Chap 17: Thành viên mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà bị trộm viếng thăm, lại còn đước hắn dùng ngữ điệu bề trên dạy dỗ, Vũ Uy là lần đầu được kinh qua. Bất quá tên trộm này cũng thuộc vào hàng lão luyện, miệng toàn dao găm với đại bác, lời nào dù nặng hay nhẹ nhất thời đều sắc bén sát thương cao.

Bỏ đi, nói nhiều không chết, chỉ càng bộc lộ bản thân là một con người ngu dốt khả năng giao tiếp kém cỏi bị hạn chế mà thôi.

Vũ Uy chĩa khẩu súng vào người tên trộm, giọng điệu cũng lạnh hơn.

- Tại sao ngươi vào được đây?

- Đoán xem thử! - Giọng điệu cợt nhả. Rõ là khiêu khích người ta mà.

- Trong tay ngươi không tấc sắt, ngươi nghĩ sẽ làm được trò trống gì chỉ bằng cái mỏ dẻo quẹo kia? - Vũ Uy cũng không vừa đốp lại chan chát.

- Ai bảo ta không tấc sắt? - Giọng điệu tự tin kia vẫn cao ngạo như thường, nhưng đã có phần trầm xuống.

- Chà, cái quần bó kia, chậc chậc, đùi thon mà mông cũng mẩy phết nhỉ, nếu nhét thêm cái gì vào là cộm lên ngay. - Vũ Uy nhìn hắn ta như tên sắc lang nhìn con mồi là một nữ nhân nhu nhược. - Túi áo trễ xuống hai bên cân bằng, chứng tỏ không có thêm trọng lượng của bất kì vật nào.

- Ta giấu dưới áo thì sao? - Hắn hình như có chút biến chuyển.

- Viên đạn bay ra cũng chỉ bằng 1/100 thời gian ngươi mò tay vào trong áo thôi. - Vũ Uy cười khẩy, nhưng trong lòng điên cuồng cuồng tiếu, miệng mình cũng sắc y như dao cạo râu, há há.

Rõ ràng là vai người đàn ông nọ run lên một chút, sau đó tiếng cười như vậy mà thoát ra khỏi cổ họng.

- Công nhận là cô ăn nói mạnh bạo thật.

Không nghĩ tới kế tiếp hắn nhanh nhẹn lao về phía trước, bàn tay vươn ra như muốn khắc chế khẩu súng trong tay Vũ Uy, cô xoay người né, hạ đầu gối dùng chân quét một vòng. Đối phương thân thủ nhanh nhẹn cũng né được, xồ ngay vào lưng cô.

Vũ Uy không rối, bình tĩnh nắm chặt súng, dùng sức lăn một vòng, người kia bị cô nằm đè lên, bất đắc dĩ dùng cánh tay kẹp vào cổ cô, Vũ Uy lấy khuỷu tay nện xuống người hắn, rất nhanh thoát ra.

- Đừng tưởng ta không dám bóp cò nhé! - Cô chĩa súng vào người đàn ông, ngón tay đặt lên chốt an toàn.

- Nghe chưa hả? - Người nọ đột nhiên hướng đầu ra ban công. - Cậu còn không mau ra là tôi nát sọ bây giờ!

Vũ Uy cảnh giác nhìn ra ngoài, chớp mắt liền thấy cổ tay nhói lên một cái, khẩu súng rơi cạch xuống đất, cô hoảng hồn vội cúi xuống nhặt, liền bị đạp cho một cước văng ra sau.

Gã này đúng là cáo già, chơi trò giương đông kích tây, cô chỉ hơi dời tầm mắt một chút đã bị hắn đánh lén.

Khẩu súng nằm chỏng chơ trên mặt đất, cô vì bị trúng một cước nên không kịp nhặt, hắn vừa cầm súng lên cô đã nhảy bổ tới, dùng hết sức bình sinh vào chân phải lăng mạnh về phía trước. Người nọ linh hoạt né được, còn cầm khẩu súng chĩa về phía cô.

- Này người đẹp, cẩn thận chút chứ!

Vũ Uy hừ mũi, làm như ta chỉ có một khẩu không bằng. Tẩu vi thượng sách, ít ra còn lấy thêm được vũ khí.

Đang chuẩn bị mở đường máu thoát thân, phía cầu thang truyền đến một trận động đất, tiếng bước chân giộng uỳnh uỳnh xuống sàn, Vũ Uy nghe mà tái mặt. Có lẽ nào...

