Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kirishima này. Đã gần ba tháng kể từ lúc chúng ta không còn cùng ngồi dưới ánh nắng sân trường cùng nhau nữa. Bây giờ em đang chuẩn bị thi vào một trường đại học ở Tokyo. Em sẽ học ngành điện lực.

Nghe có vẻ vô vị quá nhỉ? Nhưng em sẽ thôi mơ ước trở thành anh hùng. Chẳng có điều gì ủng hộ em cả. Dù gì thì em vẫn rất cố gắng như lời anh bảo em ngày trước.

Kirishima cũng vậy đúng không?

______________

Em đã thi trượt đại học Kirishima ạ. Mẹ em đã đánh em rất đau vào ngày hôm đó. Em buồn và tủi thân lắm. Nhưng em hy vọng mọi chuyện sẽ tốt hơn với em vào năm tới. Vì vậy em sẽ cố gắng hơn nữa từ bây giờ.

______________

Mùa đông năm đó rất lạnh, sang xuân em sẽ đi thi đại học Kirishima ạ. Lần này em đã ôn tập rất kỹ càng.

Nhưng bây giờ em đang bị ốm Kirishima à. Em ho rất nhiều và còn chảy mũi nước nữa. Em lấy nhiều quần áo mùa đông mặc để ủ ấm cho mình. Tất cả chỉ để sang xuân có thể khỏi mà đi thi.

______________

Bây giờ là ngày đầu tiên của năm mới. Em mặc bộ quần áo hôm đấy em đến nhà Kirishima ấy, và quàng thêm chiếc khăn của anh (em thấy thật may mắn vì vẫn chưa trả nó cho anh) để chuẩn bị đi chùa cùng bố mẹ.

Nhưng em thấy hơi sợ khi bị mẹ hỏi chiếc khăn này lấy từ đâu ra.

Em đã tự hứa sẽ thôi nói dối.

Nên mẹ đã nổi nóng với em. Mẹ giằng khăn quàng ra khỏi em. Em không muốn mất kỷ niệm của Kirishima nên không chịu đưa nó cho mẹ. Mẹ đánh má em rất đau. Nhưng em vẫn giữ chặt khăn quàng của Kirishima.

Sao mày lại như vậy hả?

Mẹ đã quát rất to. Sau đó mẹ đẩy em. Niềm vui nhỏ nhoi lúc đó vụt tắt thật nhanh. Mẹ đẩy không mạnh lắm, nhưng nỗi sợ níu đôi chân đã từng vững vàng của em xuống. Em ngã xuống đất, đầu ong ong, tai nghe thật mập mờ những lời nói nặng nề.

Đây này mặc váy vào đi là vừa!

Mẹ ném chiếc váy đang mặc vào em.

Thật đau khổ Kirishima à.

Em đã không cùng cả nhà đi chơi năm mới vào hôm đó.

________________

Thật tốt vì em đã thi đậu đại học ở Tokyo sau lần thứ ba dự thi. Đó là thành quả của việc chăm chỉ học tập và làm công tác giữ gìn sức khỏe, trấn an tinh thần thật tốt. Cả hai thứ đều thật khó khăn. Nhưng Kirishima hãy yên tâm vì em vẫn đang cố gắng hết sức.

Chỉ là đôi lúc hơi nhớ Kirishima.

Chuyện đó thật khó tránh khỏi anh nhỉ?

Em sẽ học thật tốt. Biết đâu...

Biết đâu sau này em sẽ gặp lại Kirishima. Rồi anh sẽ muốn cùng em xây một ngôi nhà gõ kiến thì sao?

______________

Trường đại học ở Tokyo có một khuôn viên khang trang, nghiêm chỉnh. Những chậu cây lá bỏng được xếp ngăn nắp, những thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng. Không khí ở chỗ này cũng khá tốt.

Em sẽ cố gắng thiết lập một cuộc đời thực sự ở nơi này.

Vì thái độ đáng sợ của mẹ nên em đã chuyển đến sống ở một nhà trọ nhỏ gần trường, Kirishima ạ.

