Chương 2: Gặp được nhau chính là duyên !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau kì thi tốt nghiệp gay go, các ninja thế hệ mới lại thêm hừng hực khí thế!, hôm nay là ngày chia đội bắt đầu thực hiện các nhiệm vụ đầu tiên....
Sáng sớm nhà Boruto:
Himiwari: onichan, xuống ăn sáng!!!
Boruto: [ngáp oa oa] anh xuống liền..
"Bửa sáng hôm nay cũng như bao ngày khác, vẫn rất ngon, nhưng hôm nay cả ông già và mẹ cứ nhìn mình mãi"
Hinata lên tiếng: Hôm nay là ngày phân chia đội nhỉ, thật hoài niệm làm sao!
Naruto nhớ về cái ngày này của mình lúc trẻ trâu rồi cười toe toét: ừ nhỉ! Hahahaaha [ ý là đang nhớ về lúc "nếm vị hôn" với ông bạn chí cốt]
Boruto: hôm nay họ thật lạ -.-' " mà chính ông già là người quyết mình vào đội nào mà nhỉ? Sao lại làm như vẻ trông chờ thế kia, thật k hiểu nỗi"
Ăn xong, Naruto đi đến văn phòng hokage với shikamaru, boruto đi đến lớp. Trên đường đi Boruto bắt gặp cảnh một con quạ đen đang đứng cạnh một chú ếch nhỏ, đầu quạ cứ gật gù, và chú ếch cứ nhảy nhảy, như thể chúng đang nói chuyện với nhau, Boruto thầm nghỉ " làm thế nào mà chúng trở thành bạn được nhỉ?, quả thật là do duyên số đưa đẩy, mà làm sao mình lại gặp gỡ và quen biết mọi người được vậy? , phải chăng là có tồn tại những tơ nhện vô hình vướng mình vào họ, phải chăng tơ nhện ấy hàn gắn con người lại với nhau theo một cách kì diệu nào đó, nếu không có chúng trên đời này, chắc mình sẽ trở thành 1 người cô đơn nhỉ? Nghỉ đến thôi mà tâm can mình như muốn khô héo lại .... thật may vì loài quạ cô đơn ấy có tri kỉ, thật may mình không phải chỉ có một mình. Cho dù từ bé đến giờ mình chưa hề cảm thấy cô đơn, mình có gia đình, bạn bè, nhưng đâu đó sâu thẳm trái tim mình vẫn thấy rất sợ cô đơn, sợ mất đi những người mình luôn trân quý....yoshhhh!!! k nghỉ nhiều nữa, điều tốt nhất là phải trân trọng những mối duyên trên cuộc đời này"
Tại lớp, sau khi thầy đã nói rõ về việc phân đội 3 thành viên, và không có gì đáng bàn cãi là tam nhẫn tương lai Boruto-Sarada-mitsuki về chung một đội, đội 7. Sarada vốn nghiêm túc trên con đg trở thành một hokage nên cô rất khó chịu khi chung đội với Boruto...
Sarada: Đừng có mà ngáng đg tớ , vừa nói vừa liếc nhìn boruto
Boruto: Giề chứ!
Konohamaru: thầy nhận trách nhiệm làm đội trưởng đội tụi em, nên hãy nghiêm túc đi nhé, sẽ rất nghiêm khắc đấy!
Boruto: oni chan, không phải cố lắm đâu! Thư giãn nào, come on~
Konohamaru: Đã bảo là kêu bằng thầy mà
Sarada độc thoại nội tâm: không ổn mà, quả là không ổn mà, tương lai của mình, không để như vậy được, rồi cô nói: em có bao nhiêu thời gian để đc đỗi đội ạ! Em không thể chung đội với một tên ngố tàu như vậy được
Konohamaru thở dài: lại thế rồi, em có 1 ngày để suy nghĩ về việc đổi đội, mà hôm nay không được đâu, hokage đệ thất qua làng Cát thăm bệnh rồi, vậy trong ngày hôm nay hãy suy nghĩ lại nhé!
