Chương 41 Anh thật sự có quyết tâm chịu trách nhiệm không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy ngón tay trái Lăng Triển Dực dán đầy băng keo cá nhân, nói cậu không cảm động là giả

Tô Tử Dương yên lặng cầm tay anh, suy nghĩ lại bay đi đâu.

Có lẽ vận mệnh đã thay đổi từ lúc cậu nói câu nói đầu tiên khi trọng sinh.

Lăng Triển Dực không còn là Lăng Triển Dực của kiếp trước, bình tĩnh bạc tình, hơn nữa cả đời sẽ không có liên hệ gì với cậu.

Đúng vậy, lúc trước ở quán bar, hai người đã hợp gu với nhau từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng tự hiểu mà không nói ra, uống rượu xong lên giường, nhưng họ lại không tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của 419.

Tô Tử Dương kỳ thật biết được thân phận của người trước mặt, sao lại có thể không biết tổng tài của tập đoàn đa quốc gia lớn như vậy?

Chỉ là từ trước đến nay Lăng Triển Dực làm việc luôn điệu thấp, người không để ý tới những thứ này sẽ không biết anh. Mà Tô Tử Dương cũng từng thầm nghĩ, có lẽ người này chỉ lớn lên giống cái vị tổng tài xa rời quần chúng kia thôi. Đường đường một đại tổng tài, sao có thể xuất hiện ở quán bar chứ?

Nhưng mà Lăng Triển Dực không hề che giấu tên, ngược lại còn bảo Tô Tử Dương trong lúc ân ái nhớ gọi tên của anh.

"Dực..." Nỉ non rên rỉ gọi tên anh như vậy sẽ làm cảm xúc của anh tăng vọt.

Mà Tô Tử Dương cũng có qua có lại, nói tên cậu cho anh biết.

Có lẽ hai người đều muốn gặp lại nhau lần tiếp theo khi muốn đỡ thèm phải không?

Phải biết rằng, thân là gay muốn tìm được một bạn giường hợp khẩu vị là việc không hề dễ dàng!

Sau đó mang thai là ngoài ý muốn, Tô Tử Dương cùng đường, khi đó cậu ôm một chút hy vọng đi đăng nhập trang web chính thức của tập đoàn Lăng thị. Khi thấy ba chữ 'Lăng Triển Dực' dưới bức ảnh quen thuộc, Tô Tử Dương sẩy tay làm rớt ly nước.

Thật sự là anh ta!

Anh ta không có lừa mình!

Cái tên đó là thật!

―― Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Tô Tử Dương quyết định sẽ mặt dày đi tìm anh, sau đó thì xảy ra chuyện không thể cứu vãn.

Thế nhưng ông trời rũ lòng thương, cậu lại được trọng sinh! Chỉ là trọng sinh vào lúc đang ở dưới thân người nọ, mọi thứ lại như cũ không thể vãn hồi...

Chẵng lẽ phải làm theo bánh răng số phận, tùy ý nó quay vào cái chết?

Không! Tô Tử Dương đương nhiên không muốn, nên mới mở miệng nói mấy câu như 'bắn bên ngoài', 'tôi mang thai thì anh chịu trách nhiệm' vân vân...

Có lẽ chính là mấy câu này làm cho Lăng Triển Dực hứng thú đúng không?

Lúc sau cậu từng mọi cách để trốn thoát nhưng vẫn tình cờ gặp lại anh.

Kiếp trước từ hiểu ngầm mà cả đời không liên hệ với nhau, kiếp này mọi thứ đều bị phá vỡ.

Tên này cứ quấn lấy không buông, nếm mùi thất bại cũng không bỏ cuộc, từng bước từ người xa lạ bước vào cuộc sống vốn dĩ yên bình của cậu, giờ thành đuổi cũng không đi... Uhh... Như bảo mẫu?

Nụ hôn nóng ẩm rơi xuống khoé môi, Tô Tử Dương đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Lăng Triển Dực đã cợt nhã ôm cậu, hơi ngửa đầu ra sau, tránh thoát nụ hôn của anh.

Tên khốn này đúng là biết nắm bắt cơ hội!

Vốn Lăng Triển Dực thấy vẻ mặt Tô Tử Dương phức tạp mà cầm tay anh chăm chú nhìn, như là 'buồn bã thương tâm', tự biết rõ hành động của mình nhất định đã khiến cậu cảm động, nên cả gan hôn trộm một cái.

Mặc dù không hôn trộm được cái thứ hai, nhưng Lăng Triển Dực vẫn cười hì hì: "Tử Dương, em đau lòng?"

Tô Tử Dương trừng anh một cái, nhớ tới mấy cái rương lớn, xe nôi, ôtô đồ chơi nhỏ với quần áo trẻ em trong phòng ngủ của mình, đã đoán được đó đều là kiệt tác của tên này. Cậu cau mày, nghiêm túc hỏi: "Lăng Triển Dực, anh thật sự đã quyết định? Muốn chịu trách nhiệm?