Chỗ này hơi u uất (em có thể nghe nhạc để vui hơn), mái nhà dột một chút (nắng ấm sẽ có thể chiếu xuyên qua mà) nhưng nó rẻ. Số tiền mẹ ấn định cho em hàng tháng sẽ dư ra một tí.

Cũng tốt mà phải không?

______________

Kirishima. Đã hai tuần trôi qua nhưng nỗ lực bắt chuyện của em chẳng có gì nên hồn cả.

Tại sao bọn họ không mến em nhỉ?

______________

Lễ tình nhân lại đến mà không có Kirishima ở bên. Em đã quyết định làm chocolate trở lại (hai lễ tình nhân trước em vẫn đang chìm trong việc học và tinh thần không ổn định) để gửi cho Kirishima.

Bây giờ thì việc làm chocolate đối với em dễ dàng hơn hồi cao trung. Chắc tại vì em cũng có trưởng thành, Kirishima nhỉ? Nhưng dù sao vị của nó vẫn chưa đạt yêu cầu lắm.

Hy vọng anh không chê.

À, em có một vấn đề khá đau đầu mà đáng ra nên nghĩ đến từ trước: em không biết địa chỉ của Kirishima.

Chán thật. Phải làm sao đây?

À! Điện thoại của em còn giữ được số của Sero! Em sẽ đi hỏi cậu ấy.

Điện thoại công cộng hôm nay có rất nhiều người xếp hàng. Nên em phải đợi một lúc khá lâu (di động của em đã hỏng nhiều chỗ, số liên lạc mất hết, chức năng nghe gọi, chụp ảnh, nhắn tin không ổn định, radio lâu lâu cũng nghe được rè rè).

Em nghe tiếng Sero trả lời, thật may quá. Sau đó em nhanh chóng hỏi địa chỉ của Kirishima nhưng cậu ấy không biết, cậu ấy chỉ biết trường Kirishima đang theo học.

Em đã cảm ơn rồi cúp máy. May mà còn tìm được manh mối của Kirishima.

Trường của Kirishima cũng ở Tokyo, đẹp hơn trường của em nhiều. Không khí sôi nổi của tuổi trẻ bao trùm trên từng cành cây hay ngọn cỏ, cả làn gió nữa. Ánh mặt trời ở đây chiếu nhẹ nhàng, ấm áp.

Cứ như Yuuei ngày xưa vậy.

Em tự hỏi không biết Kirishima có cùng Bakugou ăn trưa ở dưới gốc cây kia không.

.

Có lẽ em nên trở lại căn phòng trọ của mình thôi.

_____________

Em rất nhớ Kirishima. Em mong mỏi được anh ôm thật chặt, hôn em như thể anh không muốn mất em.

...

______________

Hôm nay trời mưa to. Thật ra em không muốn nhắc về một ngày mưa nào, Kirishima ạ. Nhưng em đã gặp một người đặc biệt học khoa công nghệ thông tin.

Lúc đó là giờ nghỉ. Em đến thư viện tìm quyển sách nào đó nói cơ bản về vũ trụ để đọc lúc ăn cơm. Sau một hồi. Em tìm thấy nó ở một góc tủ, nhưng là góc mà em không thể với đến được. Thế là có một cậu đến lấy giúp em.

Cậu ấy ở phía sau nhưng em cảm thấy rất quen thuộc, em có thể hình dung cậu ấy.

Vì cảm giác đó rất giống với lúc Kirishima hiện diện xung quanh em.

Thật an toàn và ấm áp.

Kouichi là tên của cậu ấy. Giống như một lời an ủi mà thượng đế cho mình, em đã nghĩ vậy về Kouichi. Cậu ấy có nụ cười tỏa sáng, mái tóc ngắn gọn gàng, giọng nói trầm ấm. Kouichi có lẽ là kiểu người ai cũng làm thân được, cậu ấy có rất nhiều bạn. Hiển nhiên với sự thương mến của mình dành cho cậu ấy, em cũng là một người bạn của Kouichi.

____________

Em có lẽ đã được yêu anh lần nữa, Kirishima à. Cảm xúc yêu thương anh luôn ở trong em, nhưng khi Kouichi quá giống Kirishima, em có cảm giác như mình lại được yêu anh.

Kirishima hiểu điều em muốn nói không? Thật trừu tượng nhỉ?

