Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm trời lạnh khủng khiếp. Thôi thôi thế này là mùa đông về rồi đấy. Tuy nằm cuộn trong chăn nhưng tôi vẫn không thoát khỏi cái lạnh được.

Cũng đúng, bây giờ đã là tháng một rồi. Đáng lẽ ra tôi không nên cãi nhau với Kirishima và qua bên phòng cho cậu ấy ôm đi ngủ. Hối hận quá...

Thầy Aizawa bảo là không nên tốn kém quá vào việc bật máy sưởi vì chúng tôi đang còn trẻ và có thể chịu đựng cái lạnh được như một biện pháp luyện tập. Hầu như mọi người đều làm được điều đó, TRỪ TÔI. Tôi cảm thấy thật bất hạnh khi không chịu được lạnh.

Điều tôi nghĩ bây giờ là: bật máy sưởi hoặc là chết.

Tôi đấu tranh tư tưởng lắm mới dám thò tay ra lấy điều khiển. Đúng là lạnh khủng khiếp! Nhưng sau hai ba phút gì đấy bắt đầu ấm lên thì tôi thấy đỡ hơn.

Tuy đã đỡ lạnh nhưng tôi vẫn không ngủ được. Khoảng hai, ba tháng trở lại đây có đêm tôi ngủ được, đêm không, đêm thì tỉnh tỉnh mê mê. Chả là tôi cứ nghĩ mãi về chuyện 'làm con gái'.

Tôi cứ nghĩ rằng Kirishima và tôi cứ yêu nhau là đủ, kể gì nam với nữ. Nhưng thực tế chuyện nam và nữ vẫn ảnh hưởng đến chúng tôi nhiều. Vì đó là điều hiển nhiên của cuộc sống này mà. Chúng tôi là những người đi ngược lại với quy luật.

Tôi thấy buồn và thất vọng về bản thân nhiều. Nhưng cuối tuần trước tôi trở về nhà. Lúc đấy mẹ hỏi tôi sao lại buồn. Theo thói giả vờ tôi bảo mẹ là tôi không buồn gì cả.

Sau đó mẹ chắc chắn rằng tôi đang buồn, tôi không có cười như thường ngày.

Tôi không biết thường ngày mình cười như thế nào nhưng Kirishima đã từng nhắc đến rồi. Cậu ấy bảo tôi lúc nào cũng cười kiểu đấy, kiểu 'rất quen thuộc'.

Rồi lúc đấy mẹ xoa đầu tôi. Mẹ nói rằng tôi không nên buồn vì điều gì cả, vì tôi là điều đáng trân quý nhất.

Khoảnh khắc đó như truyện cổ tích vậy. Có lẽ mỗi đêm tôi nên nhớ về câu chuyện ấy và về vài câu chuyện do Kirishima viết nên nữa, chắc chắn sẽ ngủ ngon thôi.

Tôi không ngờ lâu nay mình vẫn sống trong câu chuyện cổ tích đẹp đẽ như vậy.

...

Buổi sáng trời vẫn chẳng khá hơn. Tôi tắt máy sưởi đi và mất hai mươi phút cho việc vệ sinh cá nhân.

"Sao giờ này vẫn chưa thay đồ luôn thế?" Kirishima bất thình lình vào phòng khi tôi đang cố gắng cởi quần ra.

"Tớ lạnh quá." Tôi đi đến tựa vào ngực Kirishima. Tôi thích cảm giác này cực. Cậu ấy to và độ ấm có lẽ là nhỉnh hơn người bình thường chút. Ý tôi là cơ thể cậu ấy khoảng trăm độ celcius . Nhiều lúc nó làm tôi bốc cháy.

"Được rồi. Tớ mặc đồ cho cậu nhé?" Kirishima ôm tôi kéo lên giường. Cậu ấy cởi nốt tất cả những áo quần còn lại của tôi. Tay cậu ấy lành lạnh lướt khắp nơi trên người tôi. Tôi khoái vô cùng nên dường như thiếp đi luôn.

"Này! Dậy đi học chứ!"

"Em yêu anh, Kirishima." Tôi thấy mơ màng lắm. Tôi túm chặt áo Kirishima rồi vùi sâu vào lòng cậu ấy.

"Trời ạ."

"Cậu hứa đừng bỏ rơi tớ nhé." Tôi biết là không nên lúc này nhưng tôi muốn nũng nịu vô cùng. Cảm giác sung sướng cực kỳ mà Kirishima đem lại làm tôi có cảm giác rằng nếu cậu ấy và tôi chia tay thì tôi sẽ chết. Chết thật luôn đấy, chết kiểu vào hòm nằm rồi chôn dưới đất.

