Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lại trở lạnh rồi, Kirishima.

Anh có khỏe không? Em hy vọng Kirishima sẽ giữ ấm.

Còn về phần mình, em có chiếc khăn quàng Kirishima cho em. Rất ấm và hạnh phúc khi được quàng lên.

Thật sự là không lạnh chút nào.

Không chút nào luôn.

_______________

Ngày hôm nay em không đi làm. Em mất ba tiếng đi xung quanh (em di chuyển rất chậm) để xin ai thuê mình, nhưng không có. Trời mưa quá nên em về nhà nằm.

Về tới nhà thì cơ thể đã rất mệt. Những cơn đau đầu, đau lưng và hơi rát ở những vết viêm trên da (đặc biệt là hai vết lớn dưới hai lòng bàn chân), chúng hành hạ em không ngớt.

Em sớm trĩu mắt lại, rồi ngủ.

Ngoài trời mưa vẫn đang rơi.

Em đã mơ về Kirishima.

Giấc mơ đó kỳ lạ lắm, nhưng đẹp đẽ vô cùng.

Em mang một bụng bầu lớn. Kirishima áp tai vào cái bụng ấy. Anh nói, Anh nghe thấy tiếng con.

Sau đó là bệnh viện và tiếng trẻ con khóc.

Kirishima mang bé đến bên em. Anh nắm lấy tay em, ôm em và bé vào vòng tay vững chãi.

Sau đó là cảnh con chạy trên nền cỏ xanh mướt, cười giòn giã dưới bầu trời cao xanh. Những tầng mây trắng chồng lên nhau che đi ánh mặt trời. Những ngọn gió thổi mát rượi làm chiếc váy vàng của con đung đưa. Hai bím tóc đen ngúng nguẩy đáng yêu.

Tiếng cười con vang vọng cả không gian.

Duy chỉ là em không thấy được mặt bé.

À phải rồi...

Làm gì có một cô bé như vậy trên đời.

.

Sực tỉnh khỏi giấc mơ đẹp đẽ đó, em thấy rất buồn, Kirishima ạ.

Cảm giác trống trải bao phủ lấy cả phòng trọ nhỏ. Thậm chí bao phủ cả thế giới xung quanh em.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ.

Gió rít vào.

Em lạnh quá, Kirishima...

Chộp lấy khăn quàng của anh thật nhanh. Nào, nhanh nhanh ôm vào người. Em chết cóng mất.

Không không không, Kirishima. Em không hề thấy ấm áp chút nào. Là nói dối đấy. Em lạnh lắm.

Muốn được anh ôm.

Thôi ôm hơi xa tầm với của em quá.

Một cái nắm tay thôi cũng được...

Thôi mà xin anh...

.

Kirishima xoa đầu em đi. Nhéo má cũng được...

.

Xin anh...

.

Ôi! Em đang làm gì vậy?

Xin lỗi Kirishima vì sự yếu đuối này. Em sẽ nín khóc và cố gắng hơn nữa.

Em phải ra ngoài kiếm việc làm thôi.

_____________

Em đã làm một chuyện xấu hổ, Kirishima ạ.

Hôm nọ thấy một vị khách ở quán cà phê để quên một tấm thiệp mời dự đám cưới (đây là nơi xinh xắn và tử tế nhất mà em từng làm việc), em đã trộm nó về.

Không phải em trở nên bần cùng và xấu xa đâu mà. Em chỉ là hơi thích một đám cưới.

Em đã bắt chước vẽ một thiệp hồng y như thế (chỉ là nó không có màu hồng), rồi ghi tên hai đứa mình.

Kirishima Eijiro sánh vai cùng Kaminari Denki.

Thêm tấm ảnh chúng ta chụp chung với nhau hồi tốt nghiệp.

Đây...

Một đám cưới hoàn hảo.

________________

Kirishima ơi, đã đến sinh nhật anh rồi. Anh đi đâu chơi chưa?

Lúc đúng 0 giờ em đã đi đến chung cư số 20 và chuồi dưới cửa tấm thiệp chúc mừng sinh nhật đấy (tuy chữ của em bây giờ đã xấu hơn trước rồi, tay em dạo này hơi run). Anh đã nhận chưa?

Vậy là Kirishima đã 21 tuổi rồi nhỉ?

