Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được rồi, lần này tôi sẽ không phàn nàn về mùa đông nữa. Đông cũng đẹp sao đấy, theo cách của nó. Tôi chỉ là ghét lạnh vô cùng nên mới ghét lây sang mùa đông.

Bây giờ tôi đang trên đường về nhà hưởng kỳ nghỉ đông. Tôi quàng chặt chiếc khăn len màu nâu của Kirishima trên cổ. Dù vẫn lạnh nhưng nó làm tôi có cảm giác tốt hơn.

Tình yêu hâm nóng đấy haha.

Tôi nhận ra từ lúc nào tôi có tật cười một mình.

...

Tôi khá quen với nỗi nhớ Kirishima rồi. Tôi tự vỗ về bằng cách đặt cho mình một bí kíp dở hơi thế này: Nếu tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn bình thường một chút, tôi sẽ cảm thấy như tình yêu hay cả hình bóng của Kirishima vẫn ở đây. Thành ra, xa nhau rất rất nhớ, rồi thành ra không nhớ nữa.

Dở hơi thật nhỉ?

Thôi, bây giờ nhớ Kirishima là một chuyện nhưng nhớ mẹ thì là chuyện nghiêm trọng hơn.

Ôi không biết bao lâu rồi chưa gặp mẹ nữa. Mẹ tôi đã may bộ váy màu chàm mẹ yêu thích chưa? Mẹ đã cắt ngắn tóc chưa? Hay lại uốn nữa rồi?

Mẹ tôi luôn uốn tóc và mặc váy màu tối. Vì cả nhà ngoại tôi đều thế.

Thật ra tôi thích mẹ tôi để tóc ngắn hơn.

Vì tôi sợ nhìn thấy mẹ già đi.

.

Tôi trở về lúc bốn giờ chiều nhưng trời đã sắp tối rồi. Đúng là mùa đông.

"Con về hả?" Thật tốt khi vừa về đã thấy mẹ cười tươi.

"Con có muốn ăn cơm trước không? Đã đói chưa?"

Tôi muốn đợi bố về rồi mới ăn. Tôi đi vào phòng bếp cùng mẹ. Mẹ tôi đang nấu món thịt gà hầm, nướng hai con cá hương, có lẽ mẹ sẽ nấu thêm miso.

Tôi lóng ngóng xem giúp được gì không nhưng chẳng có gì cả, nên thôi. Tôi đành ngồi ở bàn ăn nhìn mẹ đi lại trong bếp.

À mà...

"Mẹ có thai hả?"

"Ồ, con chưa biết nhỉ." Mẹ hơi đỏ mặt, trông mẹ cười rất hạnh phúc.

Tôi cũng muốn như vậy. Nghĩa là được hạnh phúc cười khi mang thai của người mình yêu thương.

Nhưng mang thai là thiên trách của người phụ nữ. Không phải tôi.

Phụ nữ thật tuyệt khi mang thai nhỉ...

Họ trông hạnh phúc theo nhiều cách, và họ đáng được trân trọng.

Tôi đoán mình nên nói với mẹ về chuyện tôi với Kirishima. Nghĩ đến chuyện này tôi bắt đầu thấy hơi hồi hộp chút.

"Bố về rồi!"

Tôi và mẹ ra mừng bố rồi mời ông vào ăn cơm.

"Denki khỏe không con?"

"Con ghét lạnh."

Bố tôi cười to "Sao mãi không lớn thế hả? Xem con nhỏ chưa."

"Nó mười tám rồi đấy anh nhỉ?"

"Đấy!" Bố tôi uống rượu trông ngầu cực kỳ. "Bảo sao chưa thấy yêu đương gì hết. Trông mày sành điệu ưa nhìn thế thôi, chứ đám con gái vẫn sẽ chết mê vì những thằng cơ bắp."

Con cũng chết mê vì những thằng cơ bắp nữa bố à...

