Chap 5: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trước cửa lớp, theo qui tắc là cô Lan vào trước để giới thiệu, theo sau mới là tụi nó. Nhưng vừa tới cửa, đập vô mắt tụi nó và bà cô là.........người thì leo lên bàn đứng nhảy nhảy nhót nhót, còn có mấy cái máy bay giấy bay tới bay lui, hú hét um xùm (A1 lớp ngoan qué nhợ :">) có đứa hăng máu quá bay vào quánh nhau túi bụi, tập vở thì bay vèo vèo mỗi góc một cuốn (quào :"> ít ờ súp bờ men). Những chiến trường này thường xuyên xảy ra nhưng lại nhanh chống rã bởi những biện pháp hết sức nhẹ nhàng của cô Lan.

-Tất cả im lặng!! -cô Lan gõ nhẹ cây thước lên bàn -Hôm nay lớp ta có thêm 3 bạn mới nữa. Các em vào đi nào!! -cô Lan nhìn ra cửa, ra hiệu cho tụi nó bước vô

-Trời, đẹp quá !!-nam sinh 1

-Ù uôi, thiên thần kìa! -nam sinh 2

-IM MAU!!!! -cô Lan gõ thước lần 2 nhưng lần này có vẻ mạnh -3 em giới thiệu cho cả lớp nghe đi! - cô Lan cười mỉm

Tụi nó nghe lời đi theo hàng vào lớp. Đầu tiên là Minh Anh tiếp đó là Lam và cuối cùng là......nó.

-Hello các bạn, mình là Trần Ngọc Minh Anh, là du học sinh mới về VN, mình mới vào lớp nên mong các bạn giúp đỡ! -Minh Anh nói xong liền nở nụ cười chết người

-Chào, mình là Vũ Hoàng Thanh Lam, là du học sinh, mong các bạn giúp đỡ!! -Lam cũng nở nụ cười làm các chàng dưới lớp sịt máu mũi

-Nguyễn Ngọc Đoan Khanh, là du học sinh tại Anh, mong mọi người giúp đỡ!! -nó lạnh lùng

-Rồi, bây giờ cô sẽ xếp chỗ ngồi cho các em! -cô Lan

-Bạn ơi, ngồi đây nè! -nam sinh 1

-Thôi đừng ngồi đó, ngồi đây với mình nè -nam sinh 2

-Tôi đã bảo là Im lặng!!! Lớp ta bây giờ còn ba chỗ trống ở phía cuối và cũng là bàn của ba bạn Quân, Bảo và Tuấn Anh -cô Lan

Khi nghe đến tên mình thì ba chàng nhà ta ngước mặt lên nhìn. Và rồi sơ đồ lớp được lập ra:

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

.......................................

Minh Anh - Tuấn Anh

Lam -Bảo

Nó - Hắn

(Yuu: ây da, bàn cuối cho dễ tâm tình đó mà. Nó: muốn chết không con kia???. Yuu: em đâu dám. Hì!!)

∽∽∽bàn Minh Anh -Tuấn Anh∽∽∽

-Hey, cô tên Minh Anh hả? -Tuấn Anh mở lời

-Nãy tôi giới thiệu không nghe hở?? Hay anh bị...điếc!? -Minh Anh

-Êêêe, cái cô kia cô bị dở hơi à?? Tôi có ý tốt hỏi thăm mà làm thái độ đó hả! -Tuấn Anh phản kháng

-Tôi cần anh chắc! Uizzzzz, tự tin quá rồi nhóc à!!! -Minh Anh

-Cô........cô khá lắm! -Tuấn Anh tức xì khói nhưng vẫn không nói được gì

(Chụy cãi lộn giỏi nhệ *mắt long lanh*)

∽∽∽Bàn Lam -Bảo∽∽∽

-Chào bạn!!! -Lam mở lời (Ù ôi, mở lời trước luôn :">)

-Ohhh! Bạn tên Lam hả???-Bảo

-Ừ,mình tên Lam còn bạn là.......... -Lam

-À quên,mình là Trương Ngọc Bảo rất hân hạnh được quen biết 1 quý cô xinh đẹp như bạn -Bảo nở nụ cười

-Đừng nói vậy chứ....ngại lắm...-Lam

-Ừ,hì hì -Bảo

(Bàn chụy này kết thúc trong thầm lặng :'>)

∽∽∽Bàn nó -hắn ∽∽∽

-Hừ, oan gia ngõ hẹp..... Cảm phiền tên hâm như anh có thể xích qua 1 tí cho tôi ngồi được chứ -nó nhếch mép

-Hâm?? Không xích làm gì được nhau nào -hắn ngước mặt lên vẻ thách thức

-Không xích làm sao tôi ngồi -nó

-Kiếm chỗ khác mà ngồi -hắn

-Nhưng cô bảo tôi ngồi ở đây -nó cãi

-Tôi không quan tâm! Tôi không xích -hắn nhếch mép

-Anh chắc lời anh nói, 1 lần nữa có xích hay không? -nó

-Tôi-không-xích -hắn

Nó tức, giơ chân đạp hắn 1 cái , khiến cho hắn an toạ dưới đất, nhưng hên hắn cũng là dân võ nên chỉ bị ê một tí chứ như người bình thường là phải vô bệnh viện vì bị.....gãy xương chậu :3

-Cô dám -hắn trợn mắt

-Trong từ điển của tôi không có từ không dám -nó vừa ngồi vừa nói

-Hay lắm!! -hắn nhếch mép

﹏﹏﹏﹏﹏Loading﹏﹏﹏﹏﹏

Sau khi giải quyết xong, nó ngồi thực hiện tiếp nhiệm vụ cao cả mà lúc sáng sớm đang làm giở giang đó chính là.........NGỦ!! O-o

Không gian cả trường dần lắng lại chỉ còn tiếng chim và tiếng thầy cô ở các lớp đang giảng bài, hs chăm chú vào từng lời giảng trên bảng chỉ riêng tụi nó và tụi hắn. Bởi những người có IQ cao chất ngất như bọn nó thì chỉ cần đọc qua là hiểu (Yuu bị ATSM =]])

Bọn nó mỗi đứa 1 việc: nó thì đeo hearphone ngủ, hắn cũng khò khò theo, Lam và Bảo thì ngồi tâm sự, Minh Anh ngồi lướt face còn Tuấn Anh ngồi chơi game...

♡♥♡♥♡♥
End chap 5 :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net