Boruto: Boruto đây mà khiến cậu phải lo sợ vậy ư, đã nói thế thì ổn thôi , vừa nói vừa nhìn Sarada,rồi nhìn sang Mitsuki nói: tí mình đi ăn Hamburger nhá, mới có vị mới đó!, vậy nha em đây onichan, đi nhé Sa-ra-da [ nói ngắt từng chữ ]
Nói xong cả đội giải tán, Sarada đang trên đường về nhà, và Boruto đang đi với Mitsuki thì đột nhiên các poster quảng cáo trên các nhà ga và trung tâm Konoha xuất hiện Naruto:
"Ta triệu tập tất cả genin tại trường học" chỉ 5s ngay sau đó mọi thứ trở về bình thường, và các genin cũng lập tức có mặt. Ở điểm hẹn khi đã đủ genin, Sai đứng giữa đội hình nói: Hiện tại có đám ninja lưu vong rất khả nghi, đội thám thính chỉ thấy chúng gọt gũa hình nhân búp bê ba tuần nay, nhưng chúng đã tinh vi phân tán những hình nhân đó vào một số nhà ở làng, dù chưa biết chunggs có nguy hiểm không, nhưng là vật rất khả nghi, vậy nên chúng ta cần tìm và thu hồi chúng nhanh nhất có thể! Nhiệm vụ của các đội 1,5,6 ,8 là hộ trở đội chó ninja. Đội 2,7,9 thông báo cho người dân không chạm vào chúng, nếu được hãy tiêu hủy lập tức!
- Mọi người: Đã rõ!, nói xong đội trưởng Konohamaru dẫn đội đến khu vực phân công
- Boruto: ở đây có 28 căn nhà nhỉ, vậy chúng ta sẽ chia nhau ra
- Mitsuki: còn một ngôi nhà nữa nhưng nghe bảo là nhà hoang
- Sarada: cứ tiến hành thôi gặp nhau ở ngôi nhà hoang đó!
Nói xogg mọi người phi nhanh như thoắt đến từng nhà hỏi xem có con hình nhân nào đột ngột xuất hiện trong nhà không, Boruto đi tới ngôi nhà cuối cùng, ngôi nhà thứ 7:
- Chào mọi người, xin lỗi đã làm phiền
- Chủ nhà: Có chuyện gì ! [ nói trong tức giận]
- Boruto: cháu không có ý làm phiên đâu ạ, cháu nhận lệnh từ ông già nhầm nhầm ngài hokage đến hỏi xem nhà ông có gì bất thường không ?
- Chủ nhà: [nhăn mặt] ý cậu là gì
- Boruto: chẳng hạn là 1 con búp bê hình nhân kì quặc xuất hiện, nó có thể là vũ khí nguy hiểm bị kẻ xấu phân tán, nên nếu có xin cho cháu thu lại
- Chủ nhà [ nói trong buồn bã và lo âu]: búp bê à, nhớ lại thì từ khi con gái của tôi đi làm về từ xưởng dệt ta thấy con bé cầm trên tay 1 hình nhân, t cũng không hỏi, nó cứ buồn rầu, và ta nghe đâu như nó khóc mỗi đêm, đã 3 ngày nó không ăn uống gì vậy nên thân là cha nó ta rất lo lắng, nếu cậu giúp được thì hãy cố giúp tôi nhé! Làm ơn~
- Boruto[ vẻ mặt nghiêm túc] : đây là nhiệm của cháu, ông hãy dẫn cháu đến chổ con gái ông
Chổ sarada cũng là chổ ngôi nhà cuối cùng của cô, ngôi nhà này cũng có búp bê hình nhân đang được giữ cũng bởi 1 cô gái tên hanami,nhưng cô gái này không khóc hay buồn rầu mà lại trở nên rất điên cuồng, tự hành hạ bản thân,... khiến mọi người vô cùng lo lắng, vậy nên cô bị nhốt lại trong căn phòng trống rỗng; tại phòng Hanami..
