8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân ảnh mang khí chất bất phàm tiến dần về phía hai người đang lớn tiếng với bước chân vững chãi và giọng nói trầm ấm đầy tự tin khiến cho cả đám cảnh sát xung quanh ngoái nhìn người thì ngơ ngác người thì tròn mắt hâm mộ rồi lại không biết làm sao như bị sự khí thế của cậu áp đảo khiến cho vài người vô thức lùi lại mấy bước tự rẽ sang hai bên chừa lại một lối nhỏ dẫn thẳng đến chỗ ông sếp MyungBin cho chàng trai với ánh nhìn sắc bén ấy.

- DongGun chẳng phải là tôi đã giao cho cậu một đống tài liệu các vụ án đầu năm sao? Cậu đã sắp xếp báo cáo xong chưa mà lại tự ý chạy ra đây làm loạn nữa hả.- SoonYoung mặt hơi đen nói từng chữ như cắn chặt hàm răng.

- Ừm...à... thì là... tại tôi đến đây thay ca trực cho một người bạn ấy mà, mà thôi anh đừng quan tâm tôi làm chi việc trước mắt là giải quyết đám cướp bên trong xong rồi hãy tính chuyện của tôi có được hay không?.

DongGun xua tay mắt đảo mấy chục vòng tìm cớ lấp liếm cho cái sự trốn việc đầy tính công khai của mình làm SoonYoung cũng phải thở dài bó tay.

- Cậu nên nghĩ làm sao giải thích một cách hợp lí cho Seungcheol chứ tôi không gánh nổi cậu rồi.

- Tôi biết rồi anh đừng nhắc đến cái tên thù dai đó nữa tôi sẽ nghĩ cách sau anh mau giúp sếp MyungBin mở cửa đi cánh cửa này rất kì lạ đó.

Sooyoung nhìn kĩ cánh cửa đóng chặt còn tỏa ra hàn khí vô cùng kì lạ nhiệt độ hiện giờ tưởng chừng đã xuống 0° lan tỏa ra xung quanh tận chục mét người đứng trong bán kín này đều bị nhiễm lạnh ai nấy đều run rẩy không ngừng chỉ còn ông sếp MyungBin thể chất hơn người do nhiều năm luyện tập cũng miễng cưỡng xem như chỉ là không khí có chút mát mẻ mà thôi không hề bị hàn khí ảnh hưởng.

- Kì lạ tôi chưa từng gặp trường hợp này bao giờ sếp MyungBin với sức lực của ông cũng không thể mở ra sao.

- Lúc nãy ta quả thật đã mở ra được một chút ta cũng quan sát được bên trong đại khái đang xảy ra những gì hiện tại theo ta nghĩ chắc hẳn tên cướp đứng trên bục sân khấu kia là người điều khiển cánh cửa.- MyungBin nhăn mặt nhíu chặt mày như thể kẹp được chết ruồi.

- Hừm sao ông lại nghĩ vậy hắn có dùng thủ thuật gì không.

- Ta chỉ thấy ánh mắt tên đó lạnh như băng sau khi hắn đưa tay lên ta lại bị đẩy ra, ta cũng không hiểu tại sao nữa thật kì lạ.

- Vậy còn cửa phụ của bảo tàng thì sao.

- Cửa phụ cũng bị khóa từ bên trong rồi cũng đã thử phá nhưng vô dụng.- DongGun lên tiếng phụ hoạ thêm.

- SoonYoung ta với cậu hợp sức đá bay cánh cửa chết tiệt này đi.- MyungBin hất mặt về phía cậu tuy câu nói nghe có vẻ muốn hợp sức nhưng giọng điệu ông sếp già vô cùng thách thức.

