Chap 31: (Đặc biệt) Một ngày của Frank

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là phúc lợi đặc biệt dành cho hủ, nếu bạn nào không đọc được có thể bỏ qua chap này :)))

Chap này còn đặc biệt dành cho bạn độc giả nam VaneLove156, bạn ý muốn đọc đam mình viết nên mình làm hẳn một chap này luôn. Vậy là thoả lòng nhé.

Lời cuối, các bạn đọc truyện vui vẻ.

---------

Clement đưa Frank về nhà xong xuôi, bản thân lập tức trở thành một ông chồng đảm đang mặc tạp dề vào bếp nấu cơm.

Cả đời hắn gió tanh mưa máu, không ngờ có ngày lại có thể nấu ra được một bữa cơm, đôi khi bị Frank chửi thì bày ra vẻ mặt cô vợ nhỏ ủy khuất để làm Frank mềm lòng.

Hắn chán chém giết rồi, chỉ muốn được ở bên anh, bảo vệ anh mọi lúc mọi nơi. Bởi cả hai đã thương tổn quá nhiều, chỉ có thể bù đắp cho nhau thôi.

Clement bận bịu nấu nướng một lúc, không ngờ Frank chờ lâu quá lại ngủ quên mất trên sofa, hắn dọn cơm xong xuôi cả rồi, gọi kiểu gì anh cũng không chịu dậy.

"Bảo bối, dậy đi nào!" Clement ghé vào tai Frank thổi khí phù phù.

Đôi lông mày của Frank bất giác nhíu chặt, anh rất ghét nghe mấy từ ngữ ngọt ngào thân mật gì đấy, Clement không biết đã đọc những gì, học từ đâu mấy cái ngôn ngữ sến sẩm phát khiếp, mỗi lần nghe thấy là Frank liền muốn khâu mỏ hắn lại.

"Thỏ con, mau dậy!" Clement cọ mũi vào cổ Frank, tranh thủ ăn chút đậu hủ.

Frank hừ hừ kháng nghị, dùng tay đẩy đẩy đỉnh đầu Clement.

Hắn trườn xuống, chui đầu vào áo của Frank, chiếc cằm lún phún râu của hắn cọ qua da thịt trơn láng tạo cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Frank kêu lên.

"Đừng nháo..."

Clement làm như không nghe thấy, môi lưỡi không ngưng nghỉ quấy rối da thịt mỏng manh của Frank dưới lớp áo, anh cảm nhận được mình bị lợi dụng, không thể không tỉnh dậy mà đập cho ai kia một trận.

"Đêm nay không cho ngủ chung!" Frank chỉnh lại cúc áo bị bung, cảm thấy bên trong ẩm ướt liền trực tiếp dùng áo lau qua.

"Không được!" Clement lập tức phản đối. Bình thường hắn chỉ được phép nằm dưới đất, vì nếu nằm chung giường với Frank thì, một là hắn mất ngủ, hai là sáng mai Frank không dậy được, thế là anh liền ném chăn gối của hắn xuống đất cách ly hoàn toàn.

Đến ngủ dưới đất cũng không cho, thế thì Clement sẽ ấm ức đến chết mất!

"Anh xin lỗi mà..." Clement cụp tai xuống, dáng vẻ giống y như chú chó bị chủ bỏ rơi.

Frank rất thích bắt nạt Clement như vậy, có thế mới trả thù được lúc hắn mất khống chế trên giường, có bao nhiêu bản năng dã thú đều phô bày ra hết, hại anh... hại anh không tài nào dậy nổi, eo đau đầu gối đau, toàn thân đều đau!

"Hừ, không biết hối cải." Frank nín cười, làm vẻ mặt dằn dỗi để dọa hắn thêm chút nữa.

"Anh vừa xin lỗi rồi mà..." Clement lí nhí trong cổ họng. Dạo này vợ yêu rất hay bắt bẻ giận cá chém thớt, chắc chắn là trả thù chuyện gì đó rồi.

Frank làm như không nghe thấy, cầm bát đũa lên ăn cơm.

Ăn uống no nê, đến lúc Frank phải giải quyết một số công việc rồi. Đầu tiên là gọi điện hỏi tin tức từ "bồ câu" của mình.

"Cậu tra một chút về người mà tôi vừa gửi mail đến, hắn làm cho tổ chức 5 năm trước dưới tên Kane, bây giờ đang làm cho thế lực nào, có thông tin liên lạc với tôi ngay."

Gọi xong, cúp máy, lại gọi thêm một cuộc nữa.

