Chương 8 Có cái gọi là vui quá hoá buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì quá mức kích động mà người nào đó quên mất nửa thân dưới của mình còn đang đau nhức, động tác quá mạnh, không khỏi hét lên một tiếng rồi ngã ngửa nằm xuống giường. Mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt nhưng trên gương mặt tuấn tú của Tô Tử Dương vẫn không che giấu được ý cười.

Ha ha ha! Cậu quả thật là thiên tài!!!

Vé số a!!! Cậu vẫn nhớ rõ kết quả xổ số Song Sắc Cầu* kỳ gần đây!!!

*Một loại vé số ở Trung Quốc

Quả nhiên sống lại thêm một lần cũng không phải hoàn toàn là bi kịch nha!

Bất chấp đau đớn còn chưa thuyên giảm, Tô Tử Dương bò xuống khỏi giường, thay quần áo rồi liền cầm ví tiền chạy ra ngoài, tuy rằng dáng đi có hơi quái dị.

Cậu phải nhanh chóng đi mua vé số! Sau đó không cần lo đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa rồi!

Ha ha ha!

Tô Tử Dương mãi đắm chìm trong vui sướng mà quên mất thang máy chung cư cậu ở còn chưa sửa xong, đợi nửa ngày cậu mới triệt để tỉnh ngộ.

Mai mốt ông mày trúng số sẽ đi mua luôn một căn biệt thự luôn, ai mà dùng thang máy nữa! Hừ!

Tô Tử Dương nghiến răng một cái, lại lần nữa chịu đựng đau đớn mà khập khiễng hự hự đi xuống lầu.

Ngoài cổng chung cư có một sạp báo, Tô Tử Dương chỉ một mực nghĩ đến kết quả xổ số Song Sắc Cầu, không lo nhìn đường. Kết quả vừa mới rẽ sang con phố ngoài cổng, cậu chợt nghe thấy tiếng còi xe dồn dập cấp bách vô cùng, tiếp đó là tiếng xe phanh gấp cực kỳ chói tai.

Tô Tử Dương phản ứng khá nhanh nhạy, tránh được chiếc xe. Đáng tiếc bên cạnh có một vườn hoa nhỏ hàng rào thấp, cậu không cẩn thận nên bị vấp chân, sau đó hoành hoành tráng tráng mà ngã sấp mặt, đầu đập vào chậu hoa. Một cảm giác đau đớn ập đến khiến cho trước mắt tối sầm, Tô Tử Dương cứ thế hôn mê bất tỉnh.

Lúc ấy, Lăng Triển Dực dựa theo địa chỉ tài xế taxi cung cấp, lái xe tới đây. Vốn dĩ, anh chỉ muốn cho tên nhát gan nào đó một kinh hỉ, ai ngờ vừa mới chạy đến cổng chung cư thì thấy tên kia chạy lung tung đến đường cũng chả thèm nhìn, làm anh sợ hết hồn mà điên cuồng ấn còi rồi gấp gáp đạp phanh, song người nọ vẫn ngã xuống trước mắt mình...

Không lẽ là đụng trúng thật rồi chứ?

Lăng Triển Dực phát hiện tim mình hẫng mất một nhịp, sau đó thần kinh căng thẳng hẳn lên. Anh lập tức tháo dây an toàn, vội vã mở cửa xe bước xuống.

"Tử Dương? Tử Dương, cậu sao rồi?" Lăng Triển Dực rảo bước đi tới vườn hoa, thật cẩn thận ôm Tử Dương vào lòng ngực, dùng bàn tay phải đỡ gáy cậu. Kết quả anh nhanh chóng cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy dọc theo các đầu ngón tay...

Đập trúng đầu rồi!

Chảy máu rồi!

Không biết còn vết thương nào khác hay không... Lăng Triển Dực sợ vừa rồi mình thật sự đâm vào cậu, như thế thì nhỡ có nội thương liền sẽ càng nghiêm trọng. Vì thế anh liền ôm người đặt vào ghế sau, thu xếp tốt rồi liền phóng xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Trong bệnh viện, sau một hồi kiểm tra và băng bó, bác sĩ nói cho Lăng Triển Dực là người kia không có việc gì, chỉ là bị vật cứng đập vào đầu. Thế nhưng cậu ta chảy máu khá nhiều làm cho não không được cung cấp đủ máu nên mới rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa, bác sĩ dựa theo lời nói của Lăng Triển Dực mà kiểm tra, phát hiện trên người cậu cũng không có vết thương nào là do xe tông, chắn hẳn phần đầu là do bị chậu hoa đập trúng.

Lăng Triển Dực thở phào một cái, vừa định nhờ y tá đẩy Tô Tử Dương vào phòng bệnh để nghỉ ngơi, trong đầu chợt hiện lên lời nói hùng hồn của cậu ta vào lúc vận động kịch liệt tối qua. Nói cái gì mà cậu là thể chất song tính ẩn, còn có thể mang thai...

Con ngươi bỗng nhiên chợt lóe, Lăng đại tổng tài hứng trí nói với bác sĩ: "Chờ một chút! Phiền bác sĩ kiểm tra... sức khỏe cậu ta một chút".

"Sức khỏe? Sức khỏe cậu ta rất tốt, bằng không lúc hai người ân ái kịch liệt cậu ta làm sao có thể chịu đựng được?" Bác sĩ không rõ nguyên nhân, nhưng vữa nãy lúc kiểm tra cho Tô Tử Dương, thấy trên người cậu có một số vết thương phía sau, cho nên ông cũng nắm được phần nào mối quan hệ của hai người này. Tất nhiên, bác sĩ cũng không quên nhắc nhở: "Có điều, sau cũng nên chú ý nhiều một chút đi, túng dục quá độ sẽ không tốt cho sức khỏe!"

Đầu Lăng Triển Dực đầy hắc tuyến, anh ho nhẹ một cái, nhỏ giọng giải thích: "Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi. Thực ra tôi muốn ông giúp tôi kiểm tra một chút... Xem coi cậu ta có phải là... thể chất song tính... Ờm, chính là... cậu ta có thể mang thai giống phụ nữ hay không?"

Bác sĩ trợn mắt há miệng một lúc lâu mới phản ứng lại được, rất muốn đem cái mũ ghi chữ "người điên" chụp thẳng xuống đầu Lăng Triển Dực. Có điều, cẩn thận nghĩ lại, hình như trước đây cũng có loại tình huống này xảy ra. Lúc trước, trên báo còn đưa tin một mỹ nữ giáo viên sống hơn 20 năm bỗng phát hiện bản thân kỳ thực chính là một người đàn ông... Cô ta chắc cũng là thể chất song tính đi...

"Vậy được rồi, chi phí là năm trăm, anh cứ đi thanh toán trước đi, tôi sẽ kiểm tra cho cậu ấy."

Lăng Triển Dực tự nhiên vui vui vẻ vẻ đi nộp tiền, sau đó đứng khoanh tay dựa vào vách tường trên hành lang, im lặng chờ đợi.

Tô Tử Dương đáng thương còn chưa biết mình bị người ta coi như vật thí nghiệm mà đưa đi kiểm tra này nọ... Cậu chỉ biết là, đến khi cậu tỉnh lại, giải thưởng của kỳ xổ số kia đã được công bố rồi

Thế là trong phòng bệnh liền xuất hiện cảnh tượng một người trên đầu quấn băng trắng, dùng sức lay Lăng Triển Dực khi ấy vẫn còn mụ mị chẳng hiểu gì, khản cổ  gào thét: "Anh trả 500 vạn cho tôi! Anh trả 500 vạn cho tôi! Oa Oa Oa ――"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net