Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy All Might cùng những anh hùng khác đã đánh bại tên đầu xỏ của Liên minh Tội phạm và cứu Bakugou, nhưng những tên nguy hiểm trong bọn chúng vẫn thoát được. Điều khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng nhất (và có lẽ là sốc nữa) vẫn là hình dạng thật của thầy All Might.

Cũng do vụ này mà trường đã xây một ký túc xá mới. Thầy Aizawa đã đến nhà xin phép bố mẹ cho tôi đến đó ký túc. Mẹ tôi cứ nghĩ tới nghĩ lui không biết nên cho phép không. Tôi nài nỉ mãi. Tôi nghĩ Kirishima cũng sẽ đến vì bố mẹ cậu ấy dễ tính hơn của tôi nhiều. Tôi sẽ được nhìn thấy cậu ấy nhiều hơn. Có khi có cơ hội ngủ chung luôn cũng nên. Waaa, thế thì thích quá.

...

Sau đó vài hôm thì chúng tôi chính thức đến ký túc xá ở.

Nơi này thật sự rất hoành tráng. Có phòng sinh hoạt chung, mỗi học sinh còn có phòng riêng... Nhưng mà tôi chẳng có tâm trạng ngắm nghía cái gì.

Bởi vì trước khi vào bên trong ký túc xá, thầy Aizawa nói rằng vụ việc vừa qua Midoriya, Todoroki, Iida, Yaoyozoru và... à, và Kirishima đã tham gia vào.

Mà, tôi cũng sẽ không để ý nữa. Ký túc xá đẹp thế này, không tận hưởng hết mình thì phí lắm. Rồi đột nhiên Bakugou lôi tôi đi đâu đó.

"..."

Ủa? Đây là đâu vậy nè? Tôi thấy vui quá điiiiiiiiiii ~

"Thằng Kirishima mua cái kính nhìn đêm bao nhiêu tiền?" Hehe Bakugou dễ thương hỏi gì vậy nhỉ?

"Năm mươi ngàn yên hớ hớ..." Tôi vẫn nhớ giá của cái món đắttttt ơi là đắt đó nhé. Tôi có thể ăn mười triệu cây kem luônnnn nè.

Tôi nghĩ là Bakugou và Kirishima đã thân thiết hơn rồi. Hehe tôi muốn gào lên quá. Vui ghê! Đụt đụt...

.

(À đoạn này là tôi bị Bakugou đánh cho đụt ra đó hehe XD )

...

"Xin lỗi, Kaminari." Kirishima gặp tôi trong phòng vào buổi tối hôm đó.

"Không sao mà." Tôi đi đến vuốt cánh tay Kirishima, sau đó tôi đưa mắt lên nhìn vai cậu ấy. Lúc đó tôi thấy lưu luyến lắm.

Cũng do tôi cảm nhận được nỗi sợ đánh mất Kirishima bao trùm lấy mình. "Cậu không sao là được rồi."

"Cậu không giận thật chứ?"

Tôi làm sao mà giận Kirishima được. Tôi chỉ thấy sợ hãi lắm.

Cậu ấy không biết cách làm cho tôi yên tâm rồi...

Đành vậy tôi phải tự cố gắng trấn an mình thôi. Ai bảo tôi yêu thằng ngốc Kirishima làm gì.

"Tất nhiên không giận. Kirishima an toàn là tớ vui rồi."

Kirishima chẳng nói gì, cậu ấy đẩy tôi xuống giường. Tôi nghĩ rằng đêm nay nên cố nén giọng một chút. Tôi vẫn nhớ rằng mình đang ở ký túc xá.

Kirishima hôn vào cần cổ tôi. Tôi vẫn cảm thấy hừng hực và xấu hổ lắm với cái chuyện chúng tôi đã làm rất nhiều lần này.

Chúng tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

... Sau đó thì là một đêm bí mật.

...

Học kỳ hai trôi rất nhanh. Trời vào những ngày cuối năm lạnh cực. Và tóm lại là tôi ghét mùa đông. Hắt xì.

"Cậu lạnh hả?" Kirishima hỏi. "Cho cậu cái này." Cậu ấy lấy khăn đang quàng trên cổ quàng qua cho tôi. Cái khăn ấy vẫn còn hơi ấm từ cổ Kirishima, quàng vào thích lắm.

"Không cần đâu." Tôi lại giả vờ. "Đường về ký túc xá ngắn một quãng thôi mà."

"Cho dù vậy thì cục bông của tớ vẫn sẽ cảm lạnh cho xem." Đây là lần đầu tiên Kirishima chọc yêu tôi nên tôi ngại quá, tim đập loạn xạ. Mà chắc cũng do tôi mặc nhiều áo ấm quá nên cậu ấy mới chọc vậy.

"Eo ôi, hạnh phúc chưa." Sero và Mineta đi đằng sau chúng tôi. Lúc đấy tôi mới tự hỏi là có ai trong lớp biết Kirishima và tôi yêu nhau chưa.