"Zepher tỉnh táo lại chưa?" Lần này là gọi cho bác sĩ bệnh viện nơi Zepher đang trị thương.

"Có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần làm vài kiểm tra nữa, người thôi miên cậu ta là một cao thủ, mà át chủ bài của tôi thì đi công tác mất rồi." Đầu dây bên kia là tiếng của một phụ nữ, cô ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của Frank mà chỉ đáp đại khái.

Frank cũng chỉ có thể chờ, không tiếp tục làm khó người ta nữa, cúp máy, gọi người khác.

"Tìm được nhà tốt cho bốn đứa chưa?" Frank nói tiếng Anh, có vẻ là một cuộc gọi ra nước ngoài.

"Tìm được rồi, khi nào anh đưa tụi nó sang?" Đầu dây bên kia đáp.

"Chưa biết, việc bên này tôi chưa lo xong, còn phải đăng kí cho tụi nhỏ vào học viện nữa, thủ tục lằng nhằng lắm." Frank nhìn lướt qua Clement đang chạy ra cửa, trên người hắn thì mặc vest đeo tạp dề, mặt còn dính xà phòng rửa bát nhìn rất khôi hài.

"Giáo sư sốt sắng lắm đấy, anh cũng nên đưa tụi nhỏ qua trước, vụ học viện tính sau, mà tụi nó có chịu học không ấy chứ..."

"Không thích cũng phải học." Frank thốt ra một câu sặc mùi độc tài, tụi nhỏ mà nghe được chắn chắn sẽ tức chết.

Xong cuộc gọi này, Clement đi vào đưa cho Frank một tờ giấy.

"Hoá đơn điện thoại tháng này, bốn triệu tám."

Frank bóp trán. "Công việc nhiều quá, gọi muốn cháy máy."

"Cần thì gọi thôi, em cũng đừng suốt ngày nghe điện thoại như thế rất không tốt cho sức khoẻ." Clement từ lúc nào đã thành một bà cô chuyên bắt bẻ ca cẩm nhắc nhở đủ thứ trên đời. Ngày xưa có cạy mồm hắn cũng không nói, giờ thì không cần hắn cũng nói, đúng là tính người thay đổi theo thời gian mà.

"Hừ, ai thích gọi điện đâu." Frank vừa thảy điện thoại lên bàn, lại có cuộc gọi đến.

"Ciao~ lâu không gặp nha, chúng ta có nên ra ngoài làm vài ly không?" Giọng điệu hết sức ngả ngớn này, đích xác là kẻ mà Frank muốn triệu hồn trước, chẳng qua là chưa kịp gọi hắn đã chủ động báo danh rồi.

"Cậu về Việt Nam từ lúc nào?" Frank lạnh giọng chất vất.

"Ầy, mới thôi mới thôi. Nhớ tôi đúng không?" Người kia cười ha hả. "Tôi biết mà, chắc chắn là cậu rất nhớ tôi."

Mặc kệ gã tự biên tự diễn, Frank không quan tâm nói chuyện của mình.

"Hôm qua cậu xuất hiện ở bữa tiệc làm gì?"

"Ơ, tôi được mời mà!" Người kia thấy mình bị nghi ngờ oan, liền vội vàng thanh minh. "Có giấy mời hẳn hoi nhé!"

"Cậu quấy rối thực tập sinh của tôi làm gì?" Frank âm u hỏi như hỏi cung

"Ấy ấy, tôi chưa có làm gì đến thực tập sinh của cậu à, một cọng lông cũng chưa chạm vào luôn!"

Người kia nói xong vẫn không nghe Frank trả lời, chỉ thấy hàn ý lạnh lẽo từ điện thoại mình bốc ra.

"Ài, tôi hiếu kì muốn kiểm tra một chút thôi mà, tiện giúp cậu đánh giá năng lực luôn đó!" Người kia tươi cười như gió xuân, tiếc là Frank không nhìn thấy.

"Cậu thành thật một chút cho tôi." Frank lạnh lẽo gằn từng chữ.

"Trời ơi, tôi đường đường là một CEO mà lại bị cậu lớn tiếng mắng mỏ, thật không chịu được mà!"

Bên kia lại im lặng một lúc rất lâu. Cuối cùng người kia vẫn phải lên tiếng giảng hoà trước.

"Giáo sư nhờ tôi đến nhìn bọn nhỏ một chút."

Frank như nghiệm ra điều gì, lông mày càng nhíu chặt lại. "Hừ, sớm muộn gì cũng đưa qua Châu Âu, ông ta sốt sắng cái gì?"

