7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong bảo tàng ROLLA

- Xin thông báo đã đến giờ triển lãm sắp bắt đầu, xin mời quý vị đến sảnh chính của bảo tàng.

Tiếng thông báo vừa dứt tất cả mọi người đều nhanh chóng tụ họp tại nơi sảnh chính của bảo tàng, JiHoon cũng bắt đầu di chuyển. Vì tối hôm nay là buổi triển lãm công khai cho phép tất cả người dân được phép đến đây tham dự nhưng lạ thay khi cậu đến đây chỉ thấy chủ yếu là những doanh nhân, những người có quyền thế và thậm chí vài người của chính phủ cũng có mặt và còn có rất nhiều người địa vị không tầm thường cùng với những phu nhân sang trọng chứ chẳng có lấy một người dân thường nào ngoài cậu ra.

Vì thân hình cậu vốn khá nhỏ nên đứng chung một khu vực với những người đó cậu hoàn toàn bị che khuất, bóng dáng mất tích giữa đám đông không một dấu vết. Đang lúc loay hoay tìm chỗ đứng để có thể nhìn thấy sân khấu phía trêи thì tiếng của người thuyết minh viên đã vang lên, mọi ánh đèn cũng đổ về sân khấu.

- Xin kính chào quý vị, thưa quý vị có mặt tại tối ngày hôm nay, xin chân thành cám ơn quý vị đã dành ra chút thời gian quý báu của mình để đến đây và tham dự buổi triển lãm ngày hôm nay của bảo tàng ROLLA chúng tôi, sau đây tôi xin giới thiệu vật phẩm sẽ được công bố với quý vị ngay sau đây, đó chính là viên đá Theterbegin, xin quý vị hãy cho viên đá Theterbegin một tràn pháo tay.

Bốp bốp bốp...

Tiếng vỗ tay vang lên khắp đại sảnh sôi động cuồng nhiệt khiến JiHoon thấy hai tai mình ù lên. Tấm màn đỏ đã được kéo ra thu hút sự chú ý của mọi người, đặt biệt là cậu và nó cũng kéo theo cảm xúc của cậu chia làm hai.

- Xin mời quý vị cùng hướng mắt về sân khấu để cùng thưởng lãm viên đá một cách trọn vẹn nhất.

- Xin lỗi cho tôi lên phía trước một chút, xin lỗi ông tôi lên phía trước một chút, xin lỗi...

JiHoon khó khăn khi phải chen chút luồng lách qua từng người đang có xu hướng tiến gần hơn về phía sân khấu, nhưng nhờ lợi thế nhỏ con nên cậu dễ dàng lách qua nhiều người mà chen lên phía trước. Và khi cậu đã đứng ở hàng đầu thì cũng cùng lúc tấm nhung đỏ phủ trêи lớp tủ kính trong suốt được gỡ xuống. Trong tích tắc cậu liền không còn phản ứng gì nữa.

- Kính thưa quý vị viên đá Theterbegin được gọi tắc theo tên gốc là The Eternal Beginning và đã được tìm thấy cách đây mười hai năm trước tại một vùng biển nhỏ phía nam của Pusan và viên đá này đã được chính phủ công nhận là một vật vô cùng quý giá vì đến những nhà nghiên cứu và nhà khảo cổ nổi tiếng của nước ta vẫn chưa tìm ra được nguồn gốc xuất phát và niên đại của nó từ đâu nên hiện giờ đây vẫn là một bí ẩn....

Những lời thuyết trình của thuyết minh viên trêи sân khấu đang lưu loát không ngừng nhưng chẳng còn từ nào lọt vào tai JiHoon nữa, vì bây giờ cậu hoàn toàn bị cuốn hút vào thứ ánh sáng đỏ rực tỏa hào quang kia càng nhìn lại càng u mê, thứ ánh sáng khiến cậu đắm chìm trong cảm xúc hỗn loạn, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, đầy khí chất lại có chút dịu dàng. Trong thoáng chốc JiHoon tưởng chừng quên cả sự tồn tại của những người xung quanh.

