Chương 147 - Khu Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cái gì! !" Một tiếng kêu sợ hãi từ phòng họp truyền ra, Hạ Hầu Lạc Vũ cùng Hạ Hầu Tuyệt hất đổ ghế dựa bật dây, hai tay chống bàn, trừng mắt không thể tin nhìn Hạ Hầu Trọng. Ngay cả Quỷ Linh đứng một bên, gương mặt xưa nay bất biến cũng đầy ngạc nhiên.

"Lão quỷ, ông nói, Tiểu... Tiểu Quang là Ám Quang đại nhân? Ám Quang đại nhân của ba ngàn năm trước?" Hạ Hầu Lạc Vũ run run chỉ Hạ Hầu Trọng, tim gan phèo phổi đều run lên, cả người đều cảm thấy không ổn.

"Này, này sao có thể?" Hạ Hầu Trọng nặng nề ngồi bệch xuống ghế, thì thào: "Ám Quang đại nhân không phải đã chết vào ba ngàn năm trước rồi sao? Sao lại có thể..."

"Lão quỷ!" Hạ Hầu Lạc Vũ nuốt nuốt nước miếng, túm lấy tay Quỷ L inh để chống đỡ thân mình ngồi vững vàng: "Tiểu Quang nó, nó rốt cuộc là người hay quỷ?"

"Vô nghĩa! Đương nhiên là người!" Hạ Hầu Trọng nghiêm mặt trừng Hạ Hầu Lạc Vũ.

"Chính là, chuyện này nghĩ sao cũng không có khả năng."

"Không phải đã biến thành yêu quái đi?" Hạ Hầu Lạc Vũ xoa cằm cân nhắc: "Trong sách hình như có viết như vậy, một số người sau khi chết đi sẽ biến thành yêu quái."

"Cô cả ngày cứ xem mấy loại sách vớ va vớ vẩn đó!" Hạ Hầu Trọng rống giận.

"Cha." Hạ Hầu Tuyệt đánh gãy lời răn dạy của Hạ Hầu Trọng, nhíu mày nói: "Nếu như lời người vừa nói, kia Tiểu Quang hiện giờ..."

"Hẳn là trong tay người kia."

"Tôi thật không hiểu được, nếu thật sự là vậy thì tai nạn này chính là hắn mang đến, kia vì sao lúc trước còn muốn trợ giúp nhân loại sống sót, còn thành lập thế giới mới?" Hạ Hầu Lạc Vũ khó hiểu.

Hạ Hầu Trọng cùng Hạ Hầu Tuyệt nhìn nhau, cúi thấp đầu, điều này cũng thực làm bọn họ hoang mang. Quỷ Linh nhìn ba người an tĩnh, ngón tay xẹt qua huyệt thái dương, nhàn nhạt mở miệng: "Chấp nhất chiếm hữu."

Lời nói của Quỷ Linh làm ba người Hạ Hầu Trọng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Linh, hai mặt nhìn nhau: "Có, có ý gì?"

"Thích, nhưng lại không chiếm được, một khi đã vậy thì tự tay hủy diệt." Âm thanh Quỷ Linh trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo khàn khàn, đôi lam mâu nhìn về phía Hạ Hầu Lạc Vũ, ánh mắt âm trầm lạnh như băng làm sống lưng Hạ Hầu Lạc Vũ lạnh toát, mất tự nhiên dời tầm mắt.

"Nguyên soái! !" Tiếng đập cửa dồn dập từ ngoài phòng họp truyền tới, Hạ Hầu Tuyệt đứng dậy mở cửa, nhíu mi nhìn binh sĩ bên ngoài.

"Chuyện gì?"

"Tướng quân! Nguyên soái!" Binh sĩ cúi chào: "Thiếu tướng tỉnh lại, hiện giờ đang chạy ra khỏi căn cứ, mặc cho là ai cũng không cản được."

