Chap 19: Món quà đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Trân đang rất có "tâm" lau dọn phòng ngủ của Zepher. Thực ra cũng không bẩn lắm, chỉ hơi bám bụi, quét tước lau dọn một chút là được.

Đang lúc bận bịu thì Zepher tiến vào với một túi hành lý trên tay, nhìn thấy Ngọc Trân đang dọn dẹp giúp mình liền có chút cảm động.

- Cô không đi chơi với bạn sao? - Zepher quan tâm hỏi.

- Họ cho tôi ra rìa rồi. - Ngọc Trân rầu rĩ.

Zepher cười trừ rồi lôi ba lô đến trước tủ quần áo, mang đồ đạc ra chuẩn bị sắp xếp.

- Nghe nói anh làm trong tổ chức. - Ngọc Trân tiếp tục tìm cớ nói chuyện. - Anh làm nhiệm vụ gì?

Zepher dừng động tác, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp.

- Tôi có kĩ thuật sử dụng dao điêu luyện. Công tác của tôi chủ yếu là các phi vụ giải cứu, nhưng trong một lần cận chiến thì tay trái bị thương nên vẫn chưa hoạt động lại.

Ngọc Trân nghe vậy hơi bất ngờ, kĩ thuật dùng dao nghe có vẻ mới.

- Tôi biết các vị trí trọng yếu trên cơ thể người. - Ánh mắt Zepher sắc bén. - Chỉ cần một nhát thôi là sẽ mất máu đến chết.

- Vậy hẳn là lợi hại lắm! - Ngọc Trân ngưỡng mộ vô cùng, thiếu điều quỳ xuống hôn tay người ta để tỏ lòng thành khẩn.

- Cũng chẳng có gì đặc biệt. - Zepher tiếp tục sắp xếp đồ đạc, ánh mắt hơi trầm xuống. Ngọc Trân không giỏi nhìn mặt đoán cảm xúc của người khác, vẫn vô tư như con nít hỏi han.

- Vậy anh vào tổ chức từ khi nào?

- 18.

- Bây giờ anh bao nhiêu tuổi?

- 25.

Bảy năm, một khoảng thời gian không dài không ngắn, hai năm huấn luyện, một năm rưỡi phục vụ, ba năm rưỡi kia vì bị thương mà ăn không ngồi rồi ở bàn giấy đến chai mông, mãi cho đến lần này mới được giao cho một nhiệm vụ mang tầm cỡ một chút. Huấn luyện sát thủ đâu phải chuyện đùa, người ta là đang đào tạo nòng cốt cho tổ chức đó!

- Vẫn còn trẻ như vậy a~ Ngọc Trân cảm thán một câu.

- Còn em? Làm gì trong tổ chức? - Zepher sau khi trò chuyện thấy vẫn là nên xưng hô thân thiết một chút, đàn anh với đàn em chênh lệch tuổi tác không lớn, gọi như vậy không hề gượng gạo mà rất có không khí gia đình anh em một nhà nha.

Ngọc Trân cũng chẳng để ý, thản nhiên đáp.

- Em là vệ sĩ, chuyên về mảng võ thuật.

- Ồ, vậy sao, sau này cũng khá vất vả đó. - Zepher thuận miệng nói, đối với lai lịch của bốn đứa đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ hỏi vậy cho vui thôi.

Trong lúc Zepher và Ngọc Trân đang trò chuyện rất thân mật, thì ba đứa con lại lân la trong trung tâm thương mại mua đồ nhậu để tối mở pặc ti hoành tráng, ngoài ra còn phải mua quà hối lộ lấy lòng nữa.

Ba đứa đều không biết phải chọn quà gì cho Zepher, An Hạ cuối cùng phải hạ kế.

- Vũ Uy, cậu thường tặng cho Nhật Phan cái gì?

- Dầu gội X-men đàn ông đích thực. - Vũ Uy vui vẻ liệt kê. - Áo thun nè, gel vuốt tóc nè, vòng đôi nè.

- Tặng cái đó làm gì?! Quá tầm thường! - Diên Vỹ một phát gạt phăng.

- Thì hồi trước tui không có tiền nên chỉ tặng được vậy thôi. - Vũ Uy xìu xuống.

- Không phải, ý tui là mình nên tặng cái gì đó độc đáo một chút, chứ mấy thứ đấy bình thường quá. - Diên Vỹ giải thích.

- Chứ bà muốn tặng cái gì? - An Hạ đứng lâu mỏi chân nên rất nhanh sốt ruột.

- Bà là chuyên gia tâm lý đó thôi, phân tích xem đàn ông thích cái gì! - Diên Vỹ nói sắc bén.

- Bọn đàn ông thích cái gì mấy cậu nghĩ thử? - An Hạ ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, khoé miệng cong lên bí hiểm.

