn thế nào thì cứ nói ra, tiền đề là cho em được thoải mái, hiểu chưa?"

*Chú Lôi Phong: một hình mẫu của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, luôn hết lòng vì dân vì nước. Ý Dực ca là ảnh đéo phải người tốt, đéo rảnh để đợi anh Lạc.

Tô Tử Dương lơ đãng gật đầu, vẫn nhìn xung quanh lối vào bệnh viện.

Kết quả thấy lạc Dương đi ra, một cậu trai ném cho y cái mũ bảo hiểm. Sau đó hai người cùng nhau lên xe máy, so với bọn cậu rời đi còn nhanh hơn.

Lăng Triển Dực cũng khởi động xe rời đi.

Tô Tử Dương thấy khung cảnh đường phố không quen thuộc, hô lên: "Dừng dừng dừng!"

"Sao vậy?" Lăng Triển Dực lái chậm lại.

"Đây không phải đường nhà tôi!" Tô Tử Dương chỉ vào con đường phía sau cách đó không xa "Phải quẹo vào đó mới đúng."

"Ai nói về nhà em, anh muốn đưa em về nhà anh." Lăng Triển Dực không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, chuyên tâm lái xe.

Tô Tử Dương không chịu, cậu lạnh lùng nói: "Ai muốn tới nhà anh! Dừng xe!"

Lăng Triển Dực bất đắc dĩ nói: "Tử Dương, có thể đừng náo loạn nữa hay không? Hai chúng ta con cũng có rồi, anh mang em về nhà để chăm sóc em không phải chuyện bình thường à? Đừng trốn tránh anh nữa được không? Em cũng đừng đề phòng anh, căm thù anh như vậy nữa, anh sẽ khổ sở đau lòng."

Trong lòng Tô Tử Dương mềm nhũn, nhưng mà nghĩ lại cũng không quá an toàn, vẫn kiên trì ý kiến của mình: "Không được, tôi không đi nhà anh, hoặc là anh đưa tôi về nhà tôi, hoặc là anh thả tôi xuống xe. Tóm lại tôi sẽ không đi nhà anh, đổi chỗ tôi ở không quen, ở không quen thì ngủ không được, ngủ không được thì tinh thần không tốt, tinh thần không tốt thì ăn không vô, ăn không vô thì thân thể không tốt, cứ tuần hoàn ác tính như vậy, một ngày nào đó tôi sẽ chết mất. Nếu anh thực sự muốn đối tốt với tôi thì lập tức đưa tôi về nhà tôi."

..........

――――――――――――――――――

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net