Hạ Hầu Trọng trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Chờ đám Hạ Hầu Trọng đuổi tới thì xung quanh đã là một mảnh hỗn độn, binh sĩ ngã đầy mặt đất đang không ngừng kêu đau. Dị năng hệ lôi bạo động quấn quanh người Hạ Hầu Thiệu Huyền, khí thế điên cuồng cản quét làm nhóm binh sĩ không dám tiến tới.

"Hạ Hầu Thiệu Huyền! Dừng lại!" Hạ Hầu Trọng đẩy binh sĩ ra, quát lớn với Hạ Hầu Thiệu Huyền đang phát cuồng, uy lực bậc hoàng cưỡng ép phóng về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền, hai luồng sức mạnh va chạm, Hạ Hầu Thiệu Huyền dừng lại, xoay người nhìn Hạ Hầu Trọng.

Nhìn con ngươi đỏ ngầu của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hạ Hầu Trọng kinh ngạc vô cùng. Vừa nãy ông đã dùng toàn lực, nhưng không hề có chút tác dụng nào với Hạ Hầu Thiệu Huyền, chẳng lẽ, dị năng của nhóc thối này lại tiến cấp?

Hạ Hầu Thiệu Huyền mắt lạnh nhìn Hạ Hầu Trọng, âm thanh lạnh tới tận xương: "Cho tôi một chiếc phi thuyền."

Hạ Hầu Tuyệt tiến tới, trầm giọng nói: "Thiệu Huyền, cha biết con thực sốt ruột, chính là hiện giờ ngay cả Tiểu Quang ở đâu con cũng không biết, cho dù cho con phi thuyền thì con có thể đi đâu đây?"

"Hiện tại, lập tức chuẩn bị cho tôi một chiếc phi thuyền!" Dị năng hệ lôi trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng tới, một cái hố sâu chắn giữa hai người, ngăn cản bước chân tiến tới của Hạ Hầu Tuyệt.

"Cái thằng nhóc thối này!" Tính tình cuồng bạo của Hạ Hầu Lạc Vũ lại nổi lên, chỉ vào mũi Hạ Hầu Thiệu Huyền, tức giận mắng: "Tiểu Quang mất tích tất cả mọi người đều sốt ruột, nhóc gây sức ép như vậy có lợi gì hả? Hiện giờ việc quan trọng là nghĩ biện pháp tìm được Tiểu Quang, biết Tiểu Quang đi nơi nào."

Lúc này Hạ Hầu Thiệu Huyền đã lâm vào điên cuồng, nào còn nghe được người khác nói gì. Ký ức của anh dừng lại ở lúc mình cùng Liên Kỳ Quang tiến vào không gian, lúc mở mắt ra, xung quanh yên tĩnh cùng không khí lạnh lẽo như băng làm lòng anh trầm xuống, cả người lâm vào khủng hoảng.

Hạ Hầu Thiệu Huyền nổi điên tìm kiếm Liên Kỳ Quang, chính là người xung quanh cứ ấp a ấp úng giấu diếm, vô tình nghe thấy tin tức tang thi đã rút lui, trước mắt Hạ Hầu Thiệu Huyền tối sầm, cả người lạnh như băng.

Em ấy lừa mình, đi rồi...

Hiểu ra điều này làm Hạ Hầu Thiệu Huyền tuyệt vọng, dị năng trong cơ thể bắt đầu kêu gào, không thể khống chế được cuồng bạo. Cơn điên cuồng bạo ngược mãnh liệt đã hủy đi lý trí, nhiễm đỏ ánh mắt anh.

Em ấy lừa mình, em ấy lừa mình...

"Thiệu Huyền!" Hạ Hầu Trọng quát khẽ một tiếng, áp lực bậc hoàng không chút lưu tình phóng tới, ý đồ muốn cưỡng ép Hạ Hầu Thiệu Huyền đang bạo động dị năng.

Hai nắm tay Hạ Hầu Thiệu Huyền siết chặt, toàn thân nổi gân xanh, con ngươi đỏ đậm, dị năng âm trầm thô bạo làm nhóm binh sĩ xung quanh bắt đầu sợ hại, không thể khống chế liên tục lùi về sau.

