Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  6 giờ 30 phút.

" Cốc...cốc...cốc..."

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập thể hiện sự khó chịu, nhẫn nại của cô gái đứng trước căn phòng cũ kĩ kia.

Liễu Lam Dung đến đây từ sớm định đánh thức Lâm An Nhạc. Nhưng đến đây không những không gọi được dậy mà còn phải đứng chờ gần nửa tiếng đồng hồ, gõ cửa đến nỗi đôi bàn tay ngày ngày được chăm sóc tỉ mỉ cũng bị sưng lên khiến Liễu Lam Dung tức giận. Vậy mà cô nàng nào đó vẫn còn say nồng trong giấc ngủ, không hề hay biết rằng có ai đó đang chờ mình.

" Reng ... reng ... reng ..."

Tiếng chuông báo thức vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Lâm An Nhạc cau mày, với chiếc đồng hồ tắt công tắc.

Sáng sớm, bầu trời dường như được tiếp thêm sức sống sau trận mưa đêm qua khi mà ánh nắng dịu nhẹ, ấm áp sớm mai khẽ xuyên qua ô cửa sổ lấm tấm vài hạt mưa còn đọng lại, rọi chiếu vào căn phòng màu trắng bừa bộn và bao phủ lên chiếc giường nơi Lâm An Nhạc đang say giấc nồng. Khẽ cựa mình sau một giác ngủ dài, Lâm An Nhạc từ từ mở đôi mắt mắt đen xinh đẹp, gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống, cả người uể oải, với tay lấy chiếc đồng hồ. Không ổn, đã sáu giờ rưỡi rồi! Lâm An Nhạc kêu thầm trong lòng.

" Reng ... reng ..."

Chuông điện thoại bất chợt reo lên, Liễu Lam Dung đứng chờ ngoài cửa đã quá mỏi chân bèn mở máy gọi cho Lâm An Nhạc. Lâm An Nhạc nhìn dãy số quen thuộc vội vàng chạy ra ngoài, mở cửa ra thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dung tỷ mạnh mẽ, khoáng đạt của cô đâu rồi? Sao lại biến thành cô gái nữ tính thế này? Không lẽ ... có người ngoài hành tinh nhập vào tỷ ấy? Hay là, Dung tỷ đấy là giả?

Liễu Lam Dung trông thật trẻ trung và bắt mắt với mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ, khuôn mặt trái xoan, dễ thương. Cô diện một chiếc đầm tay con tùng xoè màu vàng tươi, phối hợp với đôi giày cao gót mũi nhọn năm phân màu trắng sữa, kèm theo chiếc túi xách vô cùng đáng yêu màu kem. Tất cả tạo nên cô gái nữ tính, duyên dáng và rực rỡ khiến Liễu Lam Dung thu hút mọi ánh nhìn trong bất cứ hoàn cảnh nào.

" LÂM AN NHẠC!!!!" Liễu Lam Dung gằn giọng, khuôn mặt xinh đẹp giờ đã biến dạng.

Cô gái tên Lâm An Nhạc giật mình đến độ rơi luôn chiếc điện thoại, cúi người xuống nhặt ' đứa con yêu quý' của mình lên, nhăn mặt nhìn Liễu Lam Dung. Đây đúng thật là Dung tỷ rồi. Ngoài tỷ ấy ra chẳng còn ai có tuyệt chiêu ' sư tử hống' nữa rồi....

" Ây ... da, Dung tỷ, có gì từ từ nói. Quân tử chỉ động khẩu không động thủ à nha~~~" Cười cười nhìn cô gái trước mặt, Lâm An Nhạc khẽ liếc nhìn chiếc cặp lồng đang yên vị trên tay Liễu Lam Dung, đôi mắt sáng rực như hổ đói nhìn mồi.

" Ta không phải quân tử!" Bất chợt, Liễu Lam Dung buông một câu khiến cô cả người hoá đá, nhìn Dung tỷ một cách tiếc nuối.

Khinh bỉ nhìn ánh mắt của Lâm An Nhạc, Liễu Lam Dung nổi giận đùng đùng, trực tiếp bước vào phòng cô. Gương mặt hiện lên tia kinh ngạc đến cực độ.

Mẹ ơi!!! Cái quái gì thế này?? Đây là phòng cho người ở hay là chuồng lợn đây?? Ánh mắt khẽ liếc qua chủ nhân của ' bãi rác' này đang đứng e thẹn trước sự bừa bộn, Liễu Lam Dung cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Trời ạ ... người được mệnh danh là vị bác sĩ sạch sẽ và nghiêm túc nhất bệnh viện lại sống ở một căn phòng vừa nhỏ bé, vừa chật chội, và quan trọng hơn là vô cùng vô cùng bẩn, à không, phải nói là bẩn hết mức.

Liễu Lam Dung đi thẳng vào, chậc lưỡi vài cái, đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại cầm một vài đồ bẩn hay những vỏ bánh kẹo, lon nước ngọt vứt bừa bãi dưới sàn nhà. Cố gắng lôi một chiếc bàn gấp bị vứt bỏ từ mùa quýt năm ngoái, lấy khăn lau hết bụi bẩn, đặt chiếc cặp lồng lên, bày biện mọi thứ ra.

Lâm An Nhạc đứng từ nãy đến giờ cảm thấy vô cùng đói, định nhảy ra chiếc bàn để ăn. Nào ngờ, Liễu Lam Dung bất ngờ lấy một quyển sách Y học dày cộp phang phát vào mặt cô, lạnh giọng nhìn:

" Lâm An Nhạc, em đi tắm và vệ sinh cá nhân ngay cho chị. Nếu không thì ĐỪNG MONG MÀ ĐƯỢC ĂN." Năm chữ cuối Liễu Lam Dung gằn mạnh từng chữ, từng chữ một. Dưới ánh mắt đầy khủng bố và những lời đe doạ vô cùng ' ngọt ngào' của Dung tỷ khiến Lâm An Nhạc không rét mà run, vội vàng mở cửa tủ quần áo, với lấy một bộ đơn giản chạy vọt vào nhà tắm.

Liễu Lam Dung lắc lắc đầu vài cái, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa cho Lâm An Nhạc. Vừa làm vừa bĩu môi, lẩm bẩm một vài câu nói điển hình như:

" Ây ... da, sao mà bẩn thế!!"

" Lâm An Nhạc, em không thể sống sạch hơn một chút à??"

" Khiếp, con gái con đứa gì mà ăn ở bẩn như cái chuồng heo, đã vậy đồ ăn thì cũng chả đủ chất dinh dưỡng. Haizzz... thân là người làm chị thật vất vả nha~~~"

Cuối cùng, Liễu Lam Dung chốt lại bằng một câu nói vô cùng bá đạo: Lâm An Nhạc – nhà của em chính là phế phẩm, là siêu cấp phế phẩm!   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net