Độ tuổi thật đẹp của đời người. Đó là tuổi mà anh trải nghiệm này, tạm biệt những nét trẻ con này, có một tình yêu thật nồng cháy này...

Nhưng ở độ tuổi nào cũng vậy, Kirishima. Em mong anh sẽ thật hạnh phúc.

________________

Kirishima ơi...

Nơi này trắng xóa. Thật buồn tẻ.

Em nhớ Kirishima quá...

Em đang nằm ở một chiếc giường có đệm trắng đã ố vàng đi nhiều.

Em đau khắp người. Em không nhớ được gì cả.

Em chỉ nhớ Kirishima thôi.

Anh ơi... em đau quá.

Ở đó có một người mặc áo trắng. Người đó hơi nhăn mày. Người đó hỏi em ở đâu. Em không biết. Em quên mất đường đi. Em bảo em ở nhà trọ nhỏ.

Người ta đưa cho em chiếc điện thoại của em. Chiếc này khá cũ rồi. Nó mất chức năng nghe gọi. Không làm được gì hết, đang mục nát dần.

Như em vậy.

.

Người ta nói rằng em bị tai nạn. Họ hỏi người nhà của em. Em không nhớ được mặt của mẹ cũng như của bố mặc dù em nhớ giọng của hai người rất rõ.

Trong chiếc điện thoại cũ nát chỉ còn số di động của Kirishima.

Em không muốn làm phiền anh chút nào nên định giả vờ quên cả anh. Nào ngờ họ đã gọi cho Kirishima rồi.

Và rồi em thấy anh xuất hiện.

Em thấy khuôn mặt yêu dấu ấy đang nhìn em.

Kaminari? Cậu sao thế?

Giọng nói của người em yêu vang vọng khắp thế gian này.

Nghe thật xao xuyến.

Em mau mau vuốt lại tóc, phải xinh đẹp lên một chút chứ.

Nhưng em thấy mình có vấn đề...

Em thấy hình dáng Kirishima nhòa đi, một tầng nước bao phủ quanh mắt.

Em bấm tay để ngăn chúng rơi xuống.

Và mỉm cười – nụ cười của cậu Kaminari.

Chào Kirishima! Em không sao... em chỉ... em chỉ ngã nhẹ thôi.

Kirishima đang mang cả cặp sách.

Kirishima về đi... mẹ... mẹ em! Đúng đó... mẹ sẽ đến ngay. Xin lỗi... vì gọi điện cho... anh nhé...

Cậu không sao thật chứ? Cần tớ giúp gì không?

Không, không. Em... cảm ơn... anh.

Không có gì đâu mà. Vậy... Tớ đi trước nhé? Tớ có buổi học...

Kirishima cứ... đi đi.

Anh... về cẩn thận... nhé!

Giữ gìn... sức khỏe nha!

____________________

Bệnh viện rất tốt với em, Kirishima ạ. Tuy em không có tiền nhưng họ vẫn cho em nằm ở đây và còn cho em một cuộn băng để thay khi máu trào ra.

Nhưng đó là những thứ cuối cùng họ cho em. Em nằm ở giường nhỏ hơn khi có bệnh nhân khác vào. Không có chăn nữa. Có lẽ em đã làm phiền quá nhiều Kirishima nhỉ?

Em biết ơn họ lắm và em phải rời đi thôi.

Nhưng em không tự về được. Chỉ cần nhúc nhích thôi là đầu em choáng váng, máu lại rỉ ra rất đau.

Ban đêm đau nhất. Vừa lạnh vừa đau. Em nằm nhìn trần nhà trắng xóa vừa nghĩ về hôm Kirishima đến đây.

Anh thật ngầu làm sao. Anh hỏi thăm em rất dịu dàng. Em đã hạnh phúc đến mức không thể kìm được nước mắt.(Nhưng em chỉ khóc khi Kirishima đi rồi thôi. Nếu để anh thấy em khóc sẽ xấu lắm.) Lúc đó em đã cố hết sức để nói chuyện. Nghe hơi ngắt quãng nhưng tốt hơn so với mọi lần. Nghĩ lại vẫn thấy cảm động không thôi.