-hanami: cô là ai? Bất cứ ai cũng được giết ta đi,bây giờ ta đau đớn lắm, tội lỗi lắm !
- Sarada nghĩ: " đau đớn? Tội lỗi?, cô gái này đã làm gì sai sao?", rồi cô nói khẽ: Đừng lo, tôi cũng là người thường xuyên mắc lỗi, tôi đến đây để lấy ra nỗi đau cho cô, nên hãy nói ra cho tôi biết chuyện gì có đc không ?
Đột nhiên con búp bê bên cạnh cô gái tỏa ra sát khí mắt cô gái lại đỏ hoét lên, trong thâm tâm cô gái nghe thấy tiếng nói chuyện đầy sự khiu khích: " ngươi lại quên rồi sao ngươi đã đối xử với hắn ta như thế nào, chả phải cô khinh rẻ, rồi chẳng phải cô dựa thế người đàn ông khác để hành hung hắn sao, vậy mà hắn lại sẵn sàng chết vì cô, bằng lòng chết đau đớn không toàn xác thịt ấy sao? Bản thân cô đáng bị như vậy, nào hãy tiếp tục chuộc lỗi bằng máu thịt cô đi..." vừa gào thét cô vừa tự đánh vào đầu mình, Sarada đã ngăn cô bằng cách chưởng vào huyệt đạo đánh ngất cô, sau đó dùng hỏa cầu chi thuật đốt cháy con búp bê hình nhân.
-Sarada nói với người trong coi ngôi nhà-ông quản gia( ba mẹ Hanami đều mất chỉ còn mỗi cô và ông quản gia ấy) : giờ thì ổn rồi đấy, khi tĩnh dậy cô ấy sẽ không tự làm đau mình nữa, nhưng có vẻ rằng đã có chuyện đau buồn xảy ra trong quá khứ của Hanami-san nhỉ?
-quản gia: tiểu thư trc đây, khoảng 13 năm về trc, khi đang trong loạn lạc do chiến tranh nhẫn giả, khi mọi người đang được đều động vào nơi trú ẫn, cô bị kẻ xấu dòm ngó, rồi bị ẵm đi dễ dàng, mặc cho các hầu vệ cảnh cô đã cố bảo vệ, người với người xô xác vào nhau đông như kiến cỏ, nên không tài nào bắt kịp tên xấu ấy, giữa dòng đời tấp nập, cô gặp được 1 chàng trai trông rất " yếu đuối" liều mạng cứu giúp, cô đã cùng hắn có 1 khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, 3 ngày sau người nhà cô tìm đc cô, dù chỉ 3 ngày cô nghĩ cô đã thích hắn , anh ta yếu đuối nhưng tốt bụng, dù rất nghèo nhưng có tài vẽ tranh và chơi sáo rất hay, 1 ng rất trong sáng, lương thiện; sau khi chiến tranh kết thúc hắn có tìm đến nhà cô nhưng bị đuổi đi vì không đc cho phép từ ông bà chủ. Hắn nói hắn sẽ đấu tranh đến cùng vì cô, nhưng cô lại ngờ vực và lo sợ, nên đã nói lời từ biệt. Mấy hôm sau cô đi chợ bị bọn lạ thường gạ gẫm, cô lại đc hắn cứu, nhưng đáp trả lại hắn ta lại là thái độ rất lạnh lùng, cô quát rồi còn khinh rẻ hắn đủ điều, chàng trai buồn bả quay lưng đi, trên đường đi hắn bị chặn lại bởi rất nhiều người có cả các người trêu chọc Hanami-sama lúc nãy, hắn bị đánh đến mức gãy mất 1 chân, tiểu thư của tôi không biết về chuyện đó,khi nói những lời tàn nhẫn đó chính cô cũng rất đau lòng. Có 1 tên lưu manh thèm khát cô, hắn đã chủ mưu đốt nhà cô để gây hỏa hoạn, nhân lúc đó bắt cóc cô; nhưng Sano-người yêu cô hết lòng tình cờ phát hiện kế hoạch bọn chúng, vì bọn chúng muốn thay xe chở đồ gốm ( nhà cô bán đồ gốm) bằng xe thuốc nỗ, nên anh âm thầm đi theo bọn chúng, khi xe thuốc nỗ trong nhà kho đang âm thầm sắp cháy nỗ, thì ngoài dự tính, tiểu thư ngày hôm đó lại xuống nhà kho, gần chổ anh đang nấp có 1 chiếc xe đẩy nhỏ vừa nhỏ 1 người ngồi vào, anh Sano chạy ra khỏi chổ ẩn nấp với theo chiếc xe đẩy chạy đến chổ cô, chạy ra xồng xồng, chạy ra với 1 cái chân, dùng hết sức mình có, nhanh nhất mình có thể đẩy cô ngồi đúng vào chiếc xe , dùng lực đẩy cô ra xa, anh chàng ấy bỏ mạng lại đóng tàn dư...