Diên Vỹ ngẫm một hồi, cuối cùng cũng ngộ ra, nhìn An Hạ cười phải nói là vô cùng xảo trá, kiểu như "biết tỏng rồi nhá".

Vũ Uy đương nhiên biết, nhưng đầu óc logic rất nhanh phun ra ba chữ.

- Underwear!

Hai người kia phụt một cái nước mưa bay lấm tấm, cười phá lên. Tâm đầu ý hợp dữ dội.

- Cậu biết tặng cái đó có ý nghĩa gì không? - An Hạ hài hước nhìn Vũ Uy.

- Chẳng phải người yêu mới tặng cái đó sao? - Diên Vỹ cười khùng khục.

- Có làm sao, mình thích thì mình tặng thôi! - Vũ Uy hùng hổ nói. Cũng chẳng đợi ý kiến ý cò gì từ hai người kia nữa, một phát đi đến quầy đồ lót nam.

Thực ra thì, sắp tới là sinh nhật Nhật Phan, Vũ Uy bận rộn không sắp xếp thời gian mua quà được, nên tranh thủ mua luôn lần này, lại còn rất có tâm đứng ở trước cửa hàng underwear for men gọi điện cho Frank.

"Cô gọi tôi hơi bị lắm đấy!" Frank đáp điện thoại nhanh như chớp, không biết vừa làm gì mà có tiếng thở dốc nhè nhẹ.

- À, tôi đang tính hỏi là anh thích quần lót màu gì! - Vũ Uy không chừa chút mặt mũi nào nói toạc móng heo ra.

Bên kia câm nín trong giây lát, sau đó là Frank bùng nổ trước.

"Cô bị biến cmn thái à? Tại sao lại hỏi cái thứ này?"

- Ê đừng cúp máy, tôi là muốn mua cho anh một cái thôi mà! - Vũ Uy vội vàng thanh minh, cô không bệnh đến mức có sở thích tìm hiểu xem đàn ông thích mặc sịp mô đen màu gì đâu nhá.

Đột nhiên bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng lãnh khốc của Clement.

"Quần lót của Frank đã có tôi mua rồi, không cần cô lo!"

Sau đó trực tiếp ngắt máy. Thế này cũng quá mạnh mẽ đi.

Ở đầu dây bên kia, Frank đang ngồi trên sofa, phía trên thì bị Clement đè xuống đoạt lấy điện thoại, tư thế nhìn rất... đáng ho khan mấy tiếng.

- Bọn trẻ thời nay nghĩ gì trong đầu vậy chứ! - Clement làu bàu.

- Anh tránh ra đi! - Frank đỏ mặt đẩy Clement, cuối cùng bản thân lại bị anh đặt lên đùi, xấu hổ đến mức muốn đánh người.

- Chúng ta còn chưa có hôn xong đã bị Vũ Uy quấy rầy, này không hợp lệ! - Clement uỷ khuất nhìn Frank.

- Nói linh tinh. - Frank như cũ theo thói quen có chút né tránh, nhưng vẫn là không gian chỉ có hai người, phản kháng không bao lâu cũng đành ngoan ngoãn mặc người ta tuỳ ý điều khiển.

Quay trở lại với cái tiệm underwear trong trung tâm thương mại kia.

Vũ Uy rất chi là tích cực lựa đồ, còn tham khảo ý kiến hai bà bạn.

- Cậu nói xem, quần đùi hay quần chữ T đẹp hơn?

- Mỗi thứ một cái đi, cái nào cũng tôn dáng lên hết á! - An Hạ cũng tích cực không kém.

- Khoan, bà có biết size của ông xã nhà bà không? - Diên Vỹ ngắm nghía một vòng xong muốn hoa cả mắt, lựa cái này không thể lung tung tuỳ tiện nha.

- Khụ khụ! - Anh nhân viên nam ở đấy hình như bị sặc nước bọt hay sao mà ho mấy cái. Ba đứa liền quay ngoắt lại nhìn.

- Ê, anh này nhìn đẹp trai thiệt nha! - Vũ Uy cảm thán.

- Có cả cơ bắp, nhìn rất đàn ông, mông cũng đẹp nữa.  - Radar dò trai đẹp của An Hạ không lúc nào không bật, vừa bước vào đã để ý ngay ngoại hình người ta.

- Zepher có cùng size với anh ta không? - Diên Vỹ đối với trai đẹp hứng thú không nhiều lắm, vì người ta là bách hợp mà.

- Không, Zepher to hơn! - Vũ Uy nói ngay, nhưng âm lượng hơi lớn nên mấy vị khách ở đó, đa phần là nam liền chú ý đến.

