Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ê nhanh lên." Tôi đang cố mang đôi giày quỷ quái mà mẹ mua hôm nọ thì Kirishima đã giục tôi ngoài cửa.

Thật là sao cậu ấy không chịu hiểu khó khăn mà tôi đang mắc phải nhỉ. Mẹ tôi chuyên gia làm mấy thứ kỳ quái. Đến giờ tôi vẫn chẳng hiểu đôi giày này vận hành kiểu gì.

Ài cuối cùng cũng xong!

"Này đợi tớ!"

Tôi chạy đến sóng vai với Kirishima cùng tới trường. Bỗng nhiên tôi thấy háo hức.

Cũng đúng, ngày đầu tiên của năm học mới luôn có gì đó khang khác mà.

Hôm nay trời cũng nắng đẹp cực kỳ.

"Đôi giày đó đẹp đấy."

Hẳn là hồi nãy tôi trông ngu ngốc lắm khi mang giày. Kirishima đang mỉa tôi, tôi biết mà, tôi biết mà.

Tôi không thèm trả lời cậu ấy.

"Cậu giận à?" Kirishima hỏi trúng tim đen nhưng tất nhiên tôi không nhận.

"Sao cậu bảo thế? Tớ đã nói gì đâu."

"Ờ thì tớ chẳng biết. Cậu luôn giận vô cớ nên tớ quen rồi."

"..."

Cái thằng này.

"Cậu giận thì hai má cậu sẽ mập ra đó cậu biết không?"

Kirishima lấy tay véo má tôi. Cái thứ tay khỉ, óc khỉ!

Tôi kêu au au mấy tiếng cậu ta mới thả ra. Tôi quyết định không bao giờ hết giận Kirishima. Không-bao-gi—

"Cậu đáng yêu khi cậu giận. Cậu biết không, Kaminari?"

Kirishima cười. Mà ai cũng biết nụ cười của cậu ấy rồi đó.

Tôi nhận ra mình không phải đứa có thể giận dai đâu.

Tôi cũng véo má Kirishima thật mạnh rồi hôn vào cái má đỏ đó.

"Này, giữa đường mà cậu làm gì vậy?"

... Hôm nay đúng là nắng tuyệt đẹp.

...

"Ê Bakugou! Lâu rồi không gặp nhỉ?" Kirishima vừa vào lớp đã chào ông bạn quý hóa của cậu ấy.

"Thiểu năng à. Tao mới gặp mày hôm qua mà."

"... Cậu không biết đùa hả?"

"Quê quá Kirishima!!" Tôi với Sero cười gần chết.

"Bakugou chơi vui đếy. Ra về la cà không?" Sero giờ mới nhận ra là Bakugou hài.

"Ừ, đi đi! Dù sao bây giờ vẫn chưa vào ký túc xá." Kirishima nhìn Bakugou.

"Đéo."

"Gì... Đó là lệnh!" Tôi chắc là Kirishima không muốn bị quê nữa.

"Kệ mày."

"Thôi đi đi mà..."

Kirishima cầm tay Bakugou lắc qua lắc lại, giọng còn tỏ ra đáng yêu. Không những thế cậu ấy còn dùng ánh mắt cún con long lanh.

Tôi tự hỏi hai thằng này làm gì với nhau mùa đông qua mà điên đến mức đó rồi...

"Ừ thì đi."

"Má, ông tài thật Kirishima." Sero khoác vai Kirishima thầm thì gì đó "... cún cưng chịu đi luôn kìa." Rồi hai thằng cười to với nhau.

Cún cưng. Tôi không biết thằng Sero bữa nay nói chuyện kinh thế. Với lại hai người nói gì tôi không hiểu. Bọn họ dám bỏ tôi lại.

Gì chứ... chẳng qua là tôi sợ lạnh không ra ngoài đó thôi.

Chưa kịp ngờ vực nhiều thì chuông reo nên tôi tạm thời bỏ qua chuyện đó.