"Thôi nào. Sẽ có người yêu con mà." Mẹ tôi mang thai, chắc vì vậy mà mẹ dịu dàng hơn. "Dù họ là ai, con cứ chân thành thì sẽ được họ chấp nhận."

Tôi thấp thỏm muốn nói chuyện trọng đại với mẹ.

...

Buổi tối tôi gọi điện cho Kirishima.

Bữa nay cậu ấy không còn dùng điện thoại bàn như trước nữa. Việc đó khiến tôi khá khó chịu trong lòng. Không phải tôi ghét di động hay gì nhưng kiểu như Kirishima thay đổi cách liên lạc vì một ai đó bảo cậu ấy vậy. Tôi khá hâm dở trong việc suy nghĩ và cảm nhận. Vậy đó, tôi đã nghĩ Kirishima đổi điện thoại, nên chính cả Kirishima của tôi cũng thay đổi luôn.

"Alo?" Sau những tiếng tút dài tôi được nghe thấy giọng Kirishima ở bên kia đầu dây.

"Là tớ, Kaminari đây." Tôi dám chắc tôi lại bắt đầu cười một mình. Nhưng tôi không ngăn được. Nghe giọng Kirishima thích quá, đầu óc tôi quay cuồng cả lên.

"Là cậu hả. Có việc gì vậy?" Có việc gì vậy. Tôi thích cậu ấy hỏi thăm sức khỏe mình đầu tiên hơn. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhõng nhẽo trong đầu tôi thôi.

"Tớ muốn gọi cậu vậy thôi. Cậu có chuyện gì vui không? Kể tớ nghe đi."

"Có đấy." Tôi đi đến cửa sổ, nhìn cảnh vật buổi tối. Tôi đang sẵn sàng nghe giọng nói của Kirishima suốt buổi. Chuyện ngắm cảnh nghe người yêu thì thầm thật sự rất kỳ diệu đó.

"Cậu có tin nổi là Bakugou nấu ăn cực kỳ ngon không? Hôm qua tớ đến nhà cậu ấy chơi. Rất vui đó."

"Thế hả? Hai cậu đã làm gì?"

"Nhiều lắm. Như chơi game này. Cậu ấy chơi hay lắm, chỉ vài hit là xong boss rồi. Trông đàn ông cực luôn."

Tôi cũng muốn chơi cùng bọn họ ghê.

"Buổi chiều, bọn tớ đi thuê đĩa phim kinh dị và mua vài gói khoai tây chiên. Trên đường về đã bắt gặp một con mèo bị thương nằm trong hẻm. Nó đau nhưng mặt vẫn hằm hằm vậy nè," tôi tưởng tượng Kirishima đang mô tả bản mặt của con mèo đó.

Tôi giữ khuôn miệng cười liên tục. "Thật sự giống Bakugou lắm đó!" Kirishima cười. "Bọn tớ tắm rửa và trị thương cho con mèo. Bakugou đã nhận nuôi nó. Cậu ấy mà biết con mèo giống mình đến cỡ nào thì sẽ không chịu nuôi cho coi..."

"Sau đó cậu về hả?"

"Đâu. Bọn tớ chưa xem phim mà. Tớ qua đêm ở nhà cậu ấy luôn."

"...Cậu ấy cừ lắm nhé, phim ghê vậy mà không sợ tí nào..."

Tôi thấy khó thở quá. Giọng Kirishima đang dần nhỏ lại.

"Chỉ có đoạn cái xác bật dậy và va đập khắp phòng là bọn tớ hãi đến điếng người. Cậu biết cái xác đó á..."

Tôi phải lắc mạnh đầu mình.

"Này này! Đừng kể ra chứ. Ghê quá!" Tôi gần như hét tung lên trong điện thoại. Tôi phải lấy lại độ tỉnh táo.

"Hahaha! Vậy thôi không kể nữa. Gặp cậu sau nhé."

"Khoan đã! Tớ chưa nói chuyện của tớ mà!"

