Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá phong rụng thật nhẹ trên tóc của Kirishima. Cứ như muốn đùa cậu ấy một chút, bạn có biết trò viết dòng 'tôi bị điên' lên giấy ghi chú rồi dán thật nhẹ vào lưng người ngồi phía trước không?

Kirishima đã từng chơi như vậy với đứa ngồi trước cậu ấy, là tôi. Cậu ấy viết 'của Kirishima Eijiro'.

"Cây chơi trò dán giấy với cậu nè." Tôi với tay lấy cái lá phong trên đầu Kirishima.

Chúng tôi đang ngồi chỗ thường lệ ăn cơm trưa. Chỗ này mùa hè cũng mát mà mùa thu cũng ấm.

"Ồ..." Kirishima nhìn chiếc lá tôi đưa trước mặt. Rồi cậu ấy bỗng nắm tay tôi.

"Xem cái tay của cậu này. Nhỏ thế."

Tay tôi lại bị điện giật.

Ổ cắm, cột điện, dây điện hở... chưa có cái nào làm tôi giật đâu đấy. Chỉ có Kirishima mới làm được thôi. Buồn cười chưa.

Bạn biết tình yêu là gì không?

Là dòng điện trên 1,3 triệu vôn. Làm bạn giật đứ đừ rồi giết chết bạn luôn.

Kirishima cứ nắm tay tôi hoài, cậu ấy trông như không có ý buông ra.

Tôi hỏi cậu ấy không ăn cơm nữa sao.

Cậu ấy nhìn tôi "Không, nắm tay cậu thích hơn." Rồi cậu ấy nhìn trời "Mùa thu lạnh rồi có ra mồ hôi đâu, phải tranh thủ chứ."

Cậu ấy nói thế nào ấy chứ. Hồi mùa hè chúng tôi cũng nắm tay rồi ôm nhau như khùng, hai thằng con trai mùi cơ thể kinh chết đi được.

Nói nhỏ nè nhưng tôi thích mùi đấy của Kirishima.

Lúc này tôi cứ thấy quên quên cái gì.

...

Trời vừa mưa một trận. Sau đó thì trời quang đãng hẳn. Tôi xem trên mạng người ta nói tối nay trăng rằm đẹp lắm.

Sau đó khoảng năm giờ chiều tôi ngớ ngẩn phá hỏng mất tay cầm vòi nước. Nước chảy ào ào, tôi sợ thầy Aizawa lại mắng cho vì tội phung phí. Tôi hứng bằng tất cả thau mà mình có nhưng không đủ nên tôi chạy ra ngoài vườn tìm cái xô.

Con đường sau mưa trơn dữ quá, gặp cậu chúa hậu đậu là tôi đây nữa thì chuyện gì đến là phải đến. Tôi trượt ngã gần vỡ cả đầu.

'May' mà gặp đống bùn.

Chắc kiểu này tôi lao vô bịt cái vòi nước bằng thân quá.

Tôi được phen hãi hùng đành mang hình dạng con ma bùn đi cẩn thận về phòng.

Dây bùn đất khắp ký túc xá.

Về đến nơi thì cái vòi đã thôi tuôn nước ào ào. Có ai đó sửa nó bằng đống băng keo đen cách điện.

Tôi mừng quá định đi hỏi xem ai đã giúp tôi nhưng ngẫm lại có khi thầy Aizawa cũng nên.

Vậy thôi, tắm sạch sẽ đã rồi hẵng lên thớt.

Tôi vừa tắm ra thì Kirishima đột nhiên tông cửa vào phòng.

Hồi nãy bẩn quá tôi không cầm theo khăn hay áo quần gì hết. Nhưng nghĩ đây là phòng mình nên cũng không ngại. Giờ thì đang ở truồng đây.

"Oá! Sao cậu nude thế??" Kirishima hét to đến mức chắc cả ký túc xá nghe hết rồi.

"Sao cậu vào phòng tớ thì có!!" Tôi quát lại. Chết tiệtttt thằng điên này.

"Cậu hét lại làm gì? Kiếm quần áo mặc vào đi!" Kirishima làm bộ xấu hổ. Tôi chắc cậu ta lại đùa tôi, cậu ta thấy cái thân thể này một tỷ lần rồi ấy chứ.

Tôi bảo cậu ta đóng cái cửa vào rồi tự lao đến đóng luôn.

"Xin lỗi! Tớ tưởng cửa đang đóng!"

Bộ dạng chắp tay nhắm tịt mắt của Kirishima làm tôi không giận nổi, như mọi lần. "Cậu xấu hổ gì chứ?"