- sarada đau lòng nói: Vậy sao ...[ đầu cúi xuống, buồn bã]

Đang nói chuyện thì Hanami tĩnh dậy bước ra.....
-Quản gia: Mừng cô đã tĩnh, cô thấy trong người như thế nào ?
- Hanami[cười]: k sao rồi, cám ơn vì đãluôn lo lắng cho tôi ,nói xong cô nhìn vào Sarada rồi ngồi cạnh nói với Sarada:
Em thiệt là xinh đấy!
-Sarada: [vui, má hơi ửng hồng vì ngại]
-Hanami: quản gia của ta chắc ông kể hết r nhỉ? mồ!! Thiệt là[ nhìn ông quản gia] quay sang sarada: em biết không, điều luôn làm chị ám ảnh và giay dứt nhất là Sano đã luôn bảo vệ chị, khi chị gặp nguy hiểm vẫn là anh ấy xuất hiện giải vây cho chị, hình ảnh cuối cùng mà chị được trông thấy anh Sano là cái dáng vẻ bầm tím, khập khiển với 1 cái chân, anh ấy lấy mọi thứ bảo vệ chị, còn chị chẳng thể 1 lần bảo vệ anh ấy [ bắt đầu rưng rưng], nhưng Sarada à, em biết không chị không đó không phải là điều khiến chị đau lòng và hối tiếc nhất, mà việc tàn nhẫn cắt đứt mối duyên với anh ấy, yếu đuối không cùng anh ấy thuyết phục mọi người, mới chính là điều dày vò chị nhất...
- Sarada: [vuốt vai hanami] vì anh ấy đã vì chị nhiều như vậy nên đừng hành hạ bản thân mình nữa nhé!
- hanami[ cười]: tất nhiên rồi, Sarada hãy yêu thương và trân trọng bạn bè mình nhé, vì đó biết đâu là lương duyên đấy
-Sarada[ mắt mở tròn, sau đó cười nhẹ]: em cám ơn chị, bây giờ phải đi rồi, chào chị nhé! Cứ luôn vui như thế nhé, nói xong cô phóng đi, trong đầu cô lúc này đang giay dứt " hình như lúc sáng mình nói với cậu ta như vậy hơi quá nhỉ, cậu ta sẽ là "mối duyên" của mình chăng, mình phải bên cạnh cậu ấy mới phải, biết đâu mình sẽ hối hận sao" nghĩ xong cô tự đỏ mặt rồi hét lên: Không đời nào, chẳng qua tên đầu đất ấy không có quá đến nỗi cản trở mình, hắn cũng nhiều ưu điểm! Đúng v đó,chỉ có vậy thôi[ vẫn đỏ mặt nghen]
Chổ Boruto,...trước cửa phòng con gái của chủ nhà thứ 7...
-Boruto: tôi vào nhé! Đừng lo tôi đến đây để giúp cô, Boruto càng đến gần cô con gái càng sợ hãi và khóc to
- cô gái: trách xa tôi ra!
