Chương 1: Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  10 giờ đêm. Trung tâm thành phố A. Quán rượu "Dạ".

" Con ngủ chưa?" Người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.

" Oáp...Đang ngủ thì bị mẹ đánh thức." Cô gái có gương mặt thanh thoát giả giọng ngái ngủ trả lời. Mặc dù tiếng động khá to nhưng không ai chú ý đến cả. Bởi cô gái này chọn cho mình góc yên tĩnh và ít người nhất. Không những vậy, cô còn mặc set đồ màu đen, có sự kết hợp hoàn hảo giữa áo croptop và quần lửng có gắn chiếc nơ xinh xắn. Cô bắt chéo chân để lộ ra đôi giày cao gót cùng màu tinh xảo. Mái tóc dài, đen tự nhiên được búi lên một cách gọn gàng, ở cần cổ còn có vài sợi tóc ham chơi đung đưa theo gió. Tuy vậy nhưng nó không những không mất đi vẻ thanh lịch mà còn tạo nên sự quyến rũ khó cưỡng của phụ nữ.

" Mẹ xin lỗi con. Làm việc vất vả quá à? Cực khổ như vậy chi bằng con về thị trấn X này làm đi, mẹ nuôi con." Bà Lâm an ủi con gái.

" Mẹ gọi cho con chỉ để nói những lời này?"

" Vậy không được sao? Mẹ là mẹ con nên lo lắn...." Mẹ Lâm chưa nói xong đã bị Lâm An Nhạc chen ngang:

" Stop. Mẹ nói trọng điểm đi." Lâm An Nhạc dứt khoát nói. Tay cầm ly cocktail Mojito đung đưa rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm, khuôn mặt nở nụ cười hiếm thấy.

Hương vị mát lạnh cộng với chút the nồng của bạc hà và độ chua dịu của chanh tươi là sức hút giản dị để mojito trở thành loại cocktail rất được ưa chuộng. Là một thức uống truyền thống của người Cuba, mojito (hay còn gọi là mohito) được pha chế từ năm thành phần chính: rượu rum trắng, đường mật mía, nước chanh tươi, rượu sủi tăm hoặc soda và lá bạc hà. Một ly mojito mát lạnh là sự kết hợp hoàn hảo giữa vị chua của chanh tươi, vị ngọt của đường, mùi thơm hăng hắc của lá bạc hà và độ nồng nàn của rượu rum và không thể thiếu được là vị mát lạnh của những viên đá nhỏ. Hương vị ấy khiến Lâm An Nhạc cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, tươi mát và sảng khoái hơn bao giờ hết. Cứ hết giờ làm việc, cô lại đi đến quán rượu " Dạ" để loại bỏ cảm giác mệt mỏi sau những giờ làm việc căng thẳng. Đó như một thói quen và cũng là sở thích của cô.

" Ừ ... thì tuần sau con rảnh không?" Mẹ Lâm ái ngại hỏi.

" Ừm....để con xem." Nói xong, cô nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời lại. " Tuần sau bệnh viện có tổ chức hoạt động từ thiện, khám miễn phí 5 ngày ở làng M nên bọn con được nghỉ 3 ngày trước để lấy sức. Tức là vào thứ 2,3,4. Mẹ hỏi để mẹ đi xem mắt đúng không?" Lâm An Nhạc cười cười.

" Phi phi...Cái mồm con càng lúc càng bậy bạ rồi đấy. Xem mắt cho con chứ không phải cho mẹ. Vậy rốt cuộc con có về không? Cái anh chàng đấy rất được, là con trai của bạn mẹ. Tên Lương Minh Triết, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, công việc ổn định, rất được mọi người yêu mến. Tóm lại là rất được. " Mẹ Lâm lại ca một tràng khiến cô thở dài não nề.

" Tóm lại mẹ muốn con về đúng không? Nếu mẹ muốn vậy thì xin lỗi, con không về đâu. Ở đây, công việc con rất bận." Lâm An Nhạc trả lời dứt khoát.

" Không được, con lúc nào cũng công việc, công việc. Ngoại trừ cái đó ra, con không làm gì hả? Con nhìn lại mình xem, đã 26 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Chẳng lẽ con định độc thân cả đời? Chốt lại, con phải về nếu không tình mẹ con của chúng ta đến đây chấm dứt. Những lần khác con đã từ chối nhưng lần này con phải đồng ý đi. Mẹ cúp máy đây, ngủ sớm đi." Mẹ Lâm khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột khiến Lâm An Nhạc không nói được câu nói, bèn ảo não đứng dậy đi về.

Bước ra khỏi "Dạ", từng cơn gió thu táp vào người khiến cô cảm thấy hơi lạnh, run run nắm hai bờ vai, đi về nhà. Trên con đường, càng ngày càng ít người qua lại khiến cô hơi chạnh lòng, suy nghĩ miên man.

Cô muốn lắm chứ, cô thích cái cảm giác sau giờ làm việc, lại có người đứng dưới bệnh viện chờ cô, cùng cô đi ăn, đi uống rượu để giải sầu. Cô thèm lắm, thèm cái khoảnh khắc khi những cơn gió thu ùa về sẽ có người khoác lên cô chiếc áo khoác. Cô luôn mơ ước rằng sẽ có người luôn ở bên cô, cùng cô đọc những cuốn tiểu thuyết đầy màu hồng, sẽ dậy sớm nấu cho cô những món cô thích hay chỉ cần một bờ vai ấm áp, một hơi ấm mỏng manh khi cô buồn. Cô cũng muốn được quan tâm, được cưng chiều như trong truyện ngôn tình nhưng sự thật là sự thật, trong mơ là trong mơ. Cô từng nghe người ta nói ' hôn nhân là nấm mồ của tình yêu', cô cũng thường nhìn thấy những cuộc hôn nhân đổ vỡ. Lúc trước khi cưới, họ yêu nhau rất nhiều, luôn quan tâm, chăm sóc nhau, coi mình như một nửa của họ, nếu không có họ sẽ không sống được nhưng, đến lúc kết hôn thì mỗi ngày không còn được như vậy nữa. Trong căn nhà kia, sẽ không còn tiếng cười, tiếng nói đùa,... mà chỉ còn lại những tiếng cãi nhau, sự đau khổ trong im lặng sau những trận cãi vã... Là cô sợ, cô không đủ tự tin hay do người ấy thực sự chưa xuất hiện??  

#Phi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net