- Vũ Uyyyyyy!!!! - Ngọc Trân cầm đầu hét lớn.

- Tơ đến cứu cậu đây! - An Hạ theo sau hô lên.

- Ê đợi, tớ làm rơi cái mắt kính! - Diên Vỹ chật vật đuổi theo sau.

Mấy người này bộ muốn tiễn người lên thiên đàng sớm hơn hay sao á. Vũ Uy cười khổ.

Cửa phòng không đóng, đển lúc ba đứa kia chạy lên đến nơi bật đèn lên, liền lập tức hoá đá, Vũ Uy bị tên sát nhân nọ khống chế, nòng súng dí vào thái dương, cổ cũng bị quặp chặt. Nhất thời không thể làm gì.

- Chết, tụi mình lên muộn quá, cậu ấy bị bắt làm con tin rồi. - Ngọc Trân mếu máo.

- Ai biểu mấy cậu lề mề, tìm có cái súng thôi mà cũng... - Diên Vỹ giơ giơ khẩu súng trên tay.

- Thôi đi, giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm đó. - An Hạ gắt lên.

- Trân Trân, nhào zô cho nó một chưởng đi! - Diên Vỹ cổ vũ. - Be brave!

- Điên vừa, hắn có súng, bóp cò một cái là... - An Hạ dùng tay chặt ngang cổ thay cho lời muốn nói.

- Tụi mình tốt nhất nên thương lượng một chút. - Ngọc Trân điềm tĩnh nói, hướng ánh mắt về phía Vũ Uy quyết đoán nói dõng dạc. - Thả cậu ấy ra!

- Anh cần gì ở chúng tôi? - An Hạ tiếp lời.

- Chà, cần gì ấy hả, chính ta cũng quên mất rồi. - Người nọ hề hề cười.

- Tiền thì chúng tôi không có, anh nếu thích đồ đạc gì... thôi thì cứ lấy hết đi, miễn là đừng làm hại bạn tôi. - Ngọc Trân anh dũng nói, nhìn mông lung căn phòng, thoáng thấy phòng của An Hạ chẳng có gì đặc biệt để mà chôm chỉa cả.

- Đồ đạc à? Cũng được, ta đang thiếu mấy món, có gì hay hay mang hết ra đây. - Người nọ cười hào sảng.

Diên Vỹ và Ngọc Trân bất đắc dĩ đi loanh quanh tìm, đúng như quan sát thì phòng của An Hạ ngoài sách học thuật với cái điện thoại là đáng giá nhất, còn lại cái gì cũng không có.

An Hạ như thể không lo lắng, đứng yên một chỗ quan sát, sau đó mở miệng.

- Này, anh còn tính giỡn đến khi nào?

Người nọ một tấc cũng không buông lỏng Vũ Uy.

- Ai giỡn?

- Không phải trộm cũng không phải sát nhân, một kẻ biến thái rảnh đến mức bỉ ổi, mò đến tận đây chỉ để trêu chọc người khác thôi sao? - Ngữ khí áp bức mà nghiêm túc của An Hạ sắc lạnh đến nỗi mấy bà bạn trời đánh kia nghe không nhận ra.

An Hạ mỗi lời nói ra đều rất khôn khéo, chỉ là chưa từng thấy giọng nói mang chút ý tứ uy hiếp này.

Vũ Uy nép trong lòng hắn, còn hơi ngả người dựa vào, vui vui vẻ vẻ xem hắn làm trò với khẩu súng. Chưa nói, lúc nãy vì vội lo cho An Hạ tưởng cậu ta một mình trong phòng gặp nguy, lúc lấy súng còn quên lắp đạn, lúc cận chiến với gã kia, mới để ý trọng lượng khẩu súng khang khác, liền ý thức bản thân đãng trí mất rồi.

An Hạ vừa làm rõ một điểm, người này không đến đây để uy hiếp tính mạng cả bọn, tuy chưa rõ mục đích nhưng rõ ràng là một cao thủ, khẳng định cũng biết Vũ Uy ngoan ngoãn vì thừa biết súng không có đạn a.

- Công nhận là mấy cô cũng giỏi thật đi. - Người nọ không giả bộ nữa, buông súng trả lại cho "con tin" đang sảng khoái dựa vào người mình như dựa gấu bông. - Năng lực không tồi.