Trái tim em chạy vượt tốc độ khi Kouichi cười với em, hoặc hỏi thăm em bằng chất giọng trầm ấm. Đôi lúc ánh mắt cậu ấy như một viên cảnh sát, bắt trái tim điên cuồng kia dừng lại, nộp phạt, kéo nó dâng hiến nhiều hơn nữa vì tội chạy quá nhanh.

Em thấy không ổn rồi.

____________

Đối với em...

Ai đến từ ngày nắng, họ sẽ là ánh nắng.

Còn ai đến từ ngày mưa, họ sẽ là đám mây đen.

____________

Thật đáng sợ Kirishima à.

Hôm đó là một ngày lộng gió.

Kouichi cho phép em dùng máy tính trong phòng cậu ấy. Em chỉ tra cứu một ít thứ, rất nhanh chóng.

Kouichi bảo cậu ấy có đặt bánh ngọt. Tớ muốn ăn cùng cậu. Kouichi nói vậy rồi ra ngoài.

Cậu ấy thật ngọt ngào. Em không thể chống lại sự ngọt ngào đó mất.

Chiếc giường của Kouichi chỉ cách em chừng một đoạn. Em vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nam tính vô cùng trên đó.

Chỗ cậu ấy thường nằm...

Không chừng còn thủ dâm trên đó nữa...

Cũng lâu rồi em chưa có dục cảm nhiều như lúc này. Em nghĩ về những lúc Kirishima vuốt ve cơ thể em.

Thật tuyệt biết bao. Chỉ cần nằm trong lòng Kirishima, để anh sờ khắp nơi, để anh ra vào...

Kirishima sẽ hôn em đến nghẹt thở. Cảm giác được anh thèm muốn thật sự thích thú đến không thể cưỡng nổi.

...

Nhưng chẳng còn gì.

THỨ GHÊ TỞM NÀY!

Có rất nhiều người vây đến, có lẽ đó là bạn của Kouichi.

Mày đồng tính à?

Eo ôi, nó có vẻ thích cậu lắm Kouichi.

Có nhiều tiếng cười cợt vang lên xung quanh như một bản nhạc trong một bộ phim kinh dị. Nó chỉ vang lên khi nhân vật chính không còn ở trong vòng tay an toàn – vòng tay Kirishima cho em cấu lấy lúc chúng ta cùng xem phim kinh dị.

Tao đã thấy nó là lạ rồi chứ.

Kinh vãi, tao học chung khối với nó.

Đau quá.

Đó là một cú đá vào lưng.

Sao mày có thể làm chuyện ghê tởm như thế trong phòng Kouichi hả?

Giọng của một cô gái.

Đồ đồng tính này!

Chẳng có ai ở đây lấm lét nhìn em, khen em dũng cảm khi dám thích Kirishima như cậu bông cải xanh ngày nào.

Chẳng còn ai.

Chỉ còn những lời nói nhục mạ.

Mẹ vì thương em nên mới mắng em. Còn bọn họ, coi em như một trò đùa, không phải con người.

Em thấy Kouichi cười. Cậu ấy cười vì em thật đáng xấu hổ.

Đau quá Kirishima. Họ vẫn đang đánh em.

Em yêu anh thật nhiều. Lúc này em muốn gặp Kirishima. Anh sẽ thương lắm khi thấy em đau đến vậy. Đến ôm em và băng bó cho em.

Nhưng chẳng thể nào có Kirishima ở đây.

Họ chưa thỏa mãn.

Em quỳ gối. Em úp mặt xuống sàn.

Xin lỗi. Xin lỗi vì tớ đồng tính.

.

Họ ngừng đánh nhưng cơn đau vẫn chưa dứt.

_____________

Em đã về được phòng trọ nhỏ, Kirishima ạ. Cả mình em ê ẩm. Những ngọn gió rít vào từ mái nhà và cửa sổ.

Nhưng em không đủ sức lực trải nệm hay lấy chăn đắp.

Lạnh quá, Kirishima.

Hy vọng đêm nay không mưa, anh nhỉ? Nếu mưa thì sẽ lạnh hơn nữa.

Và anh chẳng có đây ôm em.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net