- Này, đừng đề cập đến size to size nhỏ ở đây, mấy cậu không thấy kì à? - An Hạ thì thào,bộ dáng ba đứa châu đầu vào nhìn hơi lén lút.

- Mặc kệ, Zepher không mặc vừa thì đem đi bán online. - Diên Vỹ hớn hở nói.

- Cũng được. - Vũ Uy đồng tình, tiếp tục đi loanh quanh lựa quần.

Cuối cùng, Vũ Uy lựa chiếc quần đùi da báo gợi cảm cho Zepher và một chiếc chữ T màu đen cho Nhật Phan, đóng gói cẩn thận thanh toán rồi rời đi.

Còn muốn tặng thêm thứ gì đó nhưng là không nghĩ ra nên đành để dành dịp khác mua. Ba đứa tay xách nách mang một đống đồ bắt taxi về nhà.

Zepher và Ngọc Trân chung tay dọn dẹp nhà cửa, đến trưa trời trưa trật ra mới thấy ba đứa kia trở về, Zepher nhanh chóng nấu ăn, bốn đứa mỗi đứa phụ một ít nên bữa trưa rất nhanh làm xong. Ăn uống xong xuôi, Vũ Uy đem quà tặng cho Zepher.

Dựa theo kinh nghiệm thì khỏi mở lớp giấy bọc cũng biết là cái gì, Zepher dở khóc dở cười.

- Sao lại tặng cái này?

Vũ Uy bị hỏi có chút ngây ngốc, nhìn hai bà bạn cùng đi với mình, Diên Vỹ ngoảnh mặt làm ngơ còn An Hạ nhún vai, ý nói: tớ không biết, cái này là ý tưởng của cậu mà.

- Thì anh cứ nhận đi, dù sao thì... cái này cũng là chủ ý của Ngọc Trân mà! - Vũ Uy Kiếm cớ không nổi đành lôi bạn mình ra làm bia đỡ đạn.

Ngọc Trân không hiểu mô tê gì cả, ngơ ngác nhìn Vũ Uy liền bị cô đá lông nheo muốn liệt mi. Đành phải ngây ngốc gật đầu.

- Được rồi, cảm ơn các em. - Zepher cảm kích, hậu bối không ngờ lại tình cảm đến vậy

Lấy lòng thành công!

Zepher trở về phòng mới mở hộp quà ra, xem xong muốn té ngửa, sịp da báo màu cam sặc sỡ này cũng thực loè loẹt đi, thẩm mĩ của mình đâu có tồi tàn như thế này a. Không biết lúc lựa mấy thứ này các hậu bối có xấu hổ không?

Dạ xin thưa là không hề, da mặt dày đã luyện đến cảnh giới, vừa chai vừa lì, đại khái là chọc không thủng, không cần lo lắng.

Đang cầm sịp da báo mặc niệm thì Zepher nhận được điện thoại từ Frank.

"Cậu có nhận được quà gì từ tụi nhóc không?" Mở đầu hội thoại là thế này đây.

- Có, sao biết hay vậy? - Zepher cười bất đắc dĩ.

"Màu gì đấy?"

- Da báo... mà khoan, sao cậu lại biết cả chuyện này? - Zepher tỉnh người, đừng nói là có người theo dõi nha.

"Nhóc Uy gọi điện quấy rầy ấy mà, thấy bọn nhỏ thế nào?" Giọng Frank nghiêm túc hơn một chút.

- Y như lời cậu nói, tôi chưa bao giờ thấy sát thủ của tổ chức lại có đầu óc bệnh đến vậy. - Zepher hoàn toàn dựa trên sự kiện đêm qua đến sáng nay để tổng kết.

"Ở chung thì sẽ còn trải qua nhiều chuyện lắm, cậu ráng mà trông chừng tụi nó cho tốt!" Frank dặn dò như là sắp phải đi cảm tử không bằng.

- Đã biết!

"Còn nữa, ngày mai khi nhóm Dafos rời khỏi nhà, tôi sẽ đến chỗ cậu, có một số việc cần lưu ý."

- Nói luôn đi! - Zepher sốt ruột, ngữ điệu thần bí này là sao.

"Nói qua điện thoại không tiện, cúp đây!" Nói là làm a.

Zepher thực sự muốn phun trào, nói chưa xong đã dám dập máy trước, đúng là mấy người làm trong tổ chức thì không có ai bình thường hết, căn bản là điều bị điên. Ngay cả bản thân cũng ý thức đôi khi chính mình cũng không được bình thường cho lắm.

Không tính! Tần suất thần kinh tăng động của mình ở mức bình thường nha, có khi còn âm nữa. Và đương nhiên thì mấy người bệnh thần kinh cũng nghĩ bản thân khiêm tốn như vậy a~

Tobe continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net