Lăng Triển Dực nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, lấp lánh như sao. Anh vội vàng gật đầu lia lịa, cười đáp: "Đúng vậy đúng vậy! Anh muốn chịu trách nhiệm!"

Vật nhỏ này cuối cùng cũng chịu buông lỏng, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội biểu hiện này?!

Tô Tử Dương buông tay Lăng Triển Dực ra, như ban ân nói: "Vậy được, xét thấy mấy ngày qua anh biểu hiện không tệ, tôi quyết định tạm thời tin tưởng anh, cho an cơ hội này... Chẳng qua... Ưm ――"

Còn chưa có nói xong đã bị Lăng Triển Dực mừng như điên ôm lấy từ phía sau, quá vã mà gáp gáp hôn nên môi cậu!

Nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, Tô Tử Dương ngẩn người, chỉ mới lơ đễnh một lát liền bị Lăng Triển Dực dẫn trước, một đường công thành đoạt đất, khuấy động khoang miệng cậu tới long trời lở đất!

"Ưm... Ưm..." Tô Tử Dương đẩy Lăng Triển Dực ra, tiếc là Lăng Triển Dực còn chưa tận hứng, sao có thể buông tha cho cậu được? Hôn đến khi cậu thờ hổn hển mới lưu luyến lùi lại.

Tô Tử Dương mở to miệng thở hồng hộc, tức giận chỉ vào Lăng Triển Dực, đứt quãng nói: "Anh, anh... Anh không nghe lời, tướt đoạt quyền ở chung phòng với tôi!"

Lăng Triển Dực đang nhìn đôi mắt ngập nước của Tô Tử Dương đắc ý, nghe cậy nói vậy tươi cười lập tức cứng đờ. Anh oán giận mà giật nhẹ ống tay áo của Tô Tử Dương, bắt đầu trạng thái sói đuôi to: "Tử Dương... Đừng làm như vậy... Chuyện thân mật chúng ta cũng đã làm hết rồi... Làm sao lại có thể phân phòng ngủ được? Hơn nữa nếu anh ở phòng ngủ phụ sao có thể biết em có yêu cầu anh cái gì hay không, lỡ như em kêu anh anh không nghe được vậy có phải chậm trễ không?"

Tô Tử Dương kiên trì giữ vững lập trường, không dao động: "Đây là lấy cớ! Nếu anh không nghe tôi gọi có nghĩa là anh không quan tâm để bụng tôi, vậy càng phải chia phòng. Có phải anh không muốn ở đây đúng không? Vậy được, tôi gọi điện thoại cho Lạc Dương, kêu anh ấy về đây ở."

"Đừng ――" Lăng Triển Dực vội vã kéo Tô Tử Dương xoay người muốn đi lại "Đừng nha! Ngủ phòng ngủ phụ thì ngủ phòng ngủ phụ, anh đáp ứng là được chứ gì?"

"Không phải chỉ hôn có một cái sao? Tới nỗi cướp đoạt quyền lợi ngủ trong phòng ngủ chính của anh? Em ban đầu cũng đâu có nói cho anh ngủ phòng ngủ chính..." Lăng Triển Dực nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.

Tô Tử Dương xoay người đưa lưng về phía Lăng Triển Dực, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười thành công, mối thù ở bệnh viện ngày đó cuối cùng cũng báo được!

―― Lúc trước Lăng Triển Dực cũng đâu có nói muốn 50 vạn cũng có thể, làm cậu không tự tin nói muốn 5000, vậy mà tên khốn đó còn vẻ mặt ban ơn nói 5000 quá ít, cho cậu 5 vạn...

―― Hứ, Lăng khốn nạn đáng chết, bây giờ cho anh nếm thử mùi vị bị người ta lừa gạt mà hối hận không kịp!

Nhìn xem, Tô Tử Dương cậu không phải là người không có đầu óc, ngoài là một tiểu tham tiền, cậu còn thù dai!

Lăng Triển Dực không thấy được đắc ý trên mặt Tô Tử Dương, nhưng Tô Tử Dương cũng không thấy được tính toán trong mắt Lăng Triển Dực.

Chẳng phải chỉ ngủ phòng ngủ phụ thôi sao? Anh đều đã dọn tới đây rồi, còn sẽ cho vật nhỏ này cơ hội đuổi anh đi sao? Ngược lại, anh còn phải cố gắng không ngừng, nỗ lực cho chính miệng cậu đồng ý cho anh dọn vào phòng ngủ chính...

Trò chơ sẽ vui hơn khi bạn lên từng cấp một; theo đuổi vợ đương nhiên cũng phải từng bước mới có cảm giác thành tựu!

Vì thế sau khi ăn sáng, Tô Tử Dương ngồi ở phòng khách đùa nghịch hai món đồ chơi ôtô của Lăng Triển Dực mua, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực chạy qua chạy lại giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ.

Không biết anh ngắn não hay là cố ý, không bưng nguyên cái rương lớn qua phòng ngủ phụ rồi mới thu dọn, mà là cầm một bộ hai bộ quần áo bên trong chạy qua phòng ngủ phụ.