- Anh là? - Vũ Uy cầm lấy khẩu súng mở chốt an toàn, tạch tạch bóp cò, hiển nhiên không có viên đạn nào bắn ra cả.

Người đàn ông nọ tháo khẩu trang áo khoác, để lộ ngũ quan anh tuấn đoan chính.

- Xin chào, tôi là Zepher, bảo mẫu mới của các cô.

...

Thế giới đột nhiên tĩnh lặng, mây ngừng trôi, sông ngừng chảy, chim ngừng hót, chó ngưng kêu, người ngưng thở, tim ngừng đập trong vòng ba dấu chấm.

- Con mẹ nó anh là tên chết tiệt ở hành tinh nào? - Vũ Uy mồm nhanh hơn não rống lên.

- Cái gì mà bảo mẫu, bọn đây không phải em bé! - Diên Vũ biểu tình bùng nổ.

Ngọc Trân mù mịt đứng ngốc lăng tại chỗ, tưởng như cái đám này đang diễn màn kịch "không biết đâu mà lần".

An Hạ ngược lại bình tĩnh nhất, đi đến cầm sách vở trên tay Ngọc Trân đặt lại xuống bàn, mặt không đổi sắc nói.

- Còn không bảo là do Frank phái tới đi, anh có việc gì mà tới đây?

Ngữ khí lạnh lùng như hỏi cung thế này, lần đầu tiên thấy bọn thực tập sinh mà đao to búa lớn đến vậy. Zepher chỉ cười cười.

- Tôi nói rồi đó thôi, là bảo mẫu cho mấy đứa đó. - Thấy bọn nhóc vẫn không tin mà mặt còn xám đến mức muốn đen thành đít nồi, Zepher đành thu vào cợt nhả, nghiêm túc nhắc lại. - Công việc của tôi là, dọn dẹp nhà cửa nấu cơm rồi như goá phụ chờ chồng con trở về để mỗi ngày lặp đi lặp lại đống công việc nhàm chán đó đã hiểu chưa?

Vũ Uy không nói nhiều, trực tiếp cầm điện thoại gọi cho Frank. Bên kia vừa bốc máy cô đã tuôn một tràng như súng liên thanh.

- Frank, anh phái ai đến cho bọn tôi vậy hả, cái gì mà bảo mẫu, bọn tôi không cần mấy cái dịch vụ này đâu, anh kêu người ta đi đi!

"Nhớ đối xử với tiền bối cho tốt." Frank tựa như không nghe thấy, ngồi trong bồn tắm thưởng rượu dặn dò.

- Đệt, anh không thấy để một người đàn ông nguy hiểm như bom hẹn giờ ở chung với bốn đứa con gái là điều tối kị sao?" Vũ Uy nói ầm ầm qua điện thoại.

- Ê, tôi mới là người bị nguy hiểm đó! - Zepher xen mồm vào, liền bị ba đứa còn lại hung hăng trừng. Biểu tình trên mặt liền uỷ khuất, chưa chi đã bắt nạt người rồi.

"Cô lo cái gì?" Frank mờ ám hỏi. "Người đó làm việc trong tổ chức lâu hơn các cô, đồng thời là tiền bối, phải kính lão đắc thọ biết chưa?"

- Tiền bối gì mà đêm hôm đột nhập vào nhà người ta như thế, anh là Boss mà cũng không thèm báo chúng tôi một tiếng! - Vũ Uy không kiêng nể gì chỉ trích Frank, trước đây cô chưa từng quá phận, thế nhưng lần này có cớ để được một lần ăn to nói lớn, cơ hội trời ban, phải dữ dằn một chút, há há.

"Muốn thử người thôi, tính cậu ta vốn đã vậy, mấy cô sắp xếp cho cậu ta một chỗ ngủ tạm qua đêm, mai tôi sẽ kiếm phòng trọ cho cậu ta ra ngoài ở."

Zepher nghe Frank nói vậy, giựt lấy điện thoại của Vũ Uy khóc lóc sướt mướt diễn tuồng.

- Cậu là đồ máu lạnh, bắt tôi đi nguyên một ngày đường chỉ để đến đây ngủ phòng khách, rồi đá tôi ra ở nhà trọ, cậu là đồ cầm thú, đồ máu lạnh, tôi mẹ nó không dám tin cậu nữa, mau tới đây đón tôi...

