Chương 42: Đến lúc lấy Chứng chỉ anh hùng tạm thời rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ý ngươi là...

- Phải, có lẽ chúng ta đã được đưa vào trong những khối băng này để trị thương. Viết thương càng nặng thời gian trị thương càng lâu.

Jockertu nhìn qua BoBoiBoy nghiêm túc

- Mà nhóc con ngươi đáng lẽ ra không được trị khỏi nhanh như vậy. Ta cũng chỉ mới xuất hiện ở thế giới này được nửa năm. Vết thương của ta so với ngươi chính là kém xa. Nhưng việc ngươi thoát khỏi băng sớm như vậy ta cũng không giải thích được. Nhưng có lẽ chính vì lí do này ngươi mới quên đi kí ức. Việc chữa thương trước hết là từ vật lí bên ngoài rồi mới đến tâm lí. Nhóc con ngươi thì chữa xong gần hết vật lí, chuyển bị đến tâm lí thì lại phá băng ra. Băng này tiếp xúc với không khí quá 1 phút sẽ tan thành nước, ngươi cũng không còn gì.

BoBoiBoy nghiêm túc suy nghĩ

- Vậy có nghĩa là, nếu được đóng băng lại lần nữa, có khả năng tôi sẽ chữa được chứng mất trí nhớ của mình?

Jockertu đại khái cũng nghĩ vậy. Nhưng điều hắn muốn nói không phải về tác dụng của loại băng này

- Nghe đây BoBoiBoy, cái ta muốn nói ở đây chính là thời gian.

- Thời gian?

- Ta đã thuê vài kẻ kiểm chứng. Và đã phát hiện ra. Loại băng này có niên đại khoảng hơn 300 năm

- ... Cái gì cơ? - BoBoiBoy dường như không tin vào tai mình, trực tiếp kinh hãi.

Jockertu ban đầu nghe cũng kinh ngạc lắm đấy chứ. Thời gian 300 năm cũng phải mấy đời người rồi chứ ít gì

- Giống như việc con người các ngươi điều tra khảo cổ học vậy. Loại băng này được xác minh có niên đại xuất hiện từ hơn 300 năm trước. Mà đây là loại băng của ta. Ngươi hiểu điều này chứ?

- Chúng ta được đưa vào băng khi bị thương, tức là băng được tạo ra chỉ để giúp chúng ta...

Jockertu cười khà khà vỗ vai cậu bé trước mặt

- Chúng ta đều là người có tuổi, hiểu chưa nhóc con. À không tính số tuổi, ngươi cũng gọi là già xương lắm rồi, gọi nhóc con lại thấy chẳng hợp nữa.

- Không chỉ trị thương, còn giữ cho cơ thể không bị lão hoá theo thời gian... Chuyện này...

- Khó tin? - Jockertu cười hả hê vô cùng sảng khoái - Hãy tin đi BoBoiBoy, chuyện này cũng đâu có gì đáng sợ đến thế.

Không phải đáng sợ. BoBoiBoy chỉ hơi khó tin mình đã là một lão già hơn 300 tuổi rồi thôi. Đã vậy, vẻ ngoài lại vẫn giữ nguyên lúc mới bước vào đầu tuổi 15. BoBoiBoy tự nhiên nghĩ đến một vấn đề

- Vậy ta có thể lớn được nữa không?

- Ta sao biết được bởi ta vốn là người lớn rồi. Mà cho dù không lớn được cũng đâu có xấu. Mãi trẻ trung. Ta thấy con người các ngươi đều thích vậy mà.

Vậy là BoBoiBoy sẽ mãi giữ cái bộ dạng nấm lùn này sao? Không chấp nhận được mà! Tại sao chứ! Vậy là sau này dù ăn nhiều thế nào cũng không cao được. Mà mình thì vẫn dần dần già theo năm tháng. Đến lúc die rồi vẫn còn lùn sao!? Có cần phải nghiệt ngã thế không!

Nếu thời gian đã qua lâu vậy rồi. Thế TAPOPS ra sao rồi? Những con người được cứu hộ di dời ra khỏi Trái đất thì sao? Họ đã tìm được hành tinh mới để sống chưa? Có bao nhiêu thứ BoBoiBoy muốn biết nhưng hoàn toàn  không có giải đáp.

- À, phải rồi. Mấy người bạn của ngươi ta đoán chúng cũng sắp "phá băng" đấy

- Hở?

- Ngươi không phải là quên bạn của mình rồi đấy chứ? Chúng cũng bị thương không nhẹ đâu. Nhưng ta đoán băng của chúng sẽ tan, thời gian so với lúc ta thoát băng không cách nhau quá nhiều thời gian. Mà đáng lẽ ra, ngươi phải là người phá băng muộn nhất

- Vậy ngươi biết vị trí của họ chứ?

- Cho ta xin đi. Vị trí ta tỉnh lại là ở ngay chỗ suối nước nóng trên núi. Mà ngươi lại là ở khu rừng gần thành phố. Chứng minh rằng chúng ta vốn có thể rải rác ở khắp nơi trên thế giới này. Mà điều ta có thể quan ngại hơn...

BoBoiBoy biết điều quan ngại mà Jockertu nói đến là gì.

Nếu những người bạn của cậu cũng cùng thoát băng sớm như cậu, họ liệu có mất kí ức hay không? Hoặc một trường hợp hi hữu khác, trên thế giới này nhiều anh hùng như vậy, thấy có đứa trẻ bị đóng băng. Làm gì có ai không phá ra. Nguy hại hơn là bạn của cậu có thể rơi vào tay tội phạm.