Vào học lại cảm giác cũng không khác gì lắm. Chỉ là tôi dần cảm nhận khá rõ ai cũng dường như trưởng thành hơn. Trong khi đó mình cứ suy nghĩ ngắn, làm gì cũng lớ ngớ các kiểu nên là hơi lo chút. Tôi phải phấn đấu để hoàn thiện hơn mới được. Ai cũng đến tuổi thành người lớn rồi còn gì.

Đến trưa Kirishima không có ăn trưa với tôi nên tôi thấy hơi lạ. Tôi hỏi Sero xem cậu ấy đi đâu rồi.

"Bakugou đi cùng nó đấy. Hai thằng bữa nay tâm sự nhiều chuyện quá."

Tôi hỏi xem bọn họ tâm sự gì.

"Chuyện sẽ học tiếp đại học, bồ bịch các kiểu. Thiếu gì chuyện chứ. Nhưng tớ nghe ngóng đâu bọn nó sẽ cùng thi chung trường đại học đó."

Tôi không biết gì về chuyện đó hết. Kirishima sẽ học trường nào nhỉ? Định hướng tương lai của cậu ấy là gì? Chắc gì quyết định tương lai của cậu ấy cũng giống tôi. Chúng tôi thật ra chưa bao giờ thảo luận với nhau về chuyện đó cả.

"Thôi tớ có hẹn rồi. Đi trước nha Kaminari."

"Ừ, cậu đi đi."

Tôi đi ra bãi cỏ thường lệ ăn cơm. Bãi cỏ này vẫn không khác gì, vẫn là nơi đón ánh nắng một cách dịu dàng nhất. Tôi đang vẫn nghĩ về Kirishima thì thấy một tổ chim trên cây sồi già gần đó. Trường Yuuei của chúng tôi trồng nhiều cây hay lắm.

Đó là một tổ chim gõ kiến!

Thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy những con gõ kiến. Lúc đó tôi mừng đến độ 'đụt' ra ấy. Tôi quay sang định chỉ cho Kirishima thấy phát kiến mới của mình! Trời.

Nhớ ra cậu ấy chẳng có đó nên tôi hơi xấu hổ. Tôi nhìn quanh quất xem có ai thấy mình không rồi xem lại tổ chim một lúc.

Dễ thương quá. Tôi thật ra yêu hoa và động vật lắm. Ai cũng có lòng yêu cái đẹp trong tâm hồn, tôi nhớ có câu nói đại khái vậy.

Lúc quay về chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm, tôi thầm nghĩ cuộc sống không có Kirishima thật tẻ nhạt.

...

Buổi chiều tôi và Sero đợi Kirishima và Bakugou trước cổng trường. Bọn tôi đã hẹn đi chơi mà.

"Ê Sero! Bọn tớ đây nè." Kirishima và Bakugou hóa ra cũng đã đứng bên kia đường đợi nãy giờ.

Tôi và Sero nhanh chóng băng qua đó.

Chúng tôi đến Games Center một lúc khá lâu. Bakugou đúng là chơi trò gì cũng giỏi. Tôi đoán là do cậu ta một phần thông minh, một phần là rất hiếu thắng.

Lúc ra khỏi Games Center thì trời đã sập tối. Chúng tôi đi quanh phố một vòng nữa rồi về.

"Ê bánh crêpe!" Sero chỉ bên kia đường, chỗ đám người đang tụ tập. Giờ này đúng là đói bụng thật rồi.

"Gì vậy Sero, bữa nay nữ tính ghê." Kirishima cười cười. Lúc đấy tôi chợt nghĩ cậu ấy đẹp trai ghê.

"Sao đâu, ngon mà. Qua bên đó đi."

"Qua chen với đám con gái á?" Kirishima không thích đồ ngọt lắm. Tôi thì thấy cũng không tệ, dù sao thì món tuyệt nhất vẫn là tamagoyaki, hoặc omurice hoặc gì đó liên quan đến trứng.