"Hai ông làm gì thấy ghê vậy. Sero quàng khăn của tớ vào kẻo lạnh này. Chụt chụt." Mineta làm điệu bộ ỏng ẹo trêu chúng tôi.

"Cậu lùn vậy sao quàng tới cổ tớ được."

"Thằng ngu này, sao cậu không biết hợp tác gì hết vậy?"

Kirishima, tôi và Sero cùng cười Mineta. Ban đầu tôi tưởng cậu ta đùa ác ý nên hơi chột dạ. Sau thì thôi đi, Mineta đúng khùng luôn.

Chúng tôi về đến ký túc xá. Trời đã lạnh mà điều hòa lại hư. Tôi đến vệ sinh cũng chẳng muốn đi. Kirishima vào phòng tôi.

"Lạnh lắm hả?"

"Ừ..." Tôi vùi trong chăn thành một núi. Có lẽ là trông buồn cười lắm nhưng thôi kệ. Lạnh là đáng sợ nhất.

"Ra đây với tớ này." Kirishima dang vòng tay ra.

Aaa, mời gọi quá.

Tôi mới chui ra khỏi chăn một chút đã thấy lạnh. Nhưng vì vòng tay quyến rũ kia nên tôi dũng cảm ra ngoài. Kirishima đột nhiên cho tay vào áo tôi...

"AAAAAAAAA! CẬU BỊ ĐIÊN HẢ?"

"Hahahahaha! Đùa chút thôi mà."

"IM ĐI! TAY CẬU LẠNH NHƯ CỤC ĐÁ ẤY!"

"Hahaha... Kaminari dễ dụ thật đấy." Kirishima kéo tôi vào lòng.

Tôi định là sẽ không bao giờ tha thứ cho Kirishima. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Kẻ đáng yêu như cậu ấy cần được tha thứ.

"Ôm chặt tớ đi." Tôi vùi vào lòng Kirishima. Đúng là ấm ấm ấm vô cùng.

"Cậu có yêu tớ không, Kirishima?"

"Tớ yêu cậu, Kaminari."

Mùa đông chẳng có gì vui. May nhờ có Kirishima mà nó cũng không tệ.

...

Sau đó khoảng hai giờ chiều Todoroki vác về ký túc xá một cây thông. Midoriya ôm thùng trang trí đi theo sau.

"Á, cây thông! Trông thích thế." Ashido là người đầu tiên chạy lại.

"Ừ nhỉ, mai là Giáng sinh rồi." Yaoyozoru và Jiro đang uống sữa nóng.

"Midoriya thích đón Giáng sinh sớm cùng mọi người." Todoroki đặt cây thông giữa sảnh.

"Đúng vậy. Tớ thấy chuyện này cũng hay nên đã xin phép thầy Aizawa và được đồng ý." Iida cũng ôm thùng trang trí đi vào.

"Các cậu thấy được chứ...?" Midoriya hỏi.

"Tất nhiên là được rồi." Uraraka và các bạn nữ đều đồng ý. "Chúng ta sẽ có một bữa tiệc với gà tây."

"Hay đấy, tối nay thức để kể chuyện ma đi." Kirishima nói. "Nhỉ, Bakugou?"

"Tao muốn đi ngủ."

"Cậu sẽ chết dí trong cô đơn cho mà xem."

"Kacchan..." Midoriya gọi nhỏ. Tôi chẳng hiểu hai cái người này có xích mích gì mà chẳng bao giờ hòa thuận.

"À, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu trang trí luôn đi."

"Yeahhh!"

Mọi người trông rất vui vẻ. Không khí ấm áp này thật tuyệt, trông giống một đại gia đình ấy.

Tự nhiên tôi thấy nhớ Kirishima dù cậu ấy chỉ đang ở kia thôi.

Tôi muốn nắm tay cậu ấy quá.

...

"Gà lên đây, tránh đường nào." Mineta được giao trọng trách mang món chính lên bàn. Mọi người trang trí rồi dọn dẹp đến đói lả nên nhìn món gà một cách khao khát. Cũng vì thế mà Mineta cảm thấy có trọng trách cao cả và cậu ta trông đắc ý lắm.

"Á á..." Mineta lớ ngớ sao đó vấp vào chân ghế. Cả đám hét lên kinh hoàng. Và may thay, Todoroki đã cứu được con gà.

"Uầy Todoroki!! Ngầu quá!"

"Quá nhanh quá nguy hiểm!"

"Mineta đúng là thằng đần."

"Sao cậu không được một góc như Todoroki nhỉ?"

"Thôi đi! Mấy cậu làm tớ tự ti về bản thân đấy! Tớ mà đi tự tử thì các cậu là những đứa hối hận đầu tiên!" Mineta nhảy dựng cả lên.

"Cậu mà không có ích hơn thì sống cũng không để làm gì." Tôi nghĩ Ashido chính là chúa phũ.