"..."

"Tớ ấy..."

"..."

"..."

"..."

Tôi chắc còn nói nhăng cuội gì đó nữa. Tôi nói tôi nhớ Kirishima, yêu cậu ấy rất nhiều, so sánh cậu ấy với những ngôi sao lấp la lấp lánh đêm hè...

Nhưng cậu ấy tắt máy rồi.

...

...

Tôi vẫn ngồi nhìn trời thêm lúc lâu nữa. Tôi muốn nói với Kirishima rằng tôi muốn ở cạnh cậu ấy suốt đời, muốn cùng cậu ấy xây một ngôi nhà nhỏ...

Một tổ ấm nhỏ, như tổ của những con gõ kiến.

Tôi không biết cậu ấy sẽ nghĩ thế nào, tôi muốn biết, tôi muốn nghe.

Bây giờ tôi thấy buồn. Tôi thấy một nỗi sợ hãi. Tôi lo về một thứ gì đó sắp sửa diễn ra. Nhưng tôi chẳng biết đó là gì cả.

Hoàn toàn không có manh mối nào. Cổ họng tôi khô khốc cả.

Tôi định xuống bếp uống nước. Khi đi ngang phòng bố tôi nghe tiếng ông ngáy. Chắc ông mệt rồi. Tôi nhận ra lúc này cũng chẳng còn sớm gì nữa.

Đã hơn một giờ sáng.

Tôi thấy phòng khách có ánh sáng, có lẽ là hắt ra từ ti vi. Mẹ tôi chưa ngủ.

Mẹ ngồi trên chiếc sofa mới mua tuần trước, phủ một chiếc chăn mỏng ngang bụng, xoay lưng về phía tôi. Tôi đi đến và bỗng nhớ ra chuyện cần nói với mẹ.

Tôi khẽ gọi mẹ một tiếng, giọng tôi run run, tim tôi đập nhanh hơn chút.

"Denki chưa ngủ hả con?" Mẹ nhoài người quay ra sau nhìn tôi.

Tôi đi đến ngồi xuống tấm thảm cạnh mẹ. Bỗng nhiên tôi thấy cần ngồi dưới đất như thế.

"Mẹ, con cần nói một chuyện. Con biết mẹ sẽ buồn."

"Sao thế? Chẳng có gì..."

"Không, để con nói hết đã." Tôi ngắt lời mẹ. Tôi biết sẽ không có chuyện chẳng có gì như mẹ nghĩ.

"Không, chẳng có gì cả đâu, Denki." Mẹ cười với tôi."Con sao thế hả? Làm sai gì lớn lắm sao?" Mẹ chuyển sang cười khúc khích.

Thấy mẹ thế tôi cũng khá hơn, bớt chút sự lo lắng.

Thật ra tôi không cần phải lo quá như thế. Mẹ đã nói sẽ có người yêu tôi, sẽ có người tôi yêu, bất kể người đó là ai.

Mẹ chỉ muốn tôi chân thành. Muốn tôi nghiêm túc và trưởng thành hơn. Muốn tôi không còn là thằng nhóc làm gì khó là bỏ dở, chán là thôi. Và tôi đang như thế, tôi yêu Kirishima bằng mọi sự chân thành trong tim mình. Chỉ là tôi chưa biết nên trưởng thành thế nào, tôi phải yêu cậu ấy ra sao cho cả hai chúng tôi đều hạnh phúc. Tôi còn chẳng biết mình đã đi đúng hướng hay chưa. Nếu tôi chỉ có một mình suy nghĩ, chẳng ai dạy tôi phải làm gì, tôi đoán mình sẽ đi lạc.

Nhưng mẹ sẽ ủng hộ tôi.