"Thôi đi, ai ăn mà chả được. Bakugou nói gì với thằng đần này đi."

"Sero bữa nay cậu ăn nói kỳ thế. Ai là thằng đần?" Tôi tự nhiên thấy rất khó chịu.

"Kaminari bỗng nhiên căng thế."

Bỗng nhiên căng. Tôi tự dằn lòng mình là phải im lặng. Mặt và tai tôi nóng phừng lên cả.

"Thôi đi. Tao với mày qua mua bánh." Bakugou vẫy Sero cùng qua bên kia đường.

Lúc đó thật sự cảm ơn Bakugou, xém là tôi đánh nhau với Sero vì chuyện bé tí kia rồi. Tôi thấy mình đúng là thằng đần. Lúc đó là tôi ghen.

... À sao nhỉ?

Sero cậu ta nói như thể Bakugou là gì đó quan trọng với Kirishima vậy. Tôi không thích thế. Sao cậu ta không nhờ tôi nói gì đó với thằng đần này đi?

Trời đất, tôi tự suy diễn rồi tự nổi cơn ghen.

Kirishima không nói với tôi lời nào khi hai người kia đi mua bánh. Cậu ấy chỉ nhìn theo.

Lúc sau thì họ quay về.

"Ê bánh nè." Sero trở lại tươi tỉnh hơn. Tôi cũng cố tỉnh táo lại đón bánh.

Cậu ấy bảo mua loại gì đó cho cả đám, tôi không nghe rõ. Trông chúng cũng ngon, tại vì tôi đói bụng lắm.

Tôi nhìn sang thấy Bakugou đi đến chỗ Kirishima. Cậu ấy dùng khuỷu tay hất nhẹ Kirishima. Sau đó Kirishima quay sang nhận bánh.

Hai người tựa vào tường ăn chỗ bánh cùng nhau.

Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn trời. Tôi cũng nhìn trời theo. Tôi thấy các vì sao bắt đầu xuất hiện và lấp lánh.

...


Những con ve sầu kêu ầm ĩ bên ngoài cửa sổ lớp học. Có vẻ như nhiều người không thích mùa hè, vì nóng. Họ cứ than vãn rằng mùa hè sao nóng thế, mùa hè sao mà khô khan, mùa hè chẳng lãng mạn như các mùa xuân, mùa thu hay mùa đông.

Tôi thì yêu mùa hè lắm. Yêu ánh nắng, yêu những cơn mưa rào, yêu cả cái khô khan hay nóng cháy bỏng của mùa hè.

Cũng bởi cái mùa nắng này mang hình bóng người mà tôi thương. Tôi đếm rất kỹ, hôm nay đã là mùa hè thứ ba tôi và Kirishima yêu nhau.

Tôi nhìn sang Kirishima ngồi ở xa tôi vài bàn, tháng trước cậu ấy đã chuyển từ chỗ sau lưng tôi đến ngồi gần Bakugou.

Không biết cậu ấy có nhớ ngày kỷ niệm của chúng tôi không nhỉ?

Tôi cứ nhìn Kirishima và nghĩ mông lung đủ thứ. Sau đó tôi bị giật mình vì tiếng hét rấtttt to.

"SAO NGẨN RA THẾ? Ngắm người yêu hả?" thầy Present Mic nhìn theo hướng tôi đang nhìn rồi thấy Kirishima. "Hai cậu đừng có trao đổi thư tín bằng ánh mắt nhé. Tôi biết hết."

Có vài đứa cười khúc khích.

"Ơ, em..." Kirishima thì ngơ ngác nhìn thầy.

Ôi ôi lúc đấy tôi ngại chết mất. Sao lại nhìn cậu ấy thế chứ, còn làm cậu ấy bị thầy mắng lây.