Em nhớ lại bờ vai, mái tóc, và cả bàn tay của Kirishima. Em thật ước ao biết bao được anh nắm tay hay hôn một cái, hoặc cho em ôm anh thật chặt.

Tất cả chỉ là ước mơ thôi nhưng em hy vọng sẽ được thực hiện một ngày nào đó.

_________________

Kirishima, anh khỏe không?

Em đã về được nhà trọ nhỏ rồi. Em đã làm phiền bệnh viện cả một tuần. Lúc về em cảm ơn bác sĩ rất nhiều nhưng cô ấy có vẻ không để ý lắm.

Cũng đúng nhỉ? Em chỉ làm phiền họ thôi.

Phòng trọ nhỏ hơi bụi nhưng em không dọn dẹp được.

Dạo này em cảm thấy rất khó thở sau khi làm việc nặng. Hơn nữa, vết thương tai nạn chưa lành. Nó nằm ở bụng của em, Kirishima ạ. Một vết thương lớn và sâu. Máu vẫn rỉ ra từ đó. Máu đỏ, máu vàng.

Có lẽ nó sẽ để lại sẹo. Em không thích thế chút nào. Như thế không xinh đẹp.

________________

Hôm sau khi từ viện về em đã qua ngay chung cư của Kirishima. Từ ngày biết anh sống ở đây em không thể ngăn nổi mình lui tới. Cứ nghĩ đến việc được trông thấy Kirishima đẹp trai ơi là đẹp trai là tim em phấn khích cực kỳ. Đôi lúc còn quên cả vết đau.

Hy vọng Kirishima không bắt gặp hành vi phiền toái đến mức ích kỷ này của em. Chỉ là do em thích anh quá đi mất.

A! Kirishima đang trồng hoa trên ban công kìa! (Em đang đứng ở mặt sau của khu chung cư, có thể thấy ban công của Kirishima.)

Anh đang vun đất cho những nụ dừa cạn đỏ bé con chờ ngày nở rộ. Bàn tay ấy mạnh mẽ nhưng cũng thật dịu dàng. Sau đó Kirishima quệt mồ hôi và cười thật tươi nhìn thành quả của mình.

Ôi...

Em không thể ngừng bị mê hoặc được.

.

Đến tối em lại mơ mộng về Kirishima nữa rồi...

_______________

Mùa đông thật chán nản Kirishima. Gió thổi lạnh lùng, những cơn mưa nặng hạt, âm u, tuyết phủ trắng xóa. Em ghét màu trắng. Trông cứ như trần nhà ở bệnh viện ấy.

Từng đợt không khí lạnh thổi qua cửa sổ không gương, truyền đến phổi em. Nó đau buốt. Sau đó là những cơn ho mà đôi khi có cả máu nữa. Tình trạng ho của em cứ kéo dài.

Em chỉ nghĩ ho hay đôi lúc cảm nhận phổi đau là những bệnh vụn vặt. Nhưng em đã hoảng loạn khủng khiếp khi thấy phần ngực của mình sưng to lên và cân nặng chỉ còn có ba mươi sáu.

________________

Em bị ung thư phổi, Kirishima ạ.

Thông tin này đến với em quá đỗi bình lặng. Nó không gây hoảng loạn như lúc em thấy mình không ổn.

Tuyệt vọng quá.

.

Em thử ngẫm nghĩ và phát hiện ra điều này cũng không ảnh hưởng gì mấy đến cuộc đời: Em không có tiền, quá yếu để làm việc, không người thân, không ai yêu mến em. Sẽ chẳng có gì đau khổ nếu như em mắc bệnh.

Chỉ có sự tuyệt vọng.

Kirishima ơi...

Em muốn gặp anh quá.

_________________

Năm mới sẽ bắt đầu vài tiếng nữa thôi. Em ra bưu điện gửi cho bố mẹ một bức thư chúc mừng năm mới (em tra được địa chỉ nhà của họ qua bức điện mẹ gửi sáu tháng trước). Em vẫn viết những lời chúc như năm ngoái thôi. Nào là chúc bố mẹ may mắn, bình an,... và đặc biệt là mạnh khỏe. Dù quên mất hai gương mặt thân thương ấy nhưng tình cảm dành cho họ vẫn ở trong tim em.