"À... hơi hơi. Tại mọi lần là nhìn gần, giờ nhìn xa nên ngại quá."

Cậu ấy nói xong cả tôi và cậu ấy đều cười to. Cái lý do gì vậy không biết nữa!

"Thế giờ có làm không?" Tôi bắt đầu thấy hứng tình.

"Làm gì?"

Thở dài.

"LÀM TÌNH! Trời ạ..."

Tôi không nghĩ là đến đoạn này còn có hứng nhưng Kirishima vẫn ôm tôi lên giường.

Vòng tay của Kirishima ngày càng to lớn hơn.

Tôi lấy thuốc và bao cao su dưới gối.

Kirishima xoa nắn rồi mút ngực tôi đỏ cả lên. Đó là cả một quá trình sung sướng nhưng cũng khó chịu.

Ở dưới cũng muốn lưỡi của cậu ấy.

Cậu ấy nâng hông tôi lên rồi đổ thuốc bôi trơn lên những ngón tay.

Thông thường tôi sẽ nhắm tịt mắt lại chờ Kirishima muốn làm gì cũng được. Nhưng hôm nay lòng tôi khao khát muốn nhìn cậu ấy. Xem những ngón tay rắn chắc lướt nhẹ trên cơ thể mình. Xem khuôn mặt đỏ ửng, xem cử chỉ dịu dàng Kirishima trao cho tôi.

Tôi không hiểu sao có cảm giác cần phải khắc những hình ảnh ấy trong tâm trí.

"Tớ vào nhé."

Tôi đáp lại lời cậu ấy rồi nhắm mắt lại. Lúc này cần nghe âm thanh của Kirishima.

Tiếng thở mạnh phát ra từ cuống họng, tiếng da thịt cậu ấy va chạm mãnh liệt với tôi.

Tất cả...

Tôi đang phát điên.

Cuồng điên vì Kirishima.

Tôi chợt mở mắt ra nhìn vào đôi mắt của người yêu.

Tôi thấy mình đang rất hạnh phúc.

Kirishima ghé lại gần, thở vào tai tôi.

"..."

Khoan đã...

"Mấy giờ rồi??"

"Bảy rưỡi. Sao thế?"

Rồi tôi và Kirishima nhìn nhau.

"Tối nay có buổi thực hành lúc sáu giờ phải không???"

Tôi kiểm tra điện thoại. Rất tiếc là đúng vậy.

"Thôi dẹp đi. Thêm hiệp nữa."

...

Chúng tôi ra phòng khách thấy không có đứa nào. Chắc đúng là bọn nó đi thực hành rồi.

Tôi thấy có hộp gì như hộp bánh gạo.

"Ê gì kìa."

Kirishima lại gần nhìn.

"Của tớ nè." Kirishima mở nắp hộp "Là Dango! 'Mẹ chồng' của cậu làm đấy."

"Ừ. Chắc mới cúng rằm xong nhỉ?"

"Đói không?"

.

Chúng tôi không bật đèn bởi vì trăng sáng lắm. Không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hai đứa nhai chóp chép.

"À hồi nãy vòi nước của cậu bị hỏng phải không?"

"Ừ! Cậu thấy rồi hả?"

"Tớ sửa nó đấy!"

Tôi mừng quá trời vì không bị thầy Aizawa bắt gặp.

Tôi cũng không kìm được vui sướng, thật đấy, kiểu bấn loạn quá không biết làm sao với sự ngầu lòi của Kirishima nữa. Tôi cười khúc khích hoài không ngừng được.

"Tụi mình đang ngắm trăng rằm nhỉ?"

"Ừ. Cậu mệt không Kirishima?"

"Mệt đâu..."

Tôi nhớ ra rồi! Tôi còn muốn hỏi xem Kirishima có chán tôi chưa và làm sao để hấp dẫn trong mắt cậu ấy.

... giờ hỏi à?

Đúng, hỏi kẻo mất cơ hội.

"Kirishima này..."

"... tớ có khiến cậu nhàm chán không?"

"..."

"..."

"Không. Cậu đáng yêu lắm!" Kirishima đang nhai còn cười.

Tôi nhặt vụn bánh trên má cậu ấy.

"Tớ yêu Kirishima."

"..."

Chúng tôi chuẩn bị hôn nhau thì nghe tiếng bọn kia í ới, chắc bọn nó thực tập về rồi.

Hai đứa đành nhét vào miệng hết số bánh còn lại rồi đứa nào trốn vào phòng đứa nấy giả vờ ngủ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net