Nhưng chỉ một lúc sau cậu lại được kéo về thực tại khi những âm thanh xì xào của hội phu nhân lúc nãy cách cậu chỉ hai cánh tay đang trao đổi với nhau về viên đá.

- Này tôi có nghe tin đồn đãi ngoài kia rằng viên đá này đã bị chính phủ nghi ngờ có liên quan đến một vụ thảm sát khinh hoàng cũng xảy ra vào thời điểm phát hiện được viên đá nên đã giao cho viện nghiên cứu quân sự lúc bấy giờ điều tra và không lâu sau đó nó được chuyển sang viện nghiên cứu quốc gia để điều tra rõ hơn và chính phủ đã công bố kết quả rằng viên đá này là một vật vô cùng quý giá nhưng vẫn không biết nó từ đâu đến và thuộc quyền sở hữu của ai.- Lee phu nhân nói.

- Tôi còn nghe được rằng sau đó nó được mang ra đấu giá và số tiền đấu giá được dùng để hỗ trợ cho những gia đình không may mắn có liên quan đến vụ án mạng kinh hoàng kia.- Lim phu nhân tiếp lời.

Trêи sân khấu tiếng nói của thuyết minh viên cứ tiếp tục vang lên kể về lịch sử của viên đá mặt cho bao ánh mắt không quan tâm đến, giờ đây mọi sự chú ý của tất cả con người nơi đây chỉ tập trung đến thứ ánh sáng ảo diệu của viên đá kia, thứ ánh sáng dịu dàng mà quyến rũ, không quá lấp lánh mà lại thu hút biết bao con người.

JiHoon lặng người ngắm nhìn viên đá mà trong lòng cảm xúc phức tạp không thể thành lời.

- Và các vị phu nhân biết không, sau khi mở ra cuộc đấu giá đầu tiên viên đá The Eternal Beginning đã thuộc về quyền sở hữu của một thương gia vô cùng giàu có nhưng chỉ sau một năm thì ông ta đột nhiên qua đời, cái chết của ông đã dấy lên nhiều tin đồn cho rằng vì ông sở hữu một bảo vật quý giá như vậy nên đã bị ám sát và không lâu sau đó phía cảnh sát kết luận ông chết vì ung thư phổi do nghiện thuốc nên tin đồn năm đó cũng được dập tắt và viên đá được gia đình ông ta lưu giữ nhưng không biết nguyên do gì, gia đình của ông ta chỉ một năm sau đó lại mang viên đá này đấu giá một lần nữa.- Lim phu nhân tiếp tục câu chuyện còn dở của mình.

- Và tôi được biết lần thứ hai viên đá này được một triệu phú người mỹ gốc hàn mua lại nhưng đáng buồn thay khi người triệu phú này cũng qua đời hai năm sau đó do tai nạn khi ông đang ở trêи phi cơ cá nhân của mình, gia đình ông đã rất đau thương và quyết định mang viên đá về hàn quốc và bán một lần nữa và lần thứ ba viên đá này được bán cho một doanh nhân.- Lần này là Choi phu nhân được dịp khoe kiến thức.

- Đáng sợ như vậy sao, vậy người doanh nhân kia thì sao?.- Kim phu nhân nhăn mặt tập trung vào câu chuyện, ánh mắt có chút nghi ngờ.

- Ôi Kim phu nhân không biết sao, câu chuyện đã tạm dừng tại đó nhưng cũng sau hai năm tiếp theo thì ông ta đã tự sát tại tư gia và sau đó tin đồn xoay quanh viên đá lại nổi lên, hầu hết ý kiến cho rằng viên đá đã bị nguyền rủa và ai sở hữu nó sẽ có một cái kết thảm, vì vậy từ đó nó còn được gọi với cái tên "Viên đá mang lời nguyền". Tuy nhiên dù viên đá có mang lời nguyền hay không thì vẫn có rất nhiều người sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để mua về, và sau đó viên đá này đã trải qua lần lượt sáu đời chủ và không ai sở hữu quá hai năm.- Oh phu nhân lúc này cũng sốt sắng tiếp lời kết thúc lịch sử của viên đá bị nguyền.