Sooyoung thở dài trong bụng, ông ta vẫn còn để bụng vụ cậu đoạt mất chức vô địch Karate năm trước được diễn ra thường niên trong nội bộ cảnh sát thành phố mà ông ta đã 8 năm liên tiếp ngồi vững trên chức vô địch này ai nghe tên ông ấy cũng đều e dè mà cuối năm trước ông ấy đã tuột mất vào tay cậu, một tên trong mắt ông ta chỉ như một oắt con tuổi nghề còn chưa tới đâu khiến ông ta không phục cứ hậm hực mỗi khi chạm mặt cậu ở sở cảnh sát.

- Được, vậy cùng làm thôi ông cửa trái tôi cửa phải chúng ta tung cước cùng lúc xem có phá được không.

Nói rồi SoonYoung mặt nghiêm túc hạ thấp nửa thân dưới hai chân hơi rộng ra tay để hờ bên hông đầu hơi cúi xuống bày ra một dáng đứng tấn vững chắc trong môn võ chuyên nghành cùng với MyungBin cũng đã chuẩn bị xong tư thế tương tự.

- SoonYoung chuẩn bị, một.

Tiếng nói của MyungBin tràn đầy khí thế làm mọi người càng tập trung lại càng căng thẳng, theo sau là tiếng đếm từ tốn mà dứt khoát của cậu có vẻ đối lập với ông sếp nhưng khiến mọi người hồi hộp hơn.

- Hai.

Cả hai người càng hạ thấp trọng tâm xuống chân dang rộng hơn gấp nửa lần, tập trung dồn lực xuống phía dưới hông rồi cùng đồng thanh.

- Ba.

ĐÙNG. RẦM. RẦM.

Sau tiếng đếm đồng thanh đầy uy lực mà theo DongGun là của hai con người có máu trâu thuộc hàng đẳng cấp của sở là tiếng xé gió đuổi theo tốc độ ra cước của hai đôi chân vàng và tất nhiên họ đã thể hiện hết mười phần công lực thì dù có là sắt thép cũng phải đỗ gục thôi huống chi đây chỉ là hai miếng gỗ mặc dù có chút to, có chút dày nhưng mà gặp phải hai vị chiến thần của sở cảnh sát trung tâm Seoul thì cứng đầu tới đâu được chứ, ôi thật là may mắn khi được chứng kiến cảnh 5 năm có một này vì 6 năm trước cậu chưa làm cảnh sát mà, thật không uổng công cậu trốn việc tới đây lượn một vòng vốn là muốn tới xem viên đá quý kia như nào nhưng mà ai ngờ lại được một phen mở rộng tầm mắt thế này nếu học được chiêu này thì khi trở về bên kia cậu sẽ cho tên Seungcheol kia một cước nhớ đời.

- DongGun cậu nghĩ gì mà mắt sáng lấp lánh vậy mau vào trong hỗ trợ hai sếp cứu những người kia ra mau.

Một giọng nói của viên cảnh sát nào đó lướt qua cậu trong khi DongGun còn đang lạc vào thế giới riêng nơi mà tên Seungcheol ác độc đang bị cậu dùng chiêu thức của hai chiến thần dạy dỗ khiến hắn không thể phản kháng làm cậu càng chìm đắm đến khi bị người vừa lướt qua kéo cậu về thực tại thì cậu lại ngơ ngác một màn trước mắt khi hai cánh cửa kia lúc nãy còn phải đến sáu bảy người kéo còn không ăn thua mà giờ đã nằm nát bét vỡ vụn tùm lum dưới sàn còn có tiếng la hét từ trong đại sảnh vọng ra mà xung quanh chỉ còn mỗi cậu cô đơn chiếc bóng đứng đó như một tên ngốc vậy.

- Này chờ với.

Nhanh chóng vào được đại sảnh thì nơi này đã bị cảnh sát bao vây thành một hình móng ngựa tất cả con người vận trên cơ thể những bộ suit lịch lãm đắt tiền hiện tại đang quỳ rạp xuống đất tay ôm đầu sợ hãi và các chiếc váy rực rỡ xa hoa bây giờ đã nhăn nhúm lấm lem vì trận hoảng loạn vừa rồi, không còn dáng vẻ của những phu nhân, những doanh nhân chủ tịch, giám đốc nhân viên chính phủ cái gì cao sang quyền quý thế nào, hiện tại đã không còn lại một chút gì.