Boruto sử dụng " phân thân chi thuật" biến ra hai phân thân khóa giữ tay cô gái, lấy lại con hình nhân, dùng dao kunai đâm thủng tâm nó, hình nhân biến mất tà khí bay ra, cô con gái ngất đi. Khi cậu Boruto định về rồi lại được ông chủ nhà tặng 1 chiếc bánh ngọt hình quả dâu dể thương, cậu để vào túi để về cho Himawari, nhưng hành động đáng yêu đấy bị cô con gái bắt gặp cô cười sau đó nhìn Boruto nói: Em thật giống cậu ấy!
-Boruto: Cậu ấy?
-cô gái: hồi trước chị cũng có 1 người bạn thân, cùng ăn, cùng ngủ, cùng lên rừng, nhưng đến một ngày cô bạn ấy lạnh lùng lạ thường với chị, chị ngốc đến mức căm ghét, bỏ mặc cô ấy, chị đâu biết rằng bạn ấy sắp ra đi vì bệnh, trước lúc ngủ say mãi, cô ấy lấy từ trong túi ra 1 cái kẹo, cậu ấy đúng là ngốc mà, cậu nghĩ rằng 1 cái kẹo của cậu là an ủi khi cậu đi bỏ lại mình như thế sao,nói rồi cô đưa cho Boruto 1 cái kẹo, rồi chào tạm biệt
Trên đường đi cậu cứ nghĩ mãi về gương mặt nhuốm nét buồn của cô gái " nếu như cô ấy không bỏ mặc bạn bè thì bây giờ đã không áy náy với hai từ "tri kỉ" nhỉ, buồn làm sao", rồi ngay lập tức hiện trong đầu cậu lúc này là hình ảnh Sarada cười lúc đàn bọ đi ngang, "nhất định phải giữ cậu ấy lại, cậu ấy là người quan trọng với mình! Ôi nô nô ý mình là cậu ấy là bạn bè "thuở biết bò" vơi mình nên không thể bỏ mặc cậu ấy đc"
Như lời hẹn, cả đội gặp nhau ở ngôi nhà thứ 29 ....
-Mitsuki: chổ em có 2 nhà, em đã hủy chúng
- Sarada: chổ em thì có một nhà, cô nhìn Boruto: Còn cậu Boruto, chổ cậu thế nào?
-Boruto: chổ mình có 1 nhà, tất nhiên mình đã giải quyết ổn thỏa...
-konohamaru: tốt! Vậy cùng nhau lục soát ngôi nhà hoang này nào!
Họ cùng nhau bước vào ngôi nhà hoang,...
-boruto: ai lại để ngôi nhà to đùng này mà không dùng thế này!
[ rột roạc] tiếng động từ góc nhà
-Sarada: liệu có ai không ạ! Chúng ta cần nói chuyện với nhau
Bước ra ngoài là một ngã bước đi ngã nghiêng, mình bị găm đầy thủy tinh, mắt đỏ hoe há trồng, trông như xác sống bay xung quanh là 5 con búp bê, tay vươn dài ra 5m tấn công team 7, đánh liên tục như không biết đau, không biết mệt
-Sarada: [sharigan] tớ đã kiểm tra, người này không hề có chakra, chính xác là hắn ta đã chết
-boruto: rốt cuộc tại sao lại có sức mạnh kinh khủng đến thế
-Tớ sẽ trói hắn lại, mittsuki nói xong lập tức hành động
- Boruto: hắn tạo chi mới !
-Sarada: Hỏa cầu chi thuật! , (tên đó mất hết chi sau đó há mồm đẩy ra 1 quả cầu rất to phóng vào Sarada, ngay lập tức Boruto lao vào)
-boruto: cẩn thận Sarada, phân thân chi thuật,
-konohamru: Rasengan !, (tung chiêu đúng lúc đẩy quả cầu đi)
-Mitsuki: phong độn! , tênđó bay xa làm gãy nhiều cột nhà
-Boruto: hắn lại chuẩn bị há mồm tung chiêu kìa!, phân thân chi thuật,!( bịt mồm hắn lại)
-mitsuki: xà trói thuật !( trói hắn lại)
-Sarada: SANAROOOO!!