Sau đó em đi đến chung cư của Kirishima. Nhưng nghe hàng xóm bảo anh vừa về nhà đón năm mới với gia đình. Em hỏi họ anh đi bao lâu rồi thì họ cho biết chỉ mới mười phút là cùng.

May quá. Em chạy nhanh hết cái sức lực yếu đuối và bắt đôi chân chậm chạp di chuyển thật nhanh theo hướng ga anh sẽ đón tàu về nhà.

Từng đợt đau nhức xuyên qua lá phổi.

Nhưng nếu em không đưa được tấm thiệp này cho Kirishima, có lẽ em sẽ chết mất.

.

Lúc em đến ga chưa đến ba giờ chiều. Dòng người đông đúc đang chuẩn bị tràn lên tàu để đúng ba giờ khởi hành. Em chen giữa họ. Lúc này em cảm thấy quá mệt. Chân và tay đã mất hết cảm giác vì mỏi nhừ.

Giống như tơ duyên, dòng người đẩy em va đến trước ngực của Kirishima. Em đang nằm trọn trong khuôn ngực rắn chắc đó. Mặt em nóng bừng và tim đập mạnh.

Em thật sự cầu mong thời gian ngừng lại lâu hơn một chút. Khoảng ba giây thôi cũng được.

Để em cảm nhận hơi ấm của người em yêu.

.

Em đã thành công nhét tấm thiệp vào ngăn kéo cặp nhỏ để hở của Kirishima. Lúc đó thật sự quá may mắn luôn. May mà động tác chậm chạp run rẩy của em không bị Kirishima phát hiện.

Tấm thiệp cũng dịu dàng đáp theo nguyện ước của em – nhẹ nhàng rơi vào ngăn kéo nhỏ.

________________

Về đến nhà trọ nhỏ, em rụp xuống. Nền đất lạnh tanh. Đầu óc em quay cuồng trong những khung cảnh đen ngòm. Những hình ảnh ghê rợn của những bóng ma hay oan hồn cứ lảng vãng.

Em sợ, Kirishima!

...

"Kaminari! Lại đây với anh nào. Sao em cứ đứng đằng đó thế?" Kirishima vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi mừng rỡ chạy đến lao vào vòng tay rộng lớn đó.

"Sao đây hả? Em sợ à, cục bông bé nhỏ?" Kirishima cười thật tươi. "Đã có anh ở đây rồi mà." Kirishima đưa tay chỉ xung quanh khu vườn đầy hoa đẹp đẽ. "Em xem. Nơi xinh đẹp này chính là nhà của chúng ta."

Nhà. Nghe chữ này thật ấm áp.

Tôi nói với Kirishima mong anh đừng rời xa mình.

"Không đâu." Kirishima chan hòa cười với tôi. "Anh hứa."

Rồi anh hóa thành một đám chất lỏng đen đặc sệt quấn lấy người tôi. Mặc tôi vùng vẫy trong cơn khó thở. Miệng tôi đầy máu.

Anh vẫn đi đấy thôi. Dù anh đã hứa.

Lời hứa năm xưa mà chúng ta cùng móc ngoéo tay nhau, chắc đã theo dòng chảy thời gian mà ra khỏi trí nhớ của anh rồi.

...

Em tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Lúc đó bầu trời đã trở nên xanh biếc. Những bông hoa đào nở đầy. Chim non hót ríu rít bên ngoài cửa sổ.

Đồng hồ báo chín giờ sáng.

Hôm nay là ngày đầu năm.

Không khí vui vẻ khắp mọi nơi nhưng em chỉ thấy cơn ác mộng nọ đeo bám lấy mình. Em thấy đau quằn quại. Ngực em như bị thiêu đốt. Đầu óc xoay mòng trong những cơn ho. Em dùng tay bấu lấy ngực, hy vọng cơn đau sẽ giảm. Máu từ miệng phun ra đầy sàn nhà đã hoen ố.

Em bật khóc nức nở.

.

Những vết thương đầy mình.

Những tổn thương trong nội tạng.

Những méo mó tâm hồn.

Tất cả những yếu tố ghê tởm đó quyện lại trở thành em lúc này.

Em nhận ra bản thân còn thua kém rác rưởi.

Sao thực tế phũ phàng thế anh nhỉ?

Rằng em không hề xứng đáng với Kirishima một chút nào.

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net