Tôi đã quên mất mẹ yêu mình đến thế nào. Mẹ không để tôi ngã trong lúc tôi tập đạp xe, hay để tôi tự mình đi ra ngoài, tự mình cắm điện, nấu cho mình một bữa cơm,... trong khi tôi đã lớn đến thế này. Bị tình yêu của mẹ vây hãm nên bây giờ tôi chẳng làm gì ra trò. Chẳng như bao người khác. Mẹ yêu tôi đến mức không muốn tôi lớn lên, mẹ cố vắt óc tạo cho tôi một môi trường – nơi tôi có thể trưởng thành mà không cần phải tổn thương. Chuyện đó thật phi lý. Nhưng đó là mẹ tôi, mẹ làm được.

Mẹ sẽ yêu tôi như thế, ủng hộ tôi như thế.

Chắc chắn.

"Con yêu Kirishima."

"..."

"..."

"GÌ?"

Không không không không không tôi lầm rồi.

Tôi cố giải thích.

Mẹ càng nghe càng không đồng quan điểm với tôi.

Chúng tôi cãi nhau.

Mỗi lúc một to hơn.

Chuyện này không nằm trong dự định của tôi.

Cũng như của mẹ.

Mẹ bắt đầu mắng.

Tôi cố giải thích.

Mẹ bắt đầu hét lên.

Tôi cố giữ mẹ bình tĩnh.

Mẹ bắt đầu chửi.

Tôi xin lỗi mẹ. Xin lỗi rất nhiều.

Mẹ nguyền rủa tôi.

Mẹ ngã, bất tỉnh.

Bố tôi đưa mẹ đi bệnh viện.

Đó chẳng phải mẹ của tôi.

Không phải người sẽ ủng hộ tôi, sẽ tạo cho tôi một môi trường.

Đáng lẽ ra chuyện này không nên tệ hại đến như thế. Chỉ là tôi yêu một người con trai. Mẹ không thể nghĩ thoáng ra trong lúc đó: nghĩ rằng tôi yêu ai cũng được, dù người đó là ai, rằng mẹ sẽ không để tôi tổn thương. Mẹ đã chẳng nghĩ thế.

Đó chẳng phải mẹ tôi, đó là con gái của bà tôi, chị em gái của dì tôi – những con người mặc váy màu chàm.

...

"Hai người có chuyện gì thế?" Bố tôi ngồi đối mặt với tôi trong phòng khách.

Mẹ tôi vẫn ở bệnh viện, có bà ngoại lên coi sóc.

Tôi đau đầu quá, mắt tôi không khô một giây nào sau những lời mẹ nói với tôi. Đã hai ngày rồi.

"Con nói con yêu Kirishima."

Bố tôi thở dài bình tĩnh.

"Con có nói gì nữa không?"

Tôi chẳng nhớ mình đã nói gì. Làm sao thôi nhớ được. Sao bố lại chất vấn tôi như tội phạm thế?

Ôi tôi yêu Kirishima là có tội!

Tôi thụt hai chân lên ghế.

"Mẹ đã rất giận đấy. Con không nên làm thế. Con làm tổn thương mẹ."

Mẹ đã nói đồ bất hiếu, bẩn thỉu, ghê tởm, mặc váy của tao vào này, cắt tóc đi, câm mồm, chết đi, sao lại đối xử với tao như thế, đồ độc ác, nhẫn tâm, thờ ơ, quá tệ hại, không thương mẹ hả, cút đi

Tôi rúm ró lại trên ghế. Tôi nói xin lỗi nhiều lần bằng giọng khàn đặc. Mong bố sẽ tha cho tôi.

"Mẹ con mang thai mà. Chuyện này không tốt cho cả hai. Họ suýt chết con biết không?"

Tôi nghĩ rằng mình không thể làm gì hơn nếu họ suýt chết. Tôi lặp lại những từ xin lỗi.

"Con nên bỏ chuyện đó đi."

"Bỏ gì?" Tôi hỏi bố tôi nên bỏ gì.

"Yêu cái cậu kia ấy."

Tôi chạy ra khỏi nhà.

Tôi phải đi gặp Kirishima.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net