Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngã rẽ đến nhà Kirishima ở trước mặt. Ngôi nhà hai tầng có sơn màu xanh lam nhã nhặn.

Nơi đó, người tôi yêu lớn lên một cách hạnh phúc.

Đột nhiên tôi dừng lại trước một cái gương cũ. Tôi nhìn bản thân trong đó: tóc tai bù xù, mặt mũi chả ra làm sao, áo quần lộn xộn, thậm chí còn đi chân đất.

Trông thật nhếch nhác.

Tôi đang chẳng phải là Kaminari Denki. Nếu Kirishima nhìn bộ dạng này, cậu ấy sẽ chẳng nhận ra tôi.

Không. Tôi phải về thay quần áo. Cười thật tươi. Cười nụ cười của Kaminari Denki. Kirishima cũng sẽ cười với tôi, sẽ nghe tôi nói, sẽ ôm cậu Kaminari vào lòng.

Tôi chưa thể gặp Kirishima được. Tôi phải trấn an mình – công việc đó tôi đã dần quen.

...

Tôi ở trong phòng mình. Tôi chẳng biết bố mẹ đang ở đâu cả. Tôi sợ họ quá. Tôi...

Đây là bộ quần áo sạch sẽ được lấy trong tủ. Một chiếc áo trắng sọc xanh tay dài, chiếc quần yếm vải jeans, mọi thứ đều gần như không nhăn không bụi. Tôi chải đầu. Và nụ cười này...

Tôi lại bắt đầu khóc. Thật ra việc khóc không chế ngự được. Tôi nhớ Kirishima lắm. Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy bây giờ. Muốn được cậu ấy an ủi và chia sẻ bớt nỗi buồn cho mình.

Nhưng trước hết tôi phải nín khóc. Tôi phải cười nụ cười của mình. Phải xinh đẹp và sạch sẽ.

Tôi xuống nhà. Lần này tôi sẽ mang giày, đi đứng từ tốn. Tôi đi theo con đường mình vừa chạy qua vài tiếng trước. Đến ngã rẽ, qua chiếc gương cũ. Rồi sau đó mất mấy phút mới nhấn chuông cửa nhà Kirishima. Tôi nghe tiếng chân. Đó là Kirishima, chắc chắn vậy.

Tôi nhìn thấy gương mặt mình nhớ mong qua khung cổng sắt.

Nét mặt cậu ấy hơi bất ngờ khi nhìn thấy tôi. "Tớ vào chơi được không?" Tôi cười thật tươi.

"Hả? À, ừ, được chứ. Vào đây."

Kirishima cho tôi vào nhà. Nhà cậu ấy không có ai.

"Mẹ cậu đâu rồi?" Tôi muốn mở đầu câu chuyện, tôi không mấy nghĩ về chuyện mẹ cậu ấy đang ở đâu.

"Mẹ... à mẹ tớ đi chợ rồi." Kirishima bảo tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách. "Cậu uống nước không?"

"Có. Nước gì cũng được." Tôi cũng chẳng muốn uống nước.

Kirishima xuống bếp. Tôi sắp xếp lại những gì mình muốn nói, nhưng chúng thật lộn xộn. Tim tôi không ngừng đập khi nghe thấy tiếng gì như Kirishima chuẩn bị đi đến gần đây.

Kirishima đặt cốc nước trong veo xuống bàn. "Cậu đi đâu à?"

"Tớ có đi đâu đâu. Tớ chỉ tới nhà cậu thôi."

"À, thế hả." Kirishima cười với tôi. "Chỉ là hôm nay cậu trông xinh thật."

Tôi muốn khóc quá. Tôi không dám nhìn Kirishima. Tôi chỉ trả lời ừ thật khẽ.

Kirshima đứng dậy, định đi đâu đó. Nhưng tôi không muốn thế. Tôi chỉ muốn cậu ấy ngồi đây với tôi. Ngồi mãi mãi cũng được.

"Này cậu đi đâu thế?"

"Bật ti vi. Cậu không chán à?" Rồi Kirishima cười. "Tới nhà tớ có gì chơi đâu."

"Thôi cậu đừng bật ti vi nữa. Ngồi ở đây đi. Nếu không có ai ở nhà, tụi mình ôm nhau được không?"

Kirishima trở về chỗ ngồi, cậu ấy vòng tay bao lấy tôi. "Được chứ. Tớ ôm cậu này."

"Kirishima..." Tôi xoáy xoáy đầu vào hõm vai cậu ấy. "Mẹ tớ ghét cậu..." Tôi cay xè mắt.

"Sao thế?"

"Vì cậu là người yêu của tớ..." Tôi lí nhí và sắp khóc đến nơi.

"..."

"Chẳng sao cả." Kirishima hôn trên tóc tôi. Tôi bật khóc hu hu. "Chẳng sao cả nếu mẹ cậu ghét tớ. Tớ không ngại đâu."

Kirishima nhìn một lúc rồi quệt nước mắt trên mặt tôi. "Chúng ta yêu nhau đúng không? Tớ sẽ làm mẹ cậu hiểu điều đó."

"Tớ muốn sau này cưới Kirishima. Một ngôi nhà gõ kiến với... với hai đứa trẻ..." Tôi nói chuyện vĩ đại của mình một cách linh tinh và bằng cái giọng ngu ngốc không chấp nhận được.

"Rồi rồi, được mà. Cậu yên tâm nhé?" Kirishima nhìn mắt tôi. Tôi thấy mắt cậu ấy ánh lên điều gì đó. Tôi không hiểu. Mãi sau này tôi mới biết. "Giờ cậu về nhà đi và cứ tỏ ra ngoan ngoãn với bố mẹ. Đi học lại tớ với cậu sẽ tính tiếp. Được không? Chuyện này phải cần thời gian nhiều lắm đó."

"Nhưng tụi mình năm cuối rồi..."

"Sao đâu chứ. Tớ vẫn ở đây mà."

Tớ vẫn ở đây mà.

"Cho nên cậu phải cố gắng nhé? Hứa đi."

Tôi móc ngoéo tay hứa với cậu ấy như mọi lần.

Chắc chắn tôi sẽ cố gắng hết sức.

.

Quả nhiên gặp Kirishima mọi chuyện dễ dàng hơn với tôi hẳn. Trên đường về, các ngọn gió lùa qua kẽ tóc tôi. Chúng nói:

Chỉ là hôm nay cậu trông xinh thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net