Bên kia rõ ràng đã cúp máy từ lâu, thế nhưng Zepher vẫn ngồi ôm điện thoại khóc lóc thảm thiết, đến khi không thấy bên kia trả lời liền giơ điện thoại nhìn, đứng phắt dậy mà rống.

- Con mẹ nó ngắt máy mà đếch nói tiếng nào, mất công ngồi diễn kịch sml ra, mẹ nó ngày mai lão tử tìm đến nhà cậu đòi nợ.

Chửi đổng xong thì trả điện thoại cho Vũ Uy, khôi phục thần thái, nhìn các cô gái mà nói nhỏ nhẹ.

- Mấy cô còn bộ chăn gối nào không, tối nay tôi sẽ ngủ ở sofa phòng khách.

- Biết vậy là tốt. - Diên Vỹ lạnh lùng li khai trước. Cô còn tập phim trong phòng chưa "luyện" xong. Bị mấy chuyện loạn thất bát tao này ảnh hưởng không ít đến tâm tình đi.

- Hết chăn rồi, còn mỗi cái gối ôm có sẵn ở sofa thôi. - An Hạ cũng rất chi tuyệt tình, phán xong một câu liền đuổi khách khoá trái cửa. Đang ngồi cày đam mĩ, buồn mồm xuống bếp tìm đồ ăn thì mắc vệ sinh, giải quyết xong thì gặp Ngọc Trân hình sự đi xuống khoa chân múa tay kể lại, tốn hết bao nhiêu thời gian, hứng thú ngùn ngụt bốc hơi sạch sẽ.

Vũ Uy không nói không rằng, nhún vai một cái bỏ về phòng, súng lắp còn chưa xong để còn đọc nốt cuốn truyện mới mua. Thật là mấy chuyện không đâu phiền hà tâm trạng đang tốt đẹp của người ta.

Chỉ còn lại Ngọc Trân và Zepher đứng ngu người ở hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi. Anh ta cười méo mó nói.

- Bạn của cô không được thân thiện lắm nhỉ!

- Bọn họ cố tình đó mà. - Ngọc Trân thì cười trừ. - Anh đừng để bụng, bọn họ lầy lội vậy thôi chứ tốt tính lắm.

- Vậy sao.

- Anh... tôi có một cái gối đầu với áo khoác, cũng ấm lắm, anh mang ra đắp tạm, hay anh ngủ phòng tôi luôn đi! - Ngọc Trân đối với người này thấy đáng thương vô cùng, lúc nãy nhìn anh giả bộ khóc lóc nhìn khá dễ thương, nếu tiếp xúc chắc anh cũng không đáng ghét đâu. Huống hồ sau này sẽ là một đàn anh hảo hảo chiếu cố nấu cơm cho hậu bối, còn gì cảm kích hơn.

Zepher mặt thoáng biến sắc trước lời đề nghị táo bạo của Ngọc Trân.

- Phòng của cô?

- Vâng, anh cứ ở phòng tôi, hơi bừa bộn một chút nhưng mà... vẫn đủ chỗ ngủ, anh đừng lo.

Ngọc Trân thật thà dẫn người xuống phòng mình. Căn phòng đúng là có chút bừa bộn, nhưng thoang thoảng mùi hương xịt phòng thanh mát, màu xanh lá cây ngập tràn như lạc vào rừng nhiệt đới, tươi tắn y như chủ nhân của nó.

- Anh ngủ ngoài đi, tôi hay dãy đạp lung tung, có người chặn bên ngoài thì may ra. - Ngọc Trân thu dọn giường một chút, thấy hài lòng hơn mới mời khách.

Zepher còn tưởng cô đùa, không ngờ Ngọc Trân ngây thơ đến mức ngu ngốc, thật là tình huống khóc không ra nước mắt mà.

Diên Vỹ bỗng từ bên ngoài hùng hùng hổ hổ xông vào, phừng phừng quát.

- Cậu là đồ ngốc. - Xong lôi Ngọc Trân xềnh xệch ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn để lại một câu. - Anh cứ tự nhiên.

Cửa đóng xong rồi, Zepher cười mà như khóc đứng ngây ra mất mấy phút đồng hồ. Đúng như Frank nói, tụi nhóc này xem ra còn biến thái hơn anh tưởng nhiều.

Tobe continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net