Trước bục sân khấu lúc này chỉ còn một đám người có vài miếng vải quấn thân đang sợ chết mà run lẩy bẩy dưới đất mà thôi. Phía trên sân khấu khóe môi người nào đó nhếch lên một cách nhạt nhẽo.

- Chúng tôi đã bao vây đại sảnh và xung quanh bên ngoài hết rồi các người không thoát được đâu mau thả con tin ra và hạ súng đầu hàng sẽ nhận được sự khoang hồng của pháp luật.

MyungBin hét lớn nhắm thẳng nòng súng phía sân khấu.

Trên sân khấu hiện tại ba tên cướp cũng không có động thái gì chỉ là tên đứng giữa đang khống chế một cậu thanh niên dáng người như học sinh cấp 3 vì vậy hoàn toàn bị tên cướp dễ dàng vòng tay siết cổ và chĩa súng vào bên thái dương trông vô cùng nguy hiểm.

- Hừm, khoang hồng của pháp luật?

Một giọng nói hờ hững cất lên, đằng sau chiếc mặt nạ ẩn hiện ánh mắt lạnh lùng như có như không quan tâm cái gì là pháp luật, đảo một vòng quanh đại sảnh bao nhiêu con người giờ đây có còn khí thế như lúc đầu nữa hay không.

- Chỉ cần một phát súng, pháp luật sẽ cứu được người chết sống lại sao?

Một tên cướp phía sau dáng người mảnh như tre câu nói phát ra ba phần nhẹ nhàng bảy phần châm biếm khiến MyungBin đỏ hết cả mặt vì tức giận.

- Các người hãy thả con tin ra đừng làm hại người vô tội, nếu chủ động đầu hàng tôi đảm bảo phía tòa án sẽ xem sét giảm nhẹ hình phạt với các người.

SoonYoung điềm tĩnh từ từ đàm phán với bọn cướp.

- Chúng tôi không cần, để cái pháp luật đó cho các người xài đi chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi cả.

Tên cướp đang giữ con tin tiếp tục với tông giọng hờ hững lại nhìn xung quanh một lượt cảm thấy nơi này thật sự đã bị bao vây tứ phía sở dĩ phía cảnh sát chưa tấn công là vì con tin trong tay nhưng cũng không thể kéo dài lâu, cũng ở đây hơn 30 phút rồi kẻo cảnh sát lại đến nhiều hơn thì càng khó thoát. Lúc này tên cướp thứ ba lên tiếng thúc giục.

- Này hai người, đã hoàn thành bước đầu tiên còn không mau thoát đợi chờ cái gì nữa thế?

- Được Đi.

Dứt lời cả ba tên cướp lấy ra từ trên người mấy quả cầu kì lạ rồi cùng lúc ném tứ phía xuống sân khấu, khi những quả cầu chạm đất liền phát nổ gây vài sự chấn động nhẹ không đáng kể nhưng theo sau là một màn khói dày đặt mù mịt khiến cho mọi người ở đại sảnh một lần nữa hỗn loạn dữ dội còn phía cảnh sát cũng bất ngờ không kém với tình huống phát sinh nên nhất thời lại trở thành phe bị động.

- Khụ khụ...bọn chúng dùng pháo khói tất cả cẩn thận.

Làn khói mù mịt khiến mọi người nháo nhào đổ xô tranh nhau chạy về phía cửa lớn vài viên cảnh sát đứng gần đó cũng bị đám đông đẩy ngã hoặc cuốn theo. Nhưng chỉ trong tích tắc với danh hiệu chiến thần thì giữa màn khói dày đặc tiếng của SoonYoung mạnh mẽ cất lên.