Tôi lén nhìn Kirishima thấy cậu ấy đang nhìn lại mình. Thật, lúc đó tôi muốn độn thổ dữ lắm.

...

Uraraka lại rủ Midoriya với Iida đi lễ hội, và Todoroki lại mom mem muốn đi theo. Lần này bọn họ định đi lễ hội mùa hè ở ngôi đền lớn sau đồi.

Kirishima rời đi đã cô đơn lắm rồi, đã thế Sero và Jiro cũng đi luôn. Thế là tôi bữa nay cứ ngồi thui thủi một mình nên nhìn bọn Midoriya cũng ghen tỵ chút chút.

"Kaminari, cậu có muốn cùng đi với bọn tớ không?"

"Hả?" Tôi nghe Midoriya hỏi mà bất ngờ với cảm động quá trời. "Để tớ sắp xếp chút được không?"

"Được chứ! Hoan nghênh cậu." Uraraka nói. Có vẻ cô ấy thích sự đông vui.

"Ơ cậu đã biết ngày giờ chưa đấy?"

"A, tớ có nghe..." trời đất, tôi ngại quá.

"Tớ biết cậu nghe nãy giờ mà! Nếu cậu muốn đi cùng thì cứ nói ra chứ!" Bị Uraraka nói trúng tim đen làm tôi nóng bừng cả người.

"Ừ, bọn tớ luôn chào đón mà." Iida nói.

"Cố lên." Todoroki cũng muốn góp một câu vì nãy giờ cậu ta lu mờ quá.

"..." Tôi cũng hết lời với thằng này.

"Này! Cậu không nghĩ ra câu gì hay hơn hả??"

Bốn người họ vui làm tôi cũng vui lây.

...

Tôi hỏi Kirishima "Kirishima cậu có muốn đi lễ hội mùa hè với tớ không? Chỉ hai đứa mình th..."

"Tớ đã rủ Bakugou và Sero trước đó rồi. Cậu muốn thì tụi mình đi cùng nhau."

"..."

"Ừ! Tớ sẽ sắp xếp đi cùng mấy cậu."

Tôi không định nghi ngờ gì Kirishima, nhưng tôi cảm giác hình như cậu ấy đang chán tôi lắm. Nếu mà thế thật thì tôi không biết làm gì cho hấp dẫn nữa.

Tôi không suy luận được nhiều thứ nên là bứt rứt quá.

Tôi biết rồi. Tôi sẽ tìm cơ hội hỏi Kirishima.

Cậu ấy đã từng bảo sẽ chỉ cho tôi hướng nếu tôi bị lạc.

...

Tôi quyết định đi lễ hội chung với nhóm của Kirishima.

Tôi phụ mẹ dời giá sách qua phòng ngủ nên đến trễ, tìm ba đứa kia gần chết. Đã thế tôi đi với tụi nó như lạc loài, cả ba đứa hẹn nhau mặc Yukata hay sao ấy.

Trời ạ, biết thế tôi cũng mặc cho đẹp.

Tôi nhìn Kirishima suốt dọc đường. Lòng tôi lúc nghĩ về kỷ niệm hai năm của chúng tôi, lúc băn khoăn chuyện liệu tôi có nhàm chán không.

Tôi muốn nói chuyện với Kirishima nhưng cơ hội chưa có nhiều, ba người cứ đi và nói chuyện, ăn liên tục.

Tôi đã nghĩ những đứa như Sero hoặc Bakugou sẽ chơi trò nhắm bắn rất cừ nhưng không ngờ Kirishima là đỉnh nhất. Cậu ấy bắn trúng cả ba phát khi cả đám thi với nhau.

"... Cho cậu hết nè, Bakugou!"

"..."

À...

Sau đó thì... chúng tôi vớt cá. Sero thảm thương chẳng vớt được con nào cả. Nên là Bakugou cùng Kirishima ra tay.