Dị năng trong cơ thể Hạ Hầu Thiệu Huyền càng lúc càng mãnh liệt, lôi điện màu tím xoay tròn vun vút quanh thân thể, mọi thứ xung quanh đều theo cơn cuồng bạo của Hạ Hầu Thiệu Huyền mà chấn động.

Ánh mắt Hạ Hầu Trọng căn thẳng, thầm kêu một tiếng 'không tốt'. Vội vàng thu hồi dị năng, bảo hộ nhóm binh sĩ xung quanh.

Nhưng đúng lúc này, Hạ Hầu Thiệu Huyền đột nhiên gầm lên một tiếng, theo âm thanh, tất cả kiến trúc xung quanh đổ sụp xuống, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ trong cơ thể Hạ Hầu Thiệu Huyền phóng ra, càn quét tất cả.

Bàn tay đang tạo khiên phòng hộ của Hạ Hầu Trọng run lên, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, Hạ Hầu Tuyệt cùng Hạ Hầu Lạc Vũ liếc nhìn nhau một cái, lập tức ngưng tụ dị năng hình thành khiên phòng hộ.

"Nhìn cái gì! Mau hỗ trợ!" Hạ Hầu Lạc Vũ trừng Quỷ Linh, tức giận nói. Quỷ Linh thản nhiên thu hồi tầm mắt, dị năng xoay tròn trong tay, tu bổ phần khuyết của tấm khiên.

"Này là..." Hạ Hầu Lạc Vũ nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền đang bạo phát, chậm rãi mở to mắt: "Tiến cấp? ?"

Con số đo đạc trên quang não không ngừng nhảy lên, tăng trưởng vùn vụt.

Bậc hoàng, bậc hư...

Phá...

Tiếng răng rắc vang lên, quang não nứt ra. Tất cả mọi người mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi. Đầu ong ong tác hưởng, có chút mê muội.

Bọn họ trong lúc vô tình đã chứng kiến cái gì vậy?

Sức mạnh xung quanh Hạ Hầu Thiệu Huyền càng lúc càng mạnh, tấm khiên đã bắt đầu không chống đỡ nổi, chậm rãi xuất hiện các vết rạn nứt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều không sống được.

Hạ Hầu Lạc Vũ nhìn lướt qua nhóm binh sĩ xung quanh, nhất thời cắn chặt răng, trong lòng hạ quyết tâm, nổi giận gầm lên một tiếng, vang vọng cả căn cứ.

"Hạ Hầu Thiệu Huyền! ! Nếu nhóc vẫn không chịu ngừng lại, tôi liền làm thịt con trai cùng con gái nhóc, để Liên Kỳ Quang hận chết nhóc luôn! ! !"

...

Phi thuyền đã ngừng lại, Cừu Ly Mạch đứng dậy đi tới bên người Liên Kỳ Quang, lạnh nhạt nói: "Tới rồi, xuống thôi."

Liên Kỳ Quang nằm trên ghế chậm rãi mở mắt, trầm mặc không nói.

"Đã tới bước này rồi, cậu không còn đường rút lui đâu."

Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch đờ đẫn.

Liên Kỳ Quang đứng dậy, theo Cừu Ly Mạch xuống phi hành khí, tuy trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng đến khi thật sự bước vào khu bảy, trong lòng vẫn nhịn không được có chút run lên.

Con đường sạch sẽ, cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt, những dãy nhà chỉnh tề, hết thảy, hết thảy hệt như xã hội ba ngàn năm trước.

Nhìn đám người tới lui trên đường, Liên Kỳ Quang thoáng chốc có chút hoảng hốt, hết thảy ở nơi này làm cậu nhớ tới thế giới mà mình nhìn thấy trong sách, thế giới hòa bình trước lúc tận thế.

"Ai u!" Một tiếng hô đau, một cô bé năm sáu tuổi va vào người Liên Kỳ Quang. Liên Kỳ Quang cứng ngắc đỡ lấy đứa nhỏ, cô bé đứng vững, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt đỏ rực cong thành hình bán nguyệt: "Cám ơn anh trai!"