"Ừ. Hứa luôn. Như mọi lần." Kirishima móc ngón út của cậu ấy vào của tôi rồi đóng dấu bằng ngón cái. "Bây giờ dậy đi học nhé?"

...

Cả lớp tôi lại làm tiệc Giáng Sinh như năm trước. Nhưng năm nay cả lũ quyết định đi một nhà hàng kiểu Âu, trông sang trọng cực kỳ. Tôi có cảm tưởng như cái áo sơ mi nhăn nhúm của mình sẽ là thứ kỳ quặc nhất ở đây nếu tôi cởi áo khoác và để lộ nó ra. Nhưng cái tôi đặc biệt thích ở đây là sự ấm cúng cả về cảm giác ngoài da và cảm giác bên trong luôn. Tôi chẳng thấy lạnh một chút nào khi ở đây cả.

Thật ra cả đám chúng tôi chẳng ai theo đạo Thiên Chúa. Nhưng con người ta là vậy. Dịp lễ gì có thể ăn chơi là làm theo ngay. Đó là một cơ hội tốt để xả hơi mà. Quanh năm cứ làm việc hay học hành muốn phát điên. Nên là thằng lười nhác quanh năm như tôi cứ cảm thấy tội lỗi khi cứ nhơn nhởn hưởng thụ thế này.

Không biết có phải do cảm giác cắn rứt đó không mà tôi ăn không ngon gì cả. Bụng đau âm ỉ. Từ sáng tôi đã thấy bản thân không ổn rồi. Vào đây đỡ hơn chút nhưng vẫn hơi khó ở.

Mà, mùa đông nào chẳng vậy. Lo gì. Cứ lạnh là tôi khó ở.

Khổ một nỗi là chúng tôi được cô phục vụ hậu đậu nhất cái quán chuyên nghiệp này phục vụ. Thế là bỗng nhiên Bakugou bị bỏng do cô ấy lớ ngớ sao đấy làm đổ nước súp nóng hổi lên vai cậu ấy.

"Này! Cậu có sao không?" Midoriya và Kirishima lo sốt vó. Hai người nhanh chóng chườm khăn ướt rồi đưa Bakugou đi viện vì vết bỏng có vẻ khá nặng.

Cuộc vui của chúng tôi bị gián đoạn. Tôi cùng Todoroki lên bệnh viện theo sau ba người kia. Còn những người khác thanh toán rồi trở lại ký túc xá.

...

Mùa xuân lại về rồi. Dù vẫn hơi rét rét nhưng nói chung khí trời đã khá hơn. Tôi cảm thấy thế giới đẹp biết bao nhiêu khi không phải độn vào người hàng trăm lớp áo tránh rét.

Ngày mai chúng tôi chính thức là học sinh năm ba rồi. Uầy, không ngờ lại nhanh vậy. Năm cuối cùng tôi phải cố hết mình mới được!

Bỗng nhiên tôi thấy lòng háo hức ghê.

Tóm lại cứ xuân về là tôi thấy vui đủ thứ: hết lạnh, hết tuyết, hết những ngày cô đơn thiếu Kirishima, được trở lại ký túc xá gặp Sero và những đứa bạn khác, vân vân...

Nhưng dù sao kỳ nghỉ đông vừa rồi cũng không đáng ghét lắm. Tôi trải qua một chuyện cực vui.

Hôm đó là ngày cuối cùng của năm. Cả ngày tôi dẹp nhà và làm đủ thứ mà mẹ tôi sai bảo. Tôi cảm thấy mình nghị lực quá trời mới đáp ứng nổi người phụ nữ lắm chuyện và cầu toàn như mẹ tôi. Mẹ cứ chỉ bên này chỏ bên kia, bắt tôi chùi dọn mọi thứ đến mức có thể soi gương vào bất cứ thứ gì trong nhà.

Sau khi hoàn thành công việc tôi mới phát hiện ra chương trình tổng hợp ca nhạc cuối năm chiếu lúc bốn giờ đã kết thúc từ lâu. Tôi cứ ngồi đơ ra trước ti vi xem cái gala cười chán chết, thật ra lúc đó tôi không thể tin nổi là tôi đã bỏ qua chương trình ca nhạc quý hóa lúc bốn giờ.