Lúc này thuyết minh viên sau một hồi dài dòng cũng đến lúc kết bài.

- Vâng, và thưa quý vị sau khi trải qua sáu đời chủ nhưng viên đá vẫn chưa yên phận này đã thuộc về quyền sở hữu của một cựu nghị sĩ xin dấu tên vì ông hiện tại đã lớn tuổi và mong muốn của ông khi mất đi sẽ không còn ai có một cái kết bi thảm tương tự những đời chủ trước đây của The Eternal Beginning, nên ông đã quyết định sẽ tiêu hủy nó vào một ngày không xa nhưng ông muốn cho mọi người được thưởng lãm viên đá này lần cuối cùng vì "Dù sao từ đầu nó cũng chẳng thuộc về bất cứ cá nhân nào" tôi xin trích lại lời của ông và sau đêm hôm nay viên đá sẽ được niêm phong tại một nơi bí mật và chỉ còn chờ ngày ông quyết định hủy đi mãi mãi mà thôi.

Bỗng chốc đại sảnh liền vang lên tiếng bàn luận xôn xao, người này một câu người kia một câu khiến cả đại sảnh náo nhiệt hẳn lên với những thứ tạp âm tứ phía. Nhưng đối với JiHoon cậu lại bình tĩnh bất ngờ, sâu trong ánh mắt vẫn còn chút hoài niệm.

" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, khi nó xuất hiện chẳng có gì tốt lành, nhưng lần này..."

Cậu di chuyển gần hơn tới sân khấu, mắt đảo xung quanh tìm kiếm thứ gì đó sau cùng tầm nhìn dừng lại trêи ô cửa kính phía mười một giờ góc trái của cửa chính bảo tàng, nơi ít người để ý nhất giờ lại có một tia sáng nhỏ nhưng đủ để mắt thường thấy được, cậu liền cười thầm và càng lúc càng tiến gần tới sân khấu mắt vẫn không rời viên đá kia.

- Ôi viên đá quý như vậy mà để tiêu hủy thì thật tiếc làm sao.- Lee phu nhân không đành lòng nhìn viên đá than thở.

- Vậy Lee phu nhân chẳng lẽ muốn làm đời chủ tiếp theo của viên đá " bị nguyền " này sao?.- Kim phu nhân sắc giọng nhấn mạnh câu cuối khiến Lee phu nhân kia không dám nói thêm gì.

- Nhưng mà Kim phu nhân không thấy tiếc thật sao?.- Oh phu nhân thắc mắc.

- Có gì chứ, đồ quý trêи đời hãy còn nhiều mà, sao phải tiếc những thứ không may mắn như này chứ...

Pằn.

Kim phu nhân kia chưa kịp nói dứt lời thì từ sau sân khấu có một tiếng nổ lớn khiến mọi người hoang mang.

- Có chuyện gì vậy chứ tiếng nổ ấy là sao?.- Một người đàn ông cao lớn trêи người vận bộ vest đen lịch lãm lên tiếng.

- Hình như là tiếng súng.- Lại có một người đàn ông khác hét lên.

- Sao cơ, súng hả?- Hội phu nhân lúc này người mặt xanh người mặt tái hét lên.

Rầm.

Sau lời nói của người đàn ông kia cánh cửa chính đột nhiên đóng sầm lại, mang theo hơi lạnh nhốt tất cả ở bên trong.

- Đã có chuyện gì vậy tại sao cửa đột nhiên đóng lại như vậy?.

- Đây là chuyện gì, chúng ta bị nhốt ở trong rồi.

Pằn Pằn.

Những tiếng động lớn tiếp tục vang lên, bây giờ tất cả con người tại đại sảnh đều trở nên hỗn loạn không còn vẻ lịch lãm, thanh tao gì của lúc ban đầu nữa mà tự chia mỗi người một phía chạy loạn cả lên.