"Quai Quai! Quai Quai! !" Một người phụ nữ ló đầu ra từ cửa sổ trên lầu, lo lắng tìm kiếm trong đám người.

Cô bé le lưỡi với Liên Kỳ Quang, vui vẻ chạy đi: "Mẹ, con ở đây này!"

Liên Kỳ Quang nhìn theo bóng dáng cô bé, trong tay là cảm xúc lạnh như băng.

"Bọn họ đều không phải là nhân loại." Cừu Ly Mạch lạnh nhạt nói.

Liên Kỳ Quang cụp mi mắt, dấu đi tình tự của mình, nắm tay dưới lớp tay áo siết chặt, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, đau đớn làm cậu tìm lại lí trí của mình.

"Đi thôi." Cừu Ly Mạch ý bảo một tiếng, dẫn đầu đi trước.

Liên Kỳ Quang đi theo phía sau, trên con đường đông đúc náo nhiệt, nhìn những tình cảnh chỉ tồn tại trong sách vở, trong lúc hoảng hốt có một loại ảo giác đang chìm trong mơ.

Liên Kỳ Quang theo Cừu Ly Mạch tiến vào một căn nhà cổ tách biệt, sàn nhà lót đá, kỳ hoa dị thảo, ngọc lưu ly ngói đỏ, làm ngay cả Liên Kỳ Quang cũng có chút mãn nhãn.

Nhà rất lớn, chính là không hề có người nào, tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Liên Kỳ Quang, Cừu Ly Mạch mở miệng giải thích: "Hắn không thích ồn ào, căn nhà này trừ bỏ hắn, chỉ có tôi có thể tiến vào."

Cừu Ly Mạch dẫn Liên Kỳ Quang tiến vào một căn phòng xa hoa, nhàn nhạt nói: "Vào đi thôi."

Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn Cừu Ly Mạch: "Hắn ở đâu?"

"Ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tới gặp hắn." Cừu Ly Mạch dứt lời, liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng Cừu Ly Mạch, Liên Kỳ Quang trầm mặc một lát, tiến vào phòng.

Trong phòng trang trí vô cùng hoa lệ, cho dù Liên Kỳ Quang không am hiểu, nhưng liếc mắt cũng nhìn ra mọi thứ ở đây đều là tinh phẩm, có thể thấy người đặt mua rất dụng tâm.

Nhưng Liên Kỳ Quang lúc này không hề có tâm tình đánh giá, cậu nhớ tới Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Liên Kỳ Quang đi tới ngồi xuống trên chiếc xích đu bằng mây đỏ, từ túi tiền lấy ra một chiếc quân hàm, tinh tế ma xát trong tay.

Cậu không biết lúc Hạ Hầu Thiệu Huyền tỉnh lại sẽ thế nào, có lẽ sẽ khổ sở, sẽ thống khổ, sẽ hận mình, nhưng này là con đường duy nhất của cậu.

Tiểu thái tử đã quyết tuyệt, không hề cho cậu có đường lui nào. Cậu phải rời đi, phải chấm dứt hoàn toàn chuyện này.

Liên Kỳ Quang nằm trên xích đu co người thành một đoàn, nhắm mắt lại, áp chế ướt át trong đáy mắt.

'Thiệu Huyền, tôi thực nhớ anh. Thực muốn cùng anh lang thang khắp vũ trụ, tự do tự tại. Nhưng mà, này có lẽ chỉ là một hi vọng xa vời.'

...

"Thầy tới rồi?" Nam nhân mặc đường trang đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Cừu Ly Mạch, con ngươi đỏ tươi lòe lòe tỏa sáng, gương mặt tràn đầy vui sướng hệt như một đứa trẻ.

"Vâng!" Cừu Ly Mạch nhàn nhạt gật đầu: "Đã sắp xếp chỗ ở."

"Thầy thích không?" Nam nhân vội vàng nắm lấy bả vai Cừu Ly Mạch: "Căn phòng đó là tự tay tôi chuẩn bị, thầy thích không?"

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nam nhân, Cừu Ly Mạch trầm mặc cụp mi mắt, đáp khẽ: "Cậu