"Cái thằng này sao thế?" Tôi nghe tiếng mẹ ở sau lưng. "Người bẩn chết kìa, đi tắm đi." Mẹ đá vào nhẹ hông tôi thúc tôi đi tắm.

"Mẹ..." Tôi xoay lại nhìn mẹ. Tôi đang buồn tiếc gần chết chết luôn. Thế mà tôi thấy mẹ nhìn tôi còn cười. Chắc mặt tôi trông ngáo lắm.

"Có cần mẹ tắm cho không?" Mẹ tôi cười lớn hơn.

Tôi nản quá bỏ đi tắm luôn. Chút nữa tôi sẽ gọi điện méc Kirishima về cách tàn nhẫn mà mẹ đối xử với tôi.

Tôi thường không tắm lâu lắm. Nhưng hôm nay thì khác. Do lúc dọn dẹp tôi đụng chân vào cái tủ bị cứa một đường dài khiếp. Tôi có cảm tưởng máu của tôi là nước từ vòi nước máy. Mẹ tôi bảo là có lẽ cắt trúng mạch rồi nên đi lấy đồ băng lại cho tôi. Mẹ bôi cồn, bôi thuốc đỏ tùm lum trên chân tôi, rát muốn chết. Sau khi mẹ sơ cứu qua thì không chảy máu nữa. Nhưng giờ vẫn còn đau đau. Tôi đi cà nhắc suốt buổi mà mẹ không mủi lòng cho tôi nghỉ việc. Bắt tôi dọn dẹp đến cái giờ này.

Đã thế tôi vừa cà nhắc vào phòng tắm thì bị trượt té đập đầu vào bồn tắm. Tôi lúc này cởi hết quần áo ra rồi nên là không dám kêu mẹ nữa. Tôi đi đến chậu rửa soi gương xem thì phát hiện đầu mình u một cục, hông thì tím bầm. Trời ạ!

Tôi không nhớ rõ mình đã tắm rửa thế nào nữa. Nhưng đến khi tôi đi ra khỏi phòng tắm thì gala cuối năm kết thúc, người ta chuẩn bị bắn pháo hoa. Không thể tin nổi là tôi đã tắm vào lúc gần nửa đêm!

Cả nhà ngồi quây quần mà chẳng thèm gọi tôi một tiếng. Lỡ tôi chết trong phòng tắm rồi thì sao.

"Đổ rác đi con. Dọn dẹp xong mà để cả đống rác đấy. Làm gì cũng quên trước quên sau!" Mẹ tôi đang mặc áo khoác, cả nhà sẽ ra ngoài ngắm pháo hoa.

"Con mới tắm xong mà mẹ! Sao mẹ không nhắc sớm!"

"Ai biết mà nhắc. Đó là việc của con đấy chứ."

Không thể tin được!

Tôi ngậm ngùi ôm đống rác đi đổ. Ngoài đường bây giờ hơi lạnh nhưng vẫn ấm áp chán vì mọi người đang ra ngoài xem pháo hoa lúc giao thừa. Tôi vứt xong đống rác của nợ thì quay về. Mọi người đã rời xóm đi đến chỗ đồi để xem pháo hoa cho rõ. Tôi chẳng hứng thú và bắt đầu thấy lạnh quá trời.

Cà nhắc về đến trước cửa nhà thì tôi thấy Kirishima đứng đó. Tay cậu ấy đút vào túi áo dạ, mũi hồng hồng, cậu ấy thở ra những hơi lạnh trắng xóa trên không trung.

Lúc đó pháo hoa nổ giòn tan, sáng cả một vùng trời.

Tôi xúc động quá.

Kirishima mỉm cười với tôi.

"Tớ định đi ngắm pháo hoa cùng gia đình nhưng thôi... nhớ cậu hơn."

Tôi đi đến ôm Kirishima chặt ơi là chặt. Cậu ấy ủ ấm cho tôi, vùi tôi vào lòng.

"Yêu cậu yêu cậu yêu cậu..."

Kirishima hôn đỉnh đầu tôi. Tôi sướng run lên ghì chặt cậu ấy hơn. Tôi muốn nói một tỷ lần từ 'yêu cậu'.

"Tai cậu lạnh ghê." Kirishima sờ hai tai tôi, tay cậu ấy ấm và to.

Tôi nhìn lên thấy gương mặt của Kirishima đang được phóng to trong tầm mắt. Cậu ấy đáng yêu kinh khủng trong vết sẹo đó, trong đôi mắt hay hàm răng hay bất cứ cái gì.