Mấy con hình nhân biến mất, thầy konohamru đi lại thấy trên cổ hắn có hình bông hoa, rồi nói: Đây là tên mất tăm 10 năm nay, một tên tham mê cờ bạc, bán đứng tất cả mọi người, sát hại chính cô em gái ruột trong cơn say, đi bụi trong đêm, và chẳng ai tìm thấy, lẻ ra đã phải chết từ lâu rồi chứ nhỉ! ngày càng khó hiểu...
Đang nói bỗng [rắc rắc] ,...
- Boruto:nhà sập rồi!
- Konohamaru: di chuyển ra ngoài !
( mitsuki với konohamu chạy dẫn đầu, Sarada đứng sựng lại)
- Sarada: tớ sẽ mang anh ta ra ngoài, dù dì anh ta cũngđã bị trừng phạt bởi nỗi cô đơn như vậy rồi, ta sẽ chôn tử tế cái xác này
- Boruto: được thôi
Rất nhanh hai ng nâng tên xác sống ra ngoài thì đột nhiên cột nhà đổ vào cô, nếu cô né cái xác sẽ bị đè nát một nửa, cô quyết định chịu đau một chút, lập tức boruto đỡ cái cây ấy cho cô.
-Sarada: boru...to[mắt mở to]
-boruto: k sao, mau ra ngoài!
Khi mọi chuyện xong xuôi, mọi người ra về, Sarada và Boruto về chung 1 đoạn
-Sarada: có đau lắm không, bây giờ chính tớ mới là gánh nặng nhỉ!
-boruto móc trong túi ra 1 cái bánh nhỏ không có hình thù, chỉ có màu sắc đỏ trắng lẫn lộn đưa cho Sarada, vừa đưa vừa gãi đầu : nát hết rồi nhỉ! [ ủa mà tưởng để dành cho em gái rượu chớ]
- Sarada cầm lấy: cám ơn nhé! Và xin lỗi vì nói lời khiến cậu không vui [cười rồi nói]
-Boruto: không sao, không sao, mà cậu nhớ lúc gặp chú Sai khi đội mình đi báo cáo không?, chính vì trong lòng những con người mà mang nhiều niềm hối hận thì con hình nhân ấy mới có cơ hội tiếp cận quấy nhiễu, vì tớ không muốn mình phải hối hận nên HÃY CÙNG NHAU CHIẾN ĐẤU NHÉ!
-Sarada: [mắt mở to,nhịp tim rung] thật ra tớ đâu định bỏ rơi các cậu! Nghĩ ngơi nhé, tớ về đây [ quẹo hướng để về nhà!]
Tối hôm đó, tại nhà Uchiha,.. cô say xưa kể chuyện cho mẹ nghe,mình đã dứt điểm tên xác sống ngầu như nào..., sau đó Sakura nhìn cô con gái cười nói...
-Sakura: sarada của mẹ luôn rất mạnh mẽ nhỉ!, heehe nhớ lúc con sốc khi papa rời làng, con đã tập luyện rất nhiều, và thức tỉnh đc Sharigan khi mới lên 6, hôm đó khi tập trong rừng con cố quá sức nên bị ngất đấy!!
-Sarada: haha hình như con sốt 2 ngày luôn thì phải
-Sakura: Hôm đó, cậu nhóc Boruto đã cố đưa con về với mama đấy!
-Sarada: vậy sao, cứ coi như con nợ tên ngốc đó vậy[ hơi đỏ mặt]
-Sakura:hahahaha
-sarada: mama! [phộng má]
Thế là team 7 vẫn giữ nguyên đội hình, sẽ còn vướng nhau dài, ... "Trân trọng mối quan hệ,vì có cơ duyên mới gặp nhau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net