Chơi trò này đòi hỏi phải nhẹ nhàng uyển chuyển lắm.

Tôi ngắm nghía Kirishima vớt những con cá vàng và chợt quên những mối tơ vò trong đầu.

Lúc đấy tôi chỉ nghĩ cậu ấy thật đẹp.

...

Chỗ người ta xem đánh trống Taiko rất là đông. Tôi đã chắc chắn không để bị dây vào dòng người này. Giả sử có mắc đi vệ sinh thì bạn nên đi ngay trong quần đi, đằng nào cũng chẳng kịp. À, hồi tôi sáu tuổi là một ví dụ. Mà thôi chuyện xấu hổ bỏ qua.

Thế rồi, tôi ngu ngốc cũng vô tình bị đẩy cho chen vào.

Sau đó tôi lớ ngớ để bị ngã, đã thế một cô bạn xinh xinh còn nhẫn tâm dẫm guốc gỗ lên mặt tôi.

Tôi chật vật lắm mới thoát được, len qua bao nhiêu mông lớn mông nhỏ. Người đầy bùn đất.

Để rồi sau đó lần thứ n tôi bị lạc khi đi chơi với gia đình, bạn bè gì đó.

Như mọi lần, tôi đi vòng vòng mãi mà chẳng tìm được bọn họ.

Sau đó thì tôi nghe lóng ngóng người ta bảo sắp bắn pháo hoa. Pháo hoa là một món đặc sắc mà. Tôi đoán chắc ba người kia sẽ đi xem.

Tôi mom mem theo những người đến chỗ ngắm pháo hoa. Chỉ một lúc là tới.

Tới đây thì tôi nghĩ mình lạc bọn họ thật luôn. Rất nhiều người, quang cảnh huyên náo.

Nhưng trông rất đẹp.

Những bộ Yukata nhiều màu sắc.

Tiếng cười đùa vui vẻ.

Tiếng nói chuyện huyên thuyên của các chú các dì về cuộc sống, của các cô gái về tình yêu.

Ngọn gió mùa hè lướt qua, rung cỏ rồi sờ nhẹ trên da mặt tươi tắn của mỗi người.

Gió đến vờn làm tôi lại thấy tủi thân. Mỗi lần lòng tôi trở nên mong manh, tôi sẽ nhớ Kirishima.

Tôi quyết định cho đôi chân mỏi nhừ của mình nghỉ ngơi. Tôi ngồi bệt xuống cỏ, một mình.

Trông có lẽ thảm hại lắm.

Tôi cứ tưng tửng thế này thì mai sau Kirishima và hai đứa con sẽ cho tôi ra rìa mất.

Nghĩ tới hơi bực mà cũng vui thật đấy.

"Kaminari? Sao cậu ở đây cười một mình vậy?" Là Midoriya.

Tôi ú ớ mãi mới trả lời được là tôi đang ngắm pháo hoa. Thấy Midoriya làm mặt khó hiểu tôi mới đoán rằng tôi đang có cái bộ dạng ăn mày mà chẳng giống gì là đang đi ngắm pháo hoa cả.

"Không phải cậu đi với nhóm của Bakugou hả? Lại từ chối đi với bọn tớ." Uraraka làm mặt nửa giận đùa nửa giận thật. Dù vậy cậu ấy luôn đáng yêu.

"Chúng ta đã không ép cậu ấy rồi mà." Iida hơi nhíu mày dò xét tôi.

"Cũng đúng... nhưng cậu bị sao thế?"

Tôi nói là tôi chỉ bị lạc, không sao, rồi tôi mời bọn họ ngồi xuống cùng.

Pháo hoa cũng sắp bắn rồi.

Cả bốn người kia không hỏi nữa rồi cũng ngồi xuống.

Pháo hoa bắn bụp bụp trên trời.

Đẹp thật, có pháo màu đỏ nữa.

Tôi bỗng trông xa xa và tìm thấy bóng người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net