Chap 6: Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, một chiếc xe tải nhỏ đến nhà bốn đứa "vác" hàng mang đi.

Bốn đứa ngồi sau thùng xe, bao quanh là một đống thùng cạc tông. Cả bọn thủ thỉ với nhau về bữa tối cuối cùng ngồi ăn với ba mẹ gồm những món gì, kết thúc ra sao.

Giải thích một chút, tại sao gia đình của họ lại đồng ý gửi con mình vào KTX một cách dễ dàng như vậy.

Bốn đứa chủ yếu vào đó để huấn luyện sát thủ, việc học chỉ là một vỏ bọc, nói nôm na thì, bốn đứa là "tài sản" của tổ chức, đang trong quá trình đào tạo.

Gia đình hiện tại của họ không có quyền quyết định, các bậc phụ huynh chỉ biết mình đang "nuôi hộ" những đứa con của tổ chức, bao lâu nay nhận tiền trợ cấp để nuôi nấng bọn trẻ. Tóm lại, bốn đứa là con nuôi. Bố mẹ ruột của chúng cũng là thành viên của tổ chức, nhưng bốn đứa lại không được tiết lộ một chút gì về tung tích của các bậc song thân, còn sống hay đã chết chỉ nội bộ tay trong biết.

Quay lại với cái thùng xe...

- Nhìn đi, nhận đúng hàng chưa!

- Á, cái tấm xấu hổ thế này mà cũng dán vô là sao hả?

- Hahaha.... Khùng khục... Khặc khặc khặc... Hế hế hế... Khụ, sặc nước bọt rồi, khụ...

- Ối giời ơi là giời, thật là thất bại của tạo hoá mà....

Chúng nó đang ôn lại kỉ niệm xưa nên có chút lỗ mãng làm ô uế thuần phong mĩ tục vốn có của đất trời, mong quý độc giả thông cảm.

Xe bon bon chạy đến một khu chung cư yên tĩnh, rồi dừng lại trước cổng một căn nhà hai tầng lầu xinh xắn, thiết kế sân vườn cũng khá thoáng đãng.

Cả nhóm lôi kéo nhau xuống xe, trầm trồ:

- Nhà mới của chúng ta nè! - An Hạ

- Trùi ui đẹp quá đi! - Ngọc Trân

- Tui muốn ở tầng hai nha! - Vũ Uy

- Chỗ này có wifi không vậy? - Diên Vỹ

Mỗi đứa một lời, loi nhoi như con giòi trước cổng nhà.

Đột nhiên có tiếng còi xe, một chiếc BMW màu đen xịch đến. Frank bước xuống, theo sau là anh chàng vệ sĩ Clement lạnh lùng, nghìn năm chẳng thấy tháo kính ra một lần, nhìn chuẩn giang hồ vl.

- Thấy sao? - Frank hỏi.

- Thấy cái gì? - Vũ Uy nhanh miệng.

- Thấy gì nói đấy.

- A, tôi thấy một con sâu trên cửa sổ. - Vũ Uy nói.

- Trời hôm nay thật đẹp. - Diên Vỹ ngửa cổ nhìn trời.

- Tôi chả thấy gì cả. - An Hạ đáp.

- Tôi thấy đói! - Ngọc Trân tỏ vẻ đáng thương nói.

Frank méo miệng, không biết nên cười hay khóc đây, bốn đứa này giả ngu, muốn chọc anh tức chết hay sao ấy, ý người ta hỏi nhà có đẹp không, có thấy vui không, đằng này toàn trả lời những câu chẳng liên quan.

- Được rồi, vô đi. - Frank mở cổng, cả bọn bước vào. Khu vườn trồng cây kiểng rất dễ thương, còn có một chiếc xích đu và một bộ bàn ghế nhỏ bằng mây đặt ngoài hiên.

Cạch *mở cửa*

Đập vào mắt họ là một phòng khách ấm cúng, tường sơn màu kem tao nhã, sàn gỗ láng o, một nửa góc phòng bên phải trũng thấp xuống và có bậc thang như tạo một không gian khác cho phòng khách, rất mới mẻ. Ở đó đặt một bộ sofa màu cà phê, ti vi sam sung màn hình cong, kệ sách trên tường toàn là truyện trinh thám, máy lạnh, quạt điện, kệ dép, tủ kính, đủ cả.

