Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“IM ĐI, TỚ THÍCH CẬU!” Kirishima nói vậy khi cuộc cãi vả của chúng tôi kéo dài đến ngày thứ bảy. Lúc đấy thì có vẻ cả tôi và cậu ấy đều không chịu đựng được nữa.

Tim đập thình thịch. Tôi nhận thấy tai và má nóng ran. Kirishima cũng chẳng hơn là bao, tay cậu ấy đang nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ướt bẹp. Tôi và Kirishima nhìn nhau trong mười phút? Tôi không biết. Rồi hai thằng vồ lấy nhau. Tôi cấu mạnh vào lưng Kirishima còn Kirishima dúi đầu tôi vào ngực cậu ấy.

“Tớ cũng thích cậu…” Tôi lí nhí vậy.

“Này, sao hai thằng bây lại vần nhau trên cỏ vậy?” Thầy Aizawa xuất hiện ở cửa sổ của phòng học kế bên bãi cỏ.

Chúng tôi thả nhau ra, đứng lên, “EM CHÀO THẦY!” Kirishima luống cuống chào rồi bỏ chạy. Lúc đấy, cậu ấy nắm tay kéo tôi theo.

Chạy khuất khỏi mắt thầy, hai đứa nép vào một góc khuất. Chưa bao giờ tôi nhìn Kirishima ở cự ly gần như vậy. Tim tôi nãy giờ không ngừng đập lung tung.

“Tớ… tớ hôn cậu được chứ?” Kirishima hỏi.

“Làm đi.”

Ôi, muộn học mất thôi. Tiết sau là tiết của thầy All Might…

Mà đến muộn cũng được nhỉ.

Tôi đang hạnh phúc đến thế này cơ mà…

“Sao lại… TRỄ?” Thầy All Might hỏi.

“Bọn em xin lỗi!” Kirishima gập người xuống.

“Mà, không sao. Bây giờ cũng chưa đến lượt hai đứa. Vào chung nhóm với Sero nhé.” Thầy All Might vừa nói vừa tiếp tục quan sát trận đấu trên sân. Tôi đoán bài học hôm nay là luyện tập phối hợp, mỗi nhóm ba người.

“Bọn em cảm ơn!” Kirishima nói rồi cùng tôi đến chỗ Sero.

“Hai cậu đi đâu đấy? Lúc nào cũng mong tiết của All Might, giờ lại đến trễ.”

Tôi thấy được Kirishima nhìn tôi bởi vì tôi cũng đang nhìn cậu ấy.

“À…” Kirishima đột nhiên cười. “Bọn tớ làm hòa rồi.”

“Tốt đấy, tôi phát mệt vì hai chú.”

Tôi nghĩ Sero thật giống các dì các mẹ nên cười lớn, Kirishima cũng vậy.

Khi biết nhà của tôi chung đường, Kirishima đã đề nghị đưa tôi về bằng xe đạp. Hôm nay là ngày thứ mười sáu tôi được cậu ấy đưa về, nhưng hôm thứ mười sáu này thật lạ. Thường chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hôm nay thì không. Những đợt xóc nảy do đá gây ra cũng làm trái tim tôi nảy theo. Tôi đưa tay ôm lấy eo Kirishima, rồi dựa vào lưng rộng của cậu ấy. Đột nhiên cậu ấy dừng lại. Tôi rụt tay về. Tôi đã suy nghĩ rằng Kirishima thấy khó chịu.

“Mình dừng đây đã nhé.”

Tôi xuống xe, nhìn sang phải. Đó là một đồng hoa toàn cúc dại trải dài đến tận bờ sông xa xa kia. Chúng đung đưa trong gió. Hóa ra Kirishima đi theo đường khác mọi ngày. Tôi thấy cái biển đề chữ ‘bán đất’ cũ xì. Chắc nơi này đã để hoang rất lâu. Lâu đến mức hoa cỏ dại mọc đầy. Kirishima tấp xe vào một bên, kéo tay tôi cùng ngồi bệt xuống. Sau đó chúng tôi ngồi cạnh nhau thật lâu. Mặt trời sắp lặn rồi.

“Này.” Kirishima lên tiếng trước, làm tôi thót tim.

“Hả?”

“Còn ‘hả’ cái gì. Ài, cậu thật là… Nói gì đi chứ.” Kirishima nhìn đi nơi khác.

“Nói gì cơ?” Tôi nghĩ mình biết điều mà cậu ấy muốn nhắc đến. Nhưng tôi giả vờ.

“Tớ đã nói thích cậu đúng không?” Kirishima và tôi đều bắt đầu đỏ mặt.

“Ừ…” Tôi quyết định nhìn thẳng mắt Kirishima.

“Vậy sao cậu không —”

“Và tớ đã nói tớ cũng thích cậu.”

Lần này Kirishima và tôi không nhìn nhau lâu nữa. Cậu ấy nhanh chóng ôm chặt tôi. Tôi tiếp tục cấu lên lưng cậu ấy. Kirishima nâng mặt tôi lên.

Mặt trời đang dần tắt hẳn, còn Kirishima và tôi thì hôn nhau. Tôi nghe được tiếng thở dồn dập của Kirishima.

“Sao cậu mềm thế?” Kirishima hỏi tào lao.

“Cậu bị ngu à? Tớ là con trai đấy. Xem bắp nè.”

“Bắp gì mà cùi chết.”

“…”

“Không sao mà, vậy mới dễ thương.” Kirishima tiếp tục tào lao. “Tớ hôn cậu nữa được chứ?”

“Gì? —”

Aaaa tôi đến phát nghiện việc hôn nhau với Kirishima thôi.

“Trời tối mù rồi. Coi chừng bị mẹ mắng cho.” Tôi tạm biệt Kirishima.

“Ừ, ừ. Cậu cũng coi chừng.”

“Đi cẩn thận.”

“Ừ, tạm biệt.”

Nhìn bóng lưng Kirishima đi khuất tôi mới vào nhà. Rốt cuộc mẹ không mắng tôi, còn nấu canh thịt hầm rất ngon. Ăn xong tôi trở về phòng.

Ôi tim tôi còn đập mạnh này. Đúng là một ngày đẹp. Kirishima nói thích tôi. Kirishima hôn tôi. Kirishima nói tôi mềm. Kirishima ở gần tôi như thế…

Bây giờ đã gần thi học kỳ một, Kirishima mới nói là cậu ấy thích tôi. Tôi thích cậu ấy hồi đầu năm học. Không biết cậu ấy có thế không. Ngoài việc hạnh phúc này thì tôi phải phấn đấu học tập thôi. Tôi sẽ trở thành anh hùng và nuôi Kirishima, thêm hai đứa con của chúng tôi nữa. Tuy chuyện đó hơi xa nhưng đó là động lực mới để tôi cố gắng. A, mới nghĩ thôi đã thấy thích muốn chết. Nhưng tôi cảm thấy mình đang già hóa bản thân rồi. Những người lớn tuổi thường có xu hướng nghĩ xa.

Mà, không biết Kirishima đang làm gì nhỉ. Cậu ấy có đang nghĩ về tôi không? Có nghĩ về tương lai của chúng tôi không? Rồi cậu ấy sẽ nhớ tôi…

… Mà lúc này chắc tôi đã chìm trong giấc ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net