"Hừ." Mineta lục sau tủ lạnh. "Vậy thì mấy cậu hãy xem kẻ vô dụng này có gì nè."

"RƯỢU HẢ?" Cả đám thêm một phen hãi hùng.

"Chính xác. Loại này đắt tiền lắm đấy."

"Chúng ta chỉ mới mười sáu thôi! Cậu điên hả?" Iida tất nhiên là người đầu tiên phản đối.

"Gì chứ. Mười lăm tuổi người ta đã uống rượu ầm ầm rồi. Là đàn ông phải uống từ sớm mới hiểu được vị đời chứ." Vị đời. Nghe hấp dẫn thật. Mineta làm dáng bộ phè phỡn như các anh đại học.

"Không được, Mineta! Thầy Aizawa sẽ không để yên nếu biết cậu mang rượu vào ký túc xá đâu!" Iida vẫn không chịu thuyết phục. Còn cả đám con trai đã hừng hực vì mấy lời dụ dỗ của Mineta rồi. Công nhận cậu ta nói đúng, là đàn ông phải biết uống rượu chứ.

"Đừng tỏ ra nghiêm túc nữa Iida." Mineta lấy tất cả ly ra, lôi thêm ba chai nữa sau tủ chén. "Todoroki nhỉ?"

"Ừ." Todoroki cầm lấy chai rượu.

"Óa óa, Todoroki sa đọa rồi!"

"Lên luôn ông ơiii!"

Todoroki cầm cái mở, bật một cái nắp chai đã văng ra. Mineta và Kirishima cũng mở theo.

"Bakugou cũng mở đi chứ." Kirishima hào hứng rót rượu quanh.

"Ấy ấy, các cậu định uống hết đấy à?" Iida trở nên đuối lý.

"Chứ sao nữa? Chỉ có năm chai thôi."

Khi Bakugou dùng hai tay bật nắp hai chai còn lại, cả đám gào lên thích thú lắm.

"Lũ con trai đúng là." Các bạn nữ lắc đầu ngao ngán.

...

Cuối cùng tôi sợ quá chẳng uống một giọt rượu. Kirishima uống nhiều lắm, tôi thì không đàn ông giống cậu ấy được.

Mà kệ, Kirishima sẽ bảo vệ tôi.

Cũng nhờ uống rượu say mà phần kể chuyện ma thêm hào hứng hơn. Thằng nào cũng muốn kể. Mà không biết bọn này kiếm đâu ra mấy chuyện kinh dị thế, tôi sợ không dám đi vào phòng một mình.

"Thôi đi, Kirishima! Đáng sợ vãi. Không cho ông kể nữa."

"Đúng đấy, đám con gái bỏ chạy cả rồi."

"Ông uống vào nói nhiều thật đấy. Chả bù với Todoroki, cậu ta im re nãy giờ. Trông mặt nguy hiểm vãi. Ahahaha..."

"Dào ôi, đừng có nhát thế chứ."

"Tôi sợ chỉ dám uống hai ly. Vậy mà một mình ông uống những mười hai ly. Khiếp!"

"Kirishima!" Tôi gọi nhỏ. "Cậu đừng kể nữa. Tớ không về phòng một mình được."

"Sao? Em sợ à? Sợ thì qua ngủ với anh." Kirishima ôm vai tôi, kéo tôi nép sát vào người cậu ấy.

"HẢ?" Tôi ngượng đỏ cả mặt nhìn xung quanh.

"Uầy uầy uầy! Kirishima lên luôn!"

"Hahahahahaha!"

"IM ĐI LŨ NGU." Bakugou hét vọng ra từ trong phòng. Cả đám chết khiếp, Midoriya và Iida còn hơi tỉnh táo lo phần dọn dẹp. Tôi mang Kirishima vào phòng. Cậu ấy bây giờ không còn tỉnh táo nữa rồi.

Uống cho lắm vào!

Lau mặt và thay quần áo cho Kirishima xong, tôi để cậu ấy lên giường. Tôi nghĩ là mình cũng không về phòng được (tôi sợ ma đó mà) nên là trèo lên giường cậu ấy ngủ luôn.

Tôi bật đèn ngủ rồi nhưng vẫn không chợp mắt được vì cứ nhắm mắt là nhớ về mấy chuyện kinh dị hồi nãy.

Tôi xoay qua ngắm Kirishima.

Tóc cậu ấy rũ dài trước mặt. Thật là, cái thằng người rừng này...

Tôi vén qua một bên để thấy rõ mặt cậu ấy hơn.

Vết sẹo này nhìn thương ghê. Tôi ghé hôn lên đó một cái.

Sau đó hôn qua trán, rồi má, rồi môi...

"Kirishima, yêu cậu."

Tôi giờ mới biết ngắm mặt người yêu dưới ánh đèn vàng thật dễ ngủ.

Đây đang ấm lắm. Còn bên ngoài tuyết đang rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net