- Tôi sẽ đưa cho mỗi người hai chiếc chìa khoá, một cổng một cửa, nhớ giữ gìn cẩn thận. - Frank đặt chùm chìa khoá lên bàn, cả bọn mải trầm trồ xung quanh đến há hốc mồm.

An Hạ xồ ngay đến kệ sách tìm tòi, Vũ Uy mân mê chiếc ti vi màn hình cong, Diên Vỹ mở máy lạnh, còn Ngọc Trân lao thẳng vô phòng bếp.

- Các cậu vô đây! - Ngọc Trân gọi.

Ba đứa còn lại cũng lục đục đi xuống. Phòng bếp được sơm màu vàng chanh nhạt, trang bị rất tiện nghi đầy đủ. Ngọc Trân đang "chui" vô chiếc tủ lạnh khổng lồ, miệng nói:

- Quá trời đồ ăn luôn!

Diên Vỹ liếc mắt diện không biểu tình, An Hạ mân mê tủ ly cốc, còn có cả một chai rượu vang đỏ trang trọng đặt trong tủ kính. Vũ Uy mở kệ bát, mừng ra mặt khi thấy có máy xay sinh tố và máy ép hoa quả.

- Xem phòng ngủ coi nào. - Diên Vỹ đi vào phòng ngủ đầu tiên.

Theo yêu cầu của bốn người trước đó, phòng ngủ được thiết kế theo sở thích. Phòng đầu tiên mà Diên Vỹ bước vào cũng là phòng của cô, giấy dán tường màu tím là một rừng hoa oải hương, chăn ga gối đệm bàn ghế tủ sách đều một màu tím nhàn nhạt dịu nhẹ, ngoại trừ tấm rèm cửa màu kem và đèn ngủ màu trắng.

- Hoàn hảo! - Diên Vỹ vui vẻ nhảy lên giường. - Từ lâu đã muốn một căn phòng thế này rồi!

Mấy người khác ló đầu vào, cảm giác muốn khám phá thế giới của riêng mình ngay lập tức mạnh mẽ trỗi dậy.

Kế bên phòng của Diên Vỹ là phòng của Ngọc Trân. Cô vừa thích màu xanh lá cây nên... giống như Diên Vỹ, cả căn phòng là một rừng cây nhiệt đới. Từ trên xuống dưới là một màu xanh cây cỏ.

Lên lầu hai, cả nhóm kéo vào căn phòng đầu tiên. Giấy dán tường, toàn là Doraemon...

Cả đám hướng mắt về phía Vũ Uy, cô nàng cười tươi rói. Nhận đúng hàng rồi đây.

Đặc biệt, trần nhà không sơn màu xanh, mà sơn màu galaxy, cứ như một bầu trời sao đang hội tụ ở đây vậy. Giường ngủ thì là giường tầng, "gầm" giường cao hơn đầu người, ở dưới kê bàn học và kệ sách mini xinh xắn.

- Có sự khác biệt nha! - An Hạ nói.

Đột ngột Frank từ đâu ló đầu vào.

- Tốn kém gấp đôi, "phục vụ" gấp đôi nha Uy!

- Cái ...

- Trần nhà sơn rất tốn tiền, giường cũng là đặt số lượng giới hạn. - Frank đếm đốt ngón tay.

- Rồi rồi, khỏi kể đi. - Vũ Uy bưng trán.

Cá đám kéo vào căn phòng thứ hai.
Chưa chi đã thốt lên:

- Dễ thương quá~

Một bầu trời màu hồng. Trên tường toàn là Hello Kitty màu hường phấn.

Ngoại trừ nội thất giường chiếu đều màu hồng như các phòng khác thì không có gì để nói.

- Các cô có một ngày để sắp xếp đồ đạc trong phòng, thiếu món nào thì nói. - Frank dặn dò xong rồi đi xuống phòng khách.

Cả bọn lại hì hụi làm, thùng cạc tông được Clement và anh chàng tài xế bê lên tận nơi. Dọn chưa được nửa tiếng cả bọn đã chí choé với nhau.

- Tớ tặng lại cho cậu đấy! - An Hạ cầm chiếc vòng cổ "đinh tán" dí theo Ngọc Trân.

- Đứng lại Đại Vỹ! - Vũ Uy lại dí theo Diên Vỹ đang cầm cuốn sổ chụp "kí ức xấu xí" của cả bọn. - Tui muốn xem mặt của bà!

- Biến! - Diên Vỹ hét lên.

Cứ như thế, ngày chủ nhật trôi qua trong "yên bình".

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net