- Xin quý vị bình tĩnh có lẽ là do lỗi âm thanh hoặc là có sự cố nhỏ nhưng tuyệt đối không có gì nguy hiểm cả xin quý vị hãy bình tĩnh xin hãy giữ trật tự...

- Tôi nghĩ người giữ trật tự nên là ông đấy.

Một âm thanh lạnh lùng cất lên cắt đứt những lời còn nghẹn trong cổ họng của thuyết minh viên và theo sau lời nói lạnh lùng là cảm giác lạnh lẽo đến từ miệng súng đang nhấn vào lớp da sau ót.

- Quỳ xuống và giơ tay lên cao.

- Đừng bắn...tôi quỳ...tôi quỳ ngay đây.

Phía sau thuyết minh viên tiến lên phía trước là một tên thân hình cao gầy, từ đầu xuống chân tên đó đều kín bưng một màu đen nhưng trêи mặt lại mang một cái mặt nạ trắng còn tay thì cầm súng đây quả thực là phong cách của một tên cướp. Đây là một vụ cướp bảo tàng.

- Tất cả nghe đây tôi không muốn ai bị thương cả nếu các người chịu ở yên một chỗ chúng tôi sẽ không nổ súng.- Tên cướp mang mặt nạ trắng nói vào micro với tông giọng trầm lạnh lẽo.

- Á... cướp, là cướp, á.

- Cứu tôi với tôi không muốn chết.

- Sao tên đó dám to gan thế, có biết ở đây có bao nhiêu cảnh sát không.

Bao nhiêu tiếng hét la, tiếng hoảng sợ những âm thanh hỗn tạp từ bên trong đại sảnh bảo tàng cất lên lớn đến mức vang cả ra bên ngoài.

Bên ngoài bảo tàng.

Tiếng còi đặc trưng của những chiếc xe cảnh sát phát ra chuỗi âm thanh liên tục, vang dội cả khu vực gần đó thu hút không ít người. Từ trêи chiếc xe ồn ào, một người đàn ông bước xuống với thân hình vạm vỡ cùng khuôn mặt dữ tợn.

- Đã có chuyện gì xảy ra, mau báo cáo tình hình.

- Thưa sếp theo thông tin nhận được là lúc cuộc triển lãm đang diễn ra thì từ phía sau bảo tàng phát ra tiếng nổ lớn nghi là tiếng súng đồng thời những cảnh sát canh gác phía sau bảo tàng đều bị ngất, sau đó cánh cửa chính lẫn cửa sau của bảo tàng đột nhiên bị đóng lại, hiện tại mọi người vẫn còn ở bên trong.- Một viên cảnh sát khác bước xuống trêи một chiếc xe khác đang ghi ghi chép chép, nói bằng giọng đều đều.

- Vậy là có kẻ xâm nhập, có thể là một vụ cướp.- Giọng người đàn ông có vẻ khá vội vã.

- Vâng, những người ở bên trong thân phận không bình thường nếu đây là một vụ cướp thì sẽ rất nguy hiểm.- Viên cảnh sát kế bên đẩy gọng kính một cái, giọng nói vẫn đều đều.

- Ta biết rồi.- Bây giờ thì có vẻ đang tức giận.

- Vâng, thưa sếp bây giờ tôi sẽ đi xem tình hình và thu thập thêm thông tin.

- Được rồi đi đi.

- Sao lại xảy ra chuyện này chứ, này cậu kia đã mở cửa được chưa hả?.- Xem xét một hồi không khỏi lo lắng, ông đi tới nơi một viên cảnh sát trẻ đang đứng run rẩy mà hỏi.

-Thưa sếp cánh cửa chính vẫn chưa mở ra được ạ.- Viên cảnh sát trẻ hốt hoảng lập tức báo cáo với người đàn ông trung niên trông có vẻ đang rất tức giận.

- Cái gì chứ chỉ có hai cánh cửa, làm cái gì tới giờ vẫn chưa mở được hả.- Người đàn ông đang tức giận kia vừa nghe thấy viên cảnh sát trẻ báo cáo kết quả không mong muốn càng sôi máu.