- DongGun cậu mau di chuyển mọi người trong đại sảnh ra ngoài an toàn, một tốp theo tôi đuổi theo mấy tên cướp chúng đã thoát bằng cửa sau.

- Được, anh cứ giao cho tôi, mọi người hướng này, hãy di chuyển trật tự sẽ không có người bị thương...

DongGun ở lại đưa ánh mắt lo lắng về phía bóng dáng vừa chạy đi khuất trong màn khói trong lòng thầm cầu nguyện cho anh.

"SoonYoung à anh phải bình an quay về đó".

Còn về phía SoonYoung đang đuổi theo bọn cướp thì thầm mắng trong lòng.

"Chết tiệt sao mình lại sơ suất thế được, bọn chúng ngang nhiên vào cướp bảo tàng khi biết thừa xung quanh được canh phòng bởi cảnh sát, tức là đã chuẩn bị kĩ lưỡng vậy mà mình còn ngây thơ bảo bọn chúng buôn súng đầu hàng sẽ được giảm tội, bây giờ nếu để chúng thoát sẽ lớn chuyện thật sự."

- Chúng còn giữ con tin, phải bắt được chúng bằng mọi giá, dồn hết sức đuổi theo.

- Rõ, sếp.

Tuy là một bảo tàng lớn nhưng chỉ được chăm chút mặt trước khiến nó có phần hào nhoáng mà thôi còn phía sau của bảo tàng là một khu vườn đơn giản có điều đất rộng nên vườn khá lớn, phần nhiều được trồng những loại cây có tính thẩm mỹ cao nằm rải rác xung quanh để thu hút khách thăm quan bảo tàng và ngay trung tâm có những bức tường hoa lấy ý tưởng xây dựng theo mô típ mê cung nên nếu có người trốn bên trong thì chắc sẽ là một cuộc đuổi bắt khá tốn sức.

Nhưng SoonYoung đâu phải là người thường, mà cậu là một cảnh sát hình sự hơn nữa còn là đội phó của cục điều tra thuộc cấp thành phố Seoul, bằng khen cảnh sát còn chất đầy một tủ trong văn phòng của cậu kia kìa. Bao nhiêu vụ án căng não thách thức giới cảnh sát, bao nhiêu tên tội phạm máu liều không cần mạng nguy hiểm thế nào cậu cũng xử đẹp được nên những chuyện đuổi theo tội phạm đang ở ngay phía trước thôi thì đối với cậu chỉ đơn giản như bỏ bữa như cậu thường hay làm.

Huống chi giờ lại là ban đêm âm thanh rất nhạy chỉ cần tập trung là có thể xác định phương hướng chúng đang ở đâu, và quả thật chỉ sau khoảng hai đến ba phút rượt đuổi bóng dáng của ba tên cướp đã dần hiện ra trong màn đêm.

- Chết tiệt thật chúng ta càng chạy nhanh thì hoa lá dưới đất càng tạo ra âm thanh lớn hơn bọn cảnh sát sắp đuổi theo tới nơi rồi.

MyungHo vừa ngộ ra lý do dẫn đến bị phát hiện nên chỉ dám chạy bằng mũi chân.

- Hai anh giờ phải chạy hướng nào mới đến chỗ anh JeongHan đây, lúc nãy chạy nhanh quá lạc vào mê cung rồi biết ra lối nào đây.

SeokMin cố nén nước mắt nhưng không thể nén được chất giọng run rẩy gấp gáp theo tình huống hiện tại được, không thể bị bắt được đâu cậu còn quá trẻ để vào tù mà.

Lúc này SoonYoung cũng đã đuổi đến rất gần bọn họ, anh liền đưa súng lên uy hiếp.

- Nếu các người không dừng lại tôi sẽ nổ súng, không có đường lui nữa đâu.

- Thôi chết hắn sắp bắn rồi chạy nhanh hơn nữa đi, mọi người hãy giữ khoảng cách càng xa càng tốt để tôi chạy phía sau đối phó hắn.

"Lũ cứng đầu." - Đùng Đùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net