Có lẽ BoBoiBoy phải hành động ngay rồi.

~•~•~•~•~•~•~•~

- Hiệu trưởng, em có việc muốn nhờ thầy - BoBoiBoy

Chú chuột trắng cười điềm đạm, là hiệu trưởng của UA, không ngần ngại đáp

- Thầy sẽ dốc hết sức

~•~•~•~•~•~•~

- BoBoiBoy dạo này có vẻ rất bận. Phòng tập cũng không thấy đến nữa.

- Đúng đấy, hôm qua tớ gọi BoBoiBoy mà cậu đấy còn không nghe thấy

- Không lẽ mới đó mà BoBoiBoy đã phải hoạt động như các anh hùng thực thụ rồi sao?

- Đúng đó!

Cuộc bàn tán sôi nổi của lớp A về cậu bé của họ vẫn chưa bao giờ bớt hot. Mà cứ hễ nói đến vấn đề của BoBoiBoy thì hầu như đều vô cùng sôi nổi.

- Chúng ta cũng phải cố nên thôi!

- Phải! Vài ngày nữa là ngày lấy "Chứng chỉ anh hùng tạm thời" rồi. Chúng ta cũng không thể lơ là!

- Chúng ta đang ngày càng đến gần BoBoiBoy hơn rồi!

- Phải cố lên!

* Đúng vậy... Một bước đến gần cậu rồi, BoBoiBoy * Suy nghĩ của những ai đó

Phía bên BoBoiBoy lúc này đang bận bịu tìm thông tin về một vài thứ...

- Khoảng 11 năm trước, một hiện tượng thiên nhiên đã xảy ra. Phía trên bầu trời cao của Nhật Bản đã xuất hiện mưa sao băng đầu tiên trong mấy chục năm trở lại đây. Theo các nhà thiên văn học, mưa sao băng lần đó được gọi là "Sao băng diễu hành Crystal".

BoBoiBoy đều đều đọc trên màn hình máy tính nhỏ. Nơi những thông tin quan trọng cậu đang tìm kiếm cho Cattus nghe

Hiện tượng những ngôi sao băng rực rỡ như những viên pha lên bay vụt qua trên bầu trời và biến mất vào màn đêm đã trở thành cảnh tượng in dấu trong lòng bất cứ ai từng chứng kiến

Cũng theo ghi chép về Sao băng Crystal, một số nhà thiên văn học nhìn qua kính thiên văn đã thấy. Những ngôi sao băng tựa như là con người bay trên bầu trời lớn. Ngôi sao lớn nhất dẫn đầu là hiện lên rõ nhất. Sau khi thấy sự kì lạ này, các nhà thiên văn học đã bắt tay vào nghiên cứu. Người ta đã tính khoảng có 13 ngôi sao lớn và nhiều sao băng nhỏ khác. Mà Ngôi sao băng lớn nhất dẫn dầu những ngôi sao băng khác mới là cảnh tượng đặc biệt nhất. Trông như một cuộc diễu hành du ngoạn của các sao băng vậy.

Khoảng khắc "Sao băng diễu hành Crystal" đi qua vô cùng nhanh. Đã có rất nhiều người nuối tiếc vì không thể chụp lại được khoảng khắc đó.

Khi đọc đến đây, BoBoiBoy biết việc mình tìm kiếm sẽ vô cùng gian nan.

Cậu lại di chuột lướt xuống dưới. Một hình ảnh rõ ràng nhất được các nhà Thiên văn học chụp lại được đăng lên cùng bài viết. BoBoiBoy quan sát kĩ vào bức ảnh đó. Ngôi sao băng lớn nhất dẫn đầu đó chính là cậu còn gì! Tuy không rõ ràng lắm, vì khoảng khắc khi sao băng bay qua rất nhanh có được bức ảnh rõ ràng như vậy cũng không phải điều dễ dàng gì. Nhưng cáu bóng dáng đen bên trong sao băng lớn kia BoBoiBoy không thể nhận nhầm. Đó chính là cậu. Chiếc mũ khủng long làm hình dáng đầu của cậu qua bức ảnh hơi lạ, đoán rằng vì thế nên người ta mới nhận nhầm là người ngoài hành tinh có ngoại hình hơi giống con người.

Mà khi đó, cậu là được Cattus cứu, nghĩa là Cattus cũng là một trong những ngôi sao băng được nhắc đến. Đoán chừng là một trong những ngôi sao nhỏ đi. Họ đã đến thế giới này bằng cách đó. Mà Cattus tìm được cậu có nghĩa Cattus ở gần cậu.

Điều này dấy lên được niềm hi vọng nhỏ nhoi của BoBoiBoy. Một cuộc diễu hành trên trời. Mà cuộc giễu hành đó cũng biến mất ngay trên bầu trời của nước Nhật Bản này. Vậy tức là BoBoiBoy vẫn có hi vọng tìm lại được bạn của mình. Chắc chắn là vậy!

Vậy nơi đầu tiên cần kiểm tra...

Là nơi BoBoiBoy thoát khỏi băng!

Và chỗ đó...

Nếu BoBoiBoy nhớ không nhầm thì chính là ở gần nơi lấy bằng chứng chỉ anh hùng tạm thời. Nói đúng hơn, chỗ đó bây giờ đã là một trong ba nơi lấy bằng chứng chỉ anh hùng tạm thời

Có vẻ không còn cách nào khác rồi nhỉ?

BoBoiBoy ngay sau đó ôm Cattus chạy đi tìm thầy Aizawa.

- Chúng ta thi lấy chứng chỉ anh hùng tạm thời thôi nào!

- Méow??? - Có rồi lấy chi nữa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net