Kirishima cũng nhìn tôi, tôi đoán cậu ấy cũng thấy tôi đáng yêu.

Kirishima áp tôi vào bức tường, chỗ mà cây phong trơ trụi đang hé nụ vươn cành đến. Chúng tôi quấn lấy nhau rồi hôn một nụ hôn điên dại. Nếu như cả nhà về lúc này cũng chưa chắc tôi rứt ra khỏi mớ tình cảm đang dâng lên này được.

Tôi nhớ thời gian lúc đấy chẳng là gì cả. Chúng tôi hôn nhau đến sây sẩm mặt mày. Môi Kirishima đỏ lên hết cả. Cậu ấy ngừng lại nhìn tôi một chốc.

"... Muốn nữa không?"

Tôi định bảo là có thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ tôi cười. Tôi đoán cả nhà đã xem pháo hoa về.

Kirishima cũng nghe được, nhưng cậu ấy không những không bỏ về mà còn kéo ngã tôi vào một bụi cây gần đó. Tôi cá là hai đứa sẽ bị côn trùng cắn.

"Sao hả?" Kirishima dùng hai tay nắm vai tôi. Cậu ấy gần như che trọn tôi trong bụi cây đó.

"Gia đình tớ về rồi kìa... Họ sẽ thấy chúng ta mất..." Thật ra lúc này tôi đang làm bộ quyến rũ đó. Tôi cảm thấy hứng tình ghê gớm.

"Thì sao chứ? Tớ sẽ che giấu cậu thật kỹ..." Cậu ấy dịch lại gần hơn rồi vịn vào eo tôi. "Tớ không cho ai thấy người thương nhỏ bé của tớ hết."

Những lời yêu thương của Kirishima ngọt ngào quá trời.

Có hai loại cảm giác mà bạn phải trải qua khi bạn quá đỗi hạnh phúc. Đó là sung sướng tột cùng và sợ hãi.

Tôi đang thấy sợ mất Kirishima. Có thể đối với ai đó ngoài kia, Kirishima không đặc biệt gì cả. Nhưng cậu ấy đang dần trở thành quan trọng với tôi. Tôi nhận ra sự thay đổi trong tim mình như thế.

Tôi e rằng Kirishima sẽ sớm chiếm lấy và điều khiển tôi mất. Như một loại thôi miên vậy.

"Này, chúng ta không thể cứ thế này mãi được đâu nhỉ?"

"Sao không chứ? Cậu sợ mẹ à, Kaminari?"

"Khùng hả? Làm gì mà sợ mẹ!" Tôi đan những ngón tay của mình vào của Kirishima. "Ý tớ là chúng ta sẽ lớn lên đúng không? Sau đó thì sao nữa nhỉ..."

"Sao?"

"Cậu có lấy tớ không?"

"..."

"... Kirishima?"

"Lấy chứ! Tớ đi làm còn cậu nấu cơm tớ ăn nha!"

Kirishima cười rất tươi. Khoảnh khắc đó làm tôi muốn cưới cậu ấy ngay lập tức vậy.

"Tớ muốn nuôi hai đứa."

"Sao không nuôi bảy nhỉ? Tớ thích số bảy!" Kirishima dụi đầu vào ngực tôi, làm bộ y như con chó.

"Thôi đi, cậu khùng quá!" Tôi thấy đầu cậu ấy cưng quá nên đánh mạnh một cái.

"Thế có muốn lấy thằng khùng không?" Kirishima ngẩng mặt lên nhìn đồng thời tay luồn vào áo sờ ngực tôi.

Tôi cũng muốn làm... nhưng bỗng sờ trúng đống gì trơn trơn. Hai thằng nhảy bổ ra khỏi bụi cây.

"Ôi một đàn ếch! Ghê quá."

Tôi và Kirishima bôi tay lên tường tránh cảm giác ghê rợn.

Rồi hai đứa nhìn nhau. Lúc đấy tôi buồn cười quá, Kirishima cũng buồn cười.

Hai thằng nhìn nhau cười, chán rồi ngừng.

"Vậy tớ về nha."

"Ừ, tạm biệt!"

"Muốn nói gì nữa không?"

"Cậu muốn nghe gì?"

"Chả biết!"

Sau đó tôi bảo yêu Kirishima. Cậu ấy cười tít mắt rồi đi về.

Tôi trông bóng lưng cậu ấy khuất rồi mới vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net