- Vâng thưa... thưa sếp có điều kì lạ ạ.- viên cảnh sát trẻ mặt mày tái xanh đối diện cơn thịnh nộ của vị sếp trước mặt.

- Vâng thưa... thưa sếp cánh cửa đóng chặt... chặt một cách kì lạ ạ, với lại nó rất lạnh ạ.

- Cái gì, lạnh?.- vị sếp kia nhướng một bên mày hỏi lại.

- Vâng thưa...đúng ạ bỗng nhiên cánh cửa rất lạnh chỉ cần đến gần thôi đã lạnh đến phát run ạ... nên những người khác không thể mở cửa được vì khi tay họ chạm vào cánh cửa đều tê cóng hết ạ.- cảnh sát trẻ lưng đã thấm mồ hôi vẫn run run báo cáo với vị sếp kia.

- Thật nhảm nhí làm sao thế được.- vị sếp kia không những không chấp nhận mà còn quát lớn hơn, đưa cặp mắt dữ tợn về phía cửa chính bảo tàng.

- Sếp MyungBin, ôi may quá sếp tới rồi là thật đấy sếp ơi hai cánh cửa kia đóng chặt vô cùng còn lạnh như cửa hầm băng vậy, dù cố thế nào cũng không mở được.- Một người cảnh sát khác hối hả chạy đến chỗ hai người vừa nói vừa thở nặng nhọc.

- DongGun? cậu làm gì ở đây, tôi nhớ rằng cậu ở đội hình sự cơ mà tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?.- Vị sếp trung niên thắc mắc.

- À chuyện đó thì... vì tôi đến để thế ca trực cho một người bạn ấy mà, mà sếp khoang hãy hỏi chuyện của tôi đã cứu người quan trọng hơn, những người ở bên trong đều là những người có quyền lực lỡ như họ xảy ra chuyện gì không ai gánh nổi đâu.- Cảnh sát trẻ DongGun rối rít đánh trống lảng.

- Được rồi, tôi sẽ tự mở.- MyungBin cởi chiếc áo khoác ngoài ra vức qua cho DongGun.

- Ấy sếp đợi với, rồi áo của ông tôi phải để ở đâu đây.- DongGun đang rối lên không biết làm sao thì bỗng nhìn qua chàng cảnh sát trẻ còn đang run rẩy.

- Có muốn lại đó mở cửa không?.

" Lắc đầu kịch liệt ".

- Vậy thì giữ áo đi.- vừa nói dứt câu DongGun liền thảy chiếc áo lên trời rồi chạy nhanh theo MyungBin.

Còn chiếc áo cứ thế rơi tự do lên đầu của chàng cảnh sát kia.

- Rồi mình phải làm gì với cái áo đây?... hắc xì... thôi mặc đỡ trước rồi tính.

MyungBin đã đến trước cánh cửa của bảo tàng theo sau là tiếng gọi của DongGun, những viên cảnh sát khác đang run rẩy khi thấy ông liền dạt ra hai bên.

- Hừm, lạnh thật, sao lại có chuyện này chứ?.

- Ôi không phải lạnh bình thường mà đây giống như băng vậy đấy sếp.- DongGun phía sau bắt đầu run run.

- Hừm, cũng chỉ là một cánh cửa làm khó được MyungBin này sao?.- Nói rồi ông bắt đầu xắn hai tay áo lên để lộ cơ bắp đáng ngưỡng mộ và nắm chặt vào hai thanh cửa bên ngoài.

- Ông ấy bắt đầu rồi, ôi không biết bát đẳng huyền đai Karate ra tay sẽ ra sao nhỉ.- DongGun có vẻ rất thích thú khi thấy cơ bắp nổi gân của sếp MyungBin.

Vị sếp trung niên kia dồn hết máu vào hai cánh tay, cơ bắp bị chèn ép càng nở to thêm gân xanh đều nổi hết lên, mặt cũng dần chuyển đỏ đến khi cả hơi thở cũng hòa vào trong khí lạnh mà cánh cửa vẫn chẳng có chút xê dịch.

