Chap 30: Kiểm điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn đứa về đến nhà là đã quá nửa đêm, tắm rửa xong liền đi ngủ, ngủ đến trời đất quay cuồng, mở mắt ra đã là trưa hôm sau.

Bình thường sau khi tắm xong là bốn đứa xuống bếp sẽ có đồ ăn ngay do Zepher chuẩn bị, nhưng bây giờ căn bếp trống trơn lạnh lẽo, không ai làm đủ ba bữa cho cả nhóm nữa.

Zepher hiện vẫn đang điều trị trong bệnh viện, chưa có tin tức gì. Bốn đứa cũng biết điều tự thân vận động.

Bữa sáng trôi qua trong yên lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bởi có thể nói nhiệm vụ đã thất bại, ai cũng đều có trách nhiệm.

Bốn đứa ngồi trong phòng khách đợi Frank và Clement đến để báo cáo tình hình, vì quá căng thẳng nên Ngọc Trân đành mở lời trước.

"Mấy cậu nói gì đi chứ, mặt ai cũng nghiêm trọng vậy?"

"Cậu không biết chúng ta đã thua à?" Vũ Uy bó tay với sự vô tư của bạn mình.

"Cũng đâu thay đổi được gì, phải phấn chấn lên chứ!" Ngọc Trân lạc quan nói.

"Tớ đau đầu lắm, lạc quan không nổi." Diên Vỹ ngồi co một cụm trên ghế, dáng vẻ mỏi mệt.

An Hạ lại chẳng nói năng gì, ngồi lặng người suy nghĩ gì đó.

Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì Frank cũng tới, khoảnh khắc anh ta và Clement bước vào, cả phòng khách như hạ xuống mấy độ.

Frank chậm rãi ngồi vào ghế, Vũ Uy nhanh tay rót cho anh ly nước, nhận được chỉ là cái nhìn sắc lẻm.

"Các cô không cần quá căng thẳng, kết quả của nhiệm vụ lần này tôi cũng đã lường trước được."

Bốn đứa vừa thở phào lại bị dội một gáo nước lạnh.

"Nhưng tôi không ngờ lại thất bại thảm hại đến thế." Frank không nhanh không chậm nhả ra từng chữ bằng cái giọng trầm đến mức đáng sợ đó, chẳng ai dám hó hé gì, chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng.

"Khách mời bị thương nghiêm trọng, Zepher thì cứu được một mạng nhưng cũng tả tơi, máy tính xách tay bị cuỗm đi mất, bảo vệ ngây thơ đến mức bị nhốt trong nhà vệ sinh, các cô liên tục bị giữ chân không thể hành động, hoảng loạn đến mức suýt bị bại lộ thân phân, à không, đã bị bại lộ, là cô đấy Vũ Uy!"

Frank đột nhiên chĩa mũi dùi vào Vũ Uy, ba đứa còn lại thầm nghĩ chắc chừa mình ra, chắc chừa mình ra...

"Mấy cô nữa, nhiệm vụ lần này fail hoàn toàn!" Frank biết thừa tâm tư mấy đứa, chỉ mặt cả đám hết một lượt mà phê bình.

"Dây chuyền tôi đưa anh kiểm tra đã có kết quả chưa?" An Hạ đột nhiên nói một câu phá tan bầu không khí đang căng như dây đàn.

"Đổi đề tài hay đấy." Frank cười khẩy. "Đã kiểm tra rồi, bên trong mặt đá của dây chuyền có chứa một thiết bị gây nhiễu sóng âm, có vẻ như chỉ là đồ thử nghiệm, xài một lần là bỏ đi, không có cách nào thử lại nữa, giờ đang nghiên cứu."

"Zepher thế nào rồi?" An Hạ vẫn bình tĩnh hỏi.

"Đang phục hồi, ám thị quá mạnh, thôi miên bình thường không ăn thua, phải mời chuyên gia đến." Frank xoa xoa thái dương, hôm qua thức cả đêm xử lý hậu quả cho đám nhóc, không được ngủ đủ nên hơi mệt mỏi.

Clement cúi xuống, bàn tay chai sạn do nhiều năm cầm súng, thoạt nhìn có vẻ to lớn thô kệch, nhưng khi giúp Frank xoa thái dương, động tác nhẹ nhàng ôn nhu đến mức khó tin.

Bốn đứa vờ như không nhìn thấy cử chỉ ân cần của Clement, lặng lẽ đưa mắt nhìn hướng khác.

"Này, hôm bữa là ai gợi ý mặt nạ của tôi vậy?" Vũ Uy nhớ ra điều mình băn khoăn, lập tức nhanh chóng hỏi Frank.

"Chuyên viên trang điểm cao tay như thế, cần gì phải gợi ý?" Frank nhắm mắt đáp, biểu tình nghiêm trọng giãn ra một chút nhờ bàn tay của Clement mát xa.

Vũ Uy nhớ lại hôm đó bốn đứa make up mất cả nửa ngày, người trang điểm là một anh chàng stylist khá chuyên nghiệp, mỗi đứa phải mất gần hai tiếng mới đắp xong cái mặt, vậy mà anh ta không nghỉ ngơi chút nào để kịp lịch trình buổi tối làm nhiệm vụ.

Trừ Diên Vỹ có hình mẫu trước, còn lại ba đứa kia là do ngẫu hứng chế tác, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm hành nghề và gu thẩm mỹ cá nhân, stylist tha hồ tô vẽ theo ý mình, thành phẩm lại rất đẹp. Ai cũng yêu thích gương mặt mới của mình.

Nhất là Vũ Uy, trước đây cô vẫn muốn thử cảm giác làm đàn ông, sau khi thoả lòng mong ước, lại còn là một soái ca bồi bàn thì vô cùng thoả mãn, thuận lợi được phái nữ ái mộ, nhưng rút cục lại gây ra phiền toái không hề nhỏ.

Khi cô năm lần bảy lượt bị mấy vị khách nữ gạ gẫm, một gã mà cô chắc chắn là đã giở trò để trở thành quản lý của bữa tiệc, lại xuất hiện như anh hùng cứu mỹ nhân giải thoát cho cô đến mấy lần, sau đó lại nhận là người yêu, cứ quấn lấy không buông, cô điên quá mới tiết lộ thân phận...

"Làm sao?" Thấy Vũ Uy lặng người hồi lâu không nói gì, Frank sốt ruột gõ lên mặt bàn thu hút sự chú ý.

"Có băng ghi hình không, tôi đoán là anh ta sẽ xuất hiện trong đó." Vũ Uy chắc như đinh đóng cột nói.

"Băng hình bị huỷ hết rồi." Frank đưa mắt nhìn về phía Diên Vỹ, cũng không thể trách cô được, một mình trong phòng giám sát, bị đánh lén như thế cũng đành bó tay.

"Huỷ rồi à?" Vũ Uy chưng hửng.

"Cô đã gặp ai?" Frank nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Vũ Uy, cảm giác sắp thu hoạch được gì đó.

"Một gã đàn ông khá điển trai, theo tôi đoán là người ngoại quốc, tiếng Việt rất sõi, đóng giả làm quản lý, trên người mang súng nhưng khi đánh nhau hắn ta không hề đụng đến, còn nữa, hắn quen biết Zepher!" Vũ Uy càng nói càng nhớ, nói một tràng không ngừng.

Biểu cảm của Frank thoáng thay đổi, người quen biết với Zepher không nhiều, sau tai nạn, Zepher càng kín tiếng, hầu như không còn giao tiếp bạn bè nữa.

"Anh điều tra một chút." Frank nói với Clement.

Trong lúc Clement hí hoáy thao tác trên điện thoại, Frank tiếp tục nói chuyện với bốn đứa.

"Còn ai khả nghi nữa?"

"Có!" Cả An Hạ và Ngọc Trân đồng thanh.

"Để tớ." An Hạ gật đầu với Ngọc Trân. "Một gã đàn ông ngoại quốc, tóc dài, có một nốt lệ chí dưới đuôi mắt. Hắn là kẻ gây rối chính trong nhiệm vụ lần này!"

Frank vẫn giữ im lặng, ý để cô nói hết, thế nhưng An Hạ lại không tiếp tục, bắt buộc Frank phải đáp lại.

"Cô đang ám chỉ cái gì?" Frank chịu không nổi ánh mắt càng lúc càng giống người đó của cô, cứng rắn và đầy toan tính, khiến người khác không rét mà run.

"Nhiệm vụ thất bại, nói không chừng là do cố ý." An Hạ quyết không dời ánh mắt, bắt được biểu cảm đúng rồi của Frank, ý cười hiện lên trên mắt cô. "Hắn nói hắn biết tôi rất rõ, nếu không phải tôi bị tổ chức bán đứng, thì hẳn hắn là người của tổ chức đến để kiểm tra năng lực rồi."

Frank bật cười, một nụ cười bất thường.

"Nếu tôi nói không phải thì sao?"

"Vậy chỉ có thể là nội gián." Ngọc Trân hiếm khi suy tư nhanh nhạy, lập tức bật thốt lên. Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cô ngại ngùng gãi đầu. "Tui chỉ đoán đại thôi."

"Đã nhiều năm rồi, tổ chức không có nội gián, nếu có đều bị thanh trừng, căn bản không moi ra được tin nội bộ nào, hơn nữa các cô chưa chính thức hoạt động, thông tin là vô cùng ít, hầu như không có, nếu là người ngoại quốc càng không có khả năng biết nhiều đến thế, hắn nói vậy để gây hoang mang mà thôi." Frank nhìn An Hạ, cô còn trẻ mà tâm tư đã sâu như thế, dám thăm dò anh!

"Vậy gã đó là ai?" An Hạ buông mắt, lùi lại một bước biển rộng trời cao, tội gì không nhẫn, huống hồ Frank đã bắt được ý đồ của cô, nếu còn lộ liễu nữa sẽ giống như khiêu khích, điều này không nên, có chừng mực thôi.

"Chiếu theo miêu tả của cô, tôi có biết một mật vụ của ta ở Italy, cũng theo đuổi vụ thôi miên ám thị từ lâu, mãi vẫn chưa bắt được thóp, lần này giao dịch ở Việt Nam, chắc lại lặn lội sang đây."

"Mật vụ? Đã là mật vụ, lại để lộ mặt?" Diên Vỹ hiếm hoi nói mấy câu. Cô ở phòng giám sát, cũng biết mặt của gã kia.

"Vì các cô còn kém nên mới phải che giấu thân phận, anh ta là người đã có địa vị, đương nhiên không cần tốn công che giấu làm gì rồi." Frank dừng lại một chút, có vẻ Clement đã tra ra được gì đó.

Clement đưa điện thoại cho bốn đứa xem ảnh nhận diện, chỉ có năm người, đến người thứ năm thì Vũ Uy kêu lên. "Chính là hắn ta!"

Frank cầm lấy điện thoại nhìn qua, gần như không mất thời gian suy nghĩ đã nhớ ra, người này có quan hệ khá tốt với Zepher, cũng phục vụ cho tổ chức nhưng chỉ làm theo kiểu lính đánh thuê, sau khi Zepher bị thương cắt đứt mọi liên lạc, vừa hay thì hắn hết thời hạn hợp đồng, từ đó đến nay đã không còn qua lại nữa.

Hồi đó hắn cũng chỉ dùng tên giả, chắc giờ đã đổi tên, làm ở thế lực nào cũng không ai quản được, bây giờ lại đột ngột xuất hiện, vô tình hay cố ý đây?

"Nói chung hắn có phải người xấu không?" Thấy Frank cứ úp mở không nói, Vũ Uy sốt hết cả ruột hỏi dồn.

"Không thể xác định, nhưng nói chung không nên tin tưởng lính đánh thuê, bọn chúng bình thường khi làm cho ai sẽ trung thành tuyệt đối, nhưng khi xong chuyện có thể làm cho người khác, quay lại cắn chết chủ cũ là chuyện thường." Lần này đến lượt Clement nói thay cho Frank, có lẽ trong chuyện gió tanh mưa máu hắn rành hơn.

"Nhưng mà hắn sống được đến giờ, chắc cũng vất vả không ít, hoặc làm việc có nguyên tắc, không bao giờ làm việc cho đối thủ của thế lực mình từng phục vụ." Vũ Uy suy đoán, đã là một sát thủ thì muốn giết được người ta, trước hết phải đảm bảo mình không bị ai đuổi giết đã. Hoặc ít nhất phải có năng lực để bảo toàn tính mạng cho chính mình.

"Không sai, nên rất có thể hắn là đang giúp cô đấy." Clement bâng quơ nói.

"Giúp hồi nào? Là phá tôi thì có!" Vũ Uy giãy nảy lên.

"Không nói chuyện đó nữa, bây giờ các cô có nhiệm vụ mới." Frank bắt chéo chân, vẻ mặt trịnh trọng, bốn đứa tự nhiên dựng thẳng lưng, vừa thất bại mà lại có nhiệm vụ mới à?

"Lần này, các cô sẽ phải thật nghiêm túc, có biết không?"

Bốn đứa gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Đây là nhiệm vụ cá nhân, trước khi ra nước ngoài học tập, hãy tự hoàn thiện phong cách của bản thân, tổ chức đã có định hướng nghề nghiệp, giúp các cô có tiền tài, địa vị và một vỏ bọc hoàn chỉnh cho chính mình."

"Điều này sẽ quyết định các cô có tư cách được làm sát thủ cao cấp hay chỉ mãi là những quân cờ trong tay người khác như nhiệm vụ vừa rồi, nhớ kĩ, các cô có một tuần để chuẩn bị tinh thần."

Frank truyền đạt xong xuôi nội dung cần nói trong ngày hôm nay, giờ không còn lí do gì để ở lại nữa liền đứng lên muốn rời đi.

"Chờ chút." An Hạ đứng lên theo Frank. "Tại sao nói là nhiệm vụ cá nhân? Chúng tôi không phải luôn làm việc theo nhóm sao?"

"Vậy mới nói, cô vẫn chưa hiểu hết được sự việc." Frank vẫn không hề có ý định nán lại để giải thích thêm điều gì, anh lấy chiếc kính râm trong túi áo chậm rãi đeo lên.

"Sẽ có một lúc nào đó, cô sẽ thấy làm việc nhóm là việc rắc rối nhất trên đời."

Bỏ lại câu nói khó hiểu gây hoang mang tột độ cho bốn đứa xong, Frank và Clement lập tức rời đi còn nhanh hơn cả lúc đến.

Bốn đứa âm thầm cảm giác sẽ có ngày phải xa cách.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net