Cũng không sợ chạy cho gầy chân luôn...

Tô Tử Dương thầm nghĩ, lại không ngăn cản hành vi thiếu não của Lăng Triển Dực.

Cuối cùng Lăng Triển Dực cũng thu dọn xong, ngước mắt liền quên mất Tô Tử Dương đang nghỉ ngơi trên sô pha, khoé miệng khẽ nhếch.

Sở dĩ anh không sợ phiền mà chạy tới chạy lui là bởi vì có thể nhìn Tô Tử Dương tránh ở phòng khách mà không chịu ở trong phòng ngủ chính hay phòng ngủ phụ nhiều hơn.

Nếu anh trực tiếp khiêng cái rương qua phòng ngủ phụ thu dọn, chẳng phải trong quá trình thu dọn đều không nhìn thấy Tô Tử Dương tránh trong phòng khách?

Vật nhỏ này, có lẽ không quen ở chung với mình một chỗ đúng không?

Nhìn phòng ngủ phụ đã thu dọn xong, Lăng Triển Dực xách túi nilon đã thu dọn sắn trên sàn nhà đi thẳng vào toilet.

Tô Tử Dương hiếu kỳ hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Anh đem đồ của người không liên quan dọn hết, để đồ của anh lên!" Lăng Triển Dực thần bí cười.

Tô Tử Dương hiểu rõ, người không liên quan... Là chỉ Lạc Dương phải không?

Quả nhiên, Lăng Triển Dực tới toilet, đem đồ dùng vệ sinh cá nhân vốn của Lạc Dương đều dọn xuống hết ―― bởi vì vội vã rời đi, nên Lạc Dương không kịp thu dọn mấy thứ này ―― sau đó móc trong túi nilon một đôi ly đánh răng mới toanh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng ra, dọn xong lại đem bộ đồ dùng của Tô Tử Dương dọn luôn.

Bây giờ hai người bọn họ đã ở chung, đương nhiên phải xài đồ có đôi có cặp!

Kế tiếp là đồ dùng có thế dùng chung như sữa tắm, dầu gội đầu; khắn tắm cũng đặt ở các vị trí tươnh ứng.

Lăng Triển Dực nhìn toilet đã rực rở hẳn lên lộ ra nụ cười thoả mãn.

Anh muốn các yếu tố bên ngoài này giúp anh chiếm được trái tim của vật nhỏ một chút, đôi khi thay đổi một cách vô tri vô giác cũng rất quan trọng!

Tưởng tượng sau này sẽ cùng Tô Tử Dương sống bên nhau bồi dưỡng tình cảm, nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu.

Chỉ là, khi anh xách đồ đã dọn xong ra khỏi phòng khách, tươi cười của anh đóng băng trên khoé miệng.

Bởi vì Tô Tử Dương đang gọi điện thoại cho cái tên mà anh cho là tình địch!

"Lạc Dương, sao anh có thể đi như vậy, đi mà cũng không nói cho tôi một tiếng, có phải tên họ Lăng kia đuổi anh đi không? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc nói cho tôi, tôi làm chủ cho anh!" Giọng Tô Tử Dương khí phách.

Khoé miệng Lăng Triển Dực giật giật, mở cửa, hung hăng ném rác trong tay ở ngoài cửa, đợi lát nữa xuống lầu thì xách xuống. Nhưng anh vẫn dựng thẳng lỗ tai, nghe lén Tô Tử Dương với Lạc Dương nói chuyện với nhau.

Bây giờ Lạc Dương cũng đang thu dọn đồ đạc, nhìn căn hộ siêu xa hoa Diệp Thước cũng vội đông vội tây giúp y bày biện hành lý, treo quần áo, trải giường. Y nhẹ nhàng cười, trả lời: "Không có, là tôi tìm được chỗ ở mới. Xin lỗi, Tử Dương, tôi chưa kịp nói với cậu, thật ra tôi..."

Tô Tử Dương nhớ buổi sáng Lăng Triển Dực nói Lạc Dương là đi cùng với cậu trai nào đó, tính nhiều chuyện nổi lên, cậu cướp lời: "Thật ra anh tìm được người yêu đúng không?"

Lạc Dương ngẩn ra, lúc này Diệp Thước chạy tới như, một tay cầm cái ly sứ đưa cho y như hiến bảo vật, cười chạm hai cái ly vào nhau ―― hai cái ly kia có hình thù kỳ quái, một cái lõm vào trong, một cái nhô ra ngoài ―― như vậy chạm vào, vừa khớp với nhau, tạo ra hình trái tim.

Diệp Thước nhếch miệng, mi mắt cong cong, không tiếng động nói: "Đẹp không?"

"Ấu trĩ!" Lạc Dương trả lại cho hắn hai chữ, lại cười, trả lời vấn đề vừa nãy của Tô Tử Dương đầu bên kia điện thoại "...Ừ."

Đúng vậy, là người yêu. Mặc dù người yêu này trông hơi ấu trĩ, lại không đáng tin cậy.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net