- Sếp...sếp ơi hay để bọn tôi phụ mở cửa với...

- IM MIỆNG.- Lời của một viên cảnh sát đứng gần ông chưa kịp dứt thì đã bị tiếng quát của ông làm cho hốt hoảng.

- GỪRRRR, CHẾT TIỆT MỞ RA CHO TA.- đôi mắt của ông bây giờ đã chuyển sang màu đỏ do máu dồn ép lên não cùng với những sợi tơ máu chạy khắp lòng trắng trông rất đáng sợ.

- Sếp ơi nếu sếp không ổn thì chúng ta cùng hợp sức đi đừng cố sức quá mà sếp.- DongGun bây giờ đã bắt đầu lo lắng.

- IM HẾT CHO TA, YAHHH.

Mọi người đứng xung quanh ông đang lo lắng nhìn về phía cánh cửa kia vẫn đóng chặt lại càng lo lắng hơn khi nhìn thấy ông nổi từng sợi gân trêи cổ, đôi chân ông cũng bắt đầu run lên. Tưởng chừng như ông cũng chẳng thể thay đổi được gì thì lúc đó cánh cửa bắt đầu có sự xê dịch rồi mở ra một khe hở nhỏ một cách khó khăn nhưng trong mắt của những người xung quanh thì đây là một chuyện rất bất ngờ.

- CÒN ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ LÀM GÌ NỮA MAU NHÌN BÊN TRONG THẾ NÀO RỒI.

- Nhưng thưa sếp khe hở còn quá nhỏ không thể thấy được gì.

- ĐƯỢC, YAHHH 3CM...5CM...6CM... ĐÃ NHÌN THẤY GÌ CHƯA.

- Thưa sếp tất cả người trong đại sảnh đang quỳ rộp dưới đất hiện chưa thấy ai bị thương.

- Thưa sếp theo quan sát hiện có ba tên mặt đồ đen mang mặt nạ trắng có thể là bọn cướp.

- YAHHH.

- Sếp, sếp có sao không ạ.

Mọi người đang chen chút nhau đưa mặt vào khe hở do sếp MyungBin mở ra mà quan sát tình hình bên trong đột nhiên cánh cửa chợt đóng lại lần nữa khiến cho ông cũng văng ra ngoài vài mét, DongGun phía sau liền đến đỡ ông đứng lên.

- Sao đột nhiên lại bị văng ra thế ạ.

- Đừng hỏi nhiều nữa mau gọi thằng nhóc đó đến đây.- MyungBin thở nặng nhọc nói từng chữ.

- Sao sếp không bao giờ gọi tên của đội phó hết vậy, cứ thằng nhóc này thằng nhóc kia.- DongGun nhăn mặt.

- Còn dám nói nhiều nữa ta cho biết tay.

- Tôi đã gọi rồi, từ lúc sếp còn đang mở cửa kìa chắc bây giờ cũng sắp tới rồi.- DongGun bĩu môi.

- Cậu dám qua mặt ta.- MyungBin trợn to mắt nhìn DongGun quát lớn.

- Tôi đâu dám nhưng tôi chắc chắn sếp sẽ cần tới sự hợp tác với đội phó của tôi nên tôi mới gọi, sếp vừa rồi cũng bảo tôi gọi còn gì.- DongGun điếc không sợ súng khiến MyungBin càng thêm tức.

- Cậu còn dám trả treo có tin tôi cho cậu...

- Thật xin lỗi sếp MyungBin nếu như cấp dưới của tôi có làm gì trái ý của ông, xin ông vì tôi mà bỏ qua cho tôi sẽ rất vui lòng hợp tác với ông lần này.

Lời nói của chàng trai đang đi đến gần hai người khiến cuộc đôi co chênh lệch cấp bật kia liền chấm dứt, cũng kéo theo ánh mắt của những cảnh sát xung quanh. Và nhất vẫn là DongGun đang cười toe toét khi thấy được cứu tinh.

- SoonYoung, anh đến rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net