"Cậu đi mà hỏi giáo sư ấy, tôi không biết."

"Ivan, cậu đừng trêu đùa bọn nhóc, hôm nọ cậu đã gián tiếp làm tụi nó thêm chật vật đấy." Frank biết là gã người Ý này cũng có tâm đi trêu ghẹo người khác, nhất là lính mới, một kẻ sát gái như hắn thì đâu thiếu chuyện để làm.

"Rồi rồi, tôi không làm gì nữa, vừa lòng cậu chưa?" Ivan mở miệng giảng hoà trước, biết Frank thẳng tính lại lạnh lùng, nhiều người muốn giữ quan hệ tốt với anh cũng khó, thế nên tốt nhất là đừng đắc tội với anh.

"Cậu cũng nên tập trung vào công việc đi, thu thập được bao nhiêu rồi?" Frank làm như lơ đãng nhắc nhở, xong lại dò hỏi một chút tin tức từ người ta.

"Ầy, tôi không bán rẻ tin tức đâu nha, phải trả giá!" Ivan mặt dày làm cao nói.

"Bao nhiêu?" Frank không ngại tiền bạc, có thể anh không có nhưng có thể kêu người khác móc tiền ra trả hộ.

"Tôi đâu thiếu tiền." Ivan cười trào phúng.

"Thế cậu muốn gì?" Frank có dự cảm không lành.

"Muốn cậu."

Lời vừa nói ra, còn chưa kịp hả hê đắc ý được mấy giây, Ivan đã nghe một tiếng gầm hung tợn của Clement.

"Đồ khốn cậu đừng mong động vào một sợi tóc của Frank!"

Frank bị giật điện thoại, ngẩn ngơ một chút nhìn Clement nổi giận, trong lòng lại ấm áp một chút.

"Được rồi." Frank nhẹ nhàng rút điện thoại từ tay Clement, lại chạm nhẹ vào môi hắn trấn an, yên tâm đi, Frank là ai cơ chứ.

"Muốn tôi làm gì?"

"Thôi khỏi, tôi không muốn nữa, tin tức gì đó, cậu không biết là do ông xã cậu thôi!" Ivan nói xong cúp máy cái rụp, sau đó nhịn không được phá lên cười. Hai người này lúc nào cũng hài như thế, trêu vào rất vui à nha.

Một chút ấm áp trong lòng bị câu nói như xô nước đá của Ivan dội vào nguội lạnh, Frank hung ác trừng Clement một cái.

Clement cảm thấy rất oan ức, suốt ngày Frank bị cả nam lẫn nữ, quấy rối tinh thần, hắn trông chừng anh mà lòng thấp thỏm, sợ người bị cướp đi mất. Mà hắn chỉ hành động theo bản năng thôi, doạ là chính chứ có bao giờ giết ai thật đâu!

Frank không thèm để ý đến ai kia lại bày ra bộ dáng: chú chó nhỏ đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi, dứt khoát đứng lên đi về phòng.

Buổi tối, hai người đi ăn nhà hàng, tiện thể nghe ngóng một vài tin tức, Frank có mối quan hệ rất rộng, thông tin trải dài, tìm chưa đầy 5 tiếng đã có tin báo về.

"Chiều anh nhờ em tìm hiểu về gã Kane, em tìm ra rồi." Người kia đưa một xấp tài liệu cho Frank.

Anh lật xem từng trang, đây là toàn bộ ghi chép về hắn trong suốt 5 năm, không nhiều lắm, cho đến tận giờ hắn vẫn sử dụng tên Kane, nhưng hắn hoạt động rất ít, chủ yếu làm vệ sĩ cho một vài nhân vật có tiếng, còn lại không hề tham gia bất cứ vụ ám sát hay tranh chấp của thế lực nào cả. Có thể hắn đã rửa tay gác kiếm, không muốn dây dưa với thế giới ngầm nữa chăng?

Hiện hắn đang làm vệ sĩ cho ông trùm nào đó ở Thái Lan, vậy mà giờ lại có mặt ở Việt Nam, vướng vào đúng vụ mà Ivan đang theo đuổi mấy năm, là trùng hợp hay cố ý đây?

Manh mối còn quá ít, Frank không muốn tốn công suy đoán vẩn vơ, ôm tài liệu ra về.

Từ sáng đến giờ hết gặp người này lại gặp người kia, điện thoại thì gọi liên tục, Frank cuối cùng cũng lộ ra phần mệt mỏi, không buồn thay đồ mà nằm luôn lên giường, hai mắt nhắm nghiền.

Clement thay đồ xong, ôm chăn gối sẵn sàng ngủ trực thì thấy Frank còn nguyên âu phục đã ngủ mất tiêu.

Hắn thở dài, xoay người Frank lại, giúp anh thay đồ.

Cởi áo vest, sơ mi, quần tây, trên người Frank sót lại đúng chiếc quần con, Clement đã lấy sẵn đồ ngủ ra rồi, nhưng mà cảnh đẹp ý vui thế này, nên thưởng thức một chút mới phải.

Thế là Clement ngồi một bên, ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo đường cong cơ thể của Frank. Ban đầu hắn còn sợ anh sẽ lồng dậy bạt tai hắn mấy phát, nhưng vì lúc nãy uống rượu, mặt ai kia hơi hơi phiếm hồng, chắc đã ngấm hơi men.

Clement ban đầu chỉ dùng ngón tay vẽ loạn, giờ dùng cả bàn vuốt ve khắp người Frank, nhịp thở của hắn càng ngày càng gấp, dáng vẻ khiêu gợi không chút phòng bị nào của anh cùng với sự tiếp xúc da thịt đã nhen lên một ngọn lửa trong lòng hắn.

Đếm sơ thì, một tuần chưa làm rồi!

Đối với một người đàn ông sinh lực dồi dào như hắn, một tuần nhịn đói là vô cùng khổ sở, huống hồ tiệc ngon lại ở ngay trước mắt. May là sức chịu đựng của hắn tốt, với cả có mấy lần hắn nổi thú tính làm Frank bị thương, hắn vô cùng hối hận, từ đó về sau không dám để mất kiểm soát như thế nữa.

"Frank..." Clement nhẹ nhàng gọi. "Mình làm một chút được không?"

Muốn thì phải xin phép, tự tiện làm sẽ bị đuổi khỏi nhà, cũng bởi từng bị đuổi một lần nên hắn tởn tới già, cũng không dám tái phạm.

Frank he hé mắt, lắc lắc đầu.

"Frank à!" Clement kiên trì năn nỉ.

Frank mặc kệ, quay người đắp chăn, ngủ.

Clement bị cự tuyệt, lòng buồn vô hạn, ở dưới thì không có người dập lửa, vừa nóng vừa khó chịu, hắn có thể tự xử, nhưng mà...

Frank nằm một lúc, thấy yên ắng lạ thường, đang tính hé mắt nhìn thử thì cảm giác trên mặt có cái gì nhỏ vào ươn ướt.

Anh mở mắt bật dậy, sờ sờ lên mặt, hú hồn, trong suốt, còn tưởng...

Nhìn đến Clement, mặt hắn lấm tấm nước, chắc vừa rửa mặt.

"Anh tưởng em ngủ rồi?" Clement trầm giọng xuống nén đi sự phấn khởi trong lòng, Frank chưa ngủ, là đang chờ người đến chiếm hữu đúng không, đúng không?

"Thì vốn dĩ đang ngủ, nhưng mà..." Frank ngập ngừng một chút, giở chăn ra. "Chỗ này không chịu ngủ."

Clement nhìn phía dưới hơi nhô lên của Frank, máu trên người lập tức sôi sùng sục.

Lúc nãy bị sờ nắn ám muội như thế, một người nhạy cảm như Frank liền nổi lên nhiệt hoả, nhưng mà nghĩ ngày mai còn có việc, lỡ không dậy nổi thì làm sao!

Clement lại chẳng nghĩ nhiều đến thế, hắn nhào đến đè Frank xuống giường, gấp gáp tìm lấy đôi môi của anh, dùng chính mình lấp kín.

(Lược 1000 chữ :3)

Cuối cùng thì Clement cũng được thoả mãn, cả hai làm tận đến nửa đêm, Frank mệt đến nỗi một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, trên người đầy dấu hôn hoan ái, eo mỏi chân mỏi, mặc kệ để Clement bế vào phòng tắm tẩy rửa.

Làm thêm một lần, rồi lại một lần....

Kết quả là sáng hôm sau, Clement thì thần thanh khí sảng, chỉ số tâm trạng đẩy lên mức cao nhất, tràn trề sức sống đi làm bữa sáng.

Frank thì không tài nào dậy nổi, y như con mực bị vắt khô nằm bẹp trên giường, anh muốn giận mà không được, cứ nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn, trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy ấm áp.

Dù sao thì bản thân cũng được hưởng thụ thoải mái, còn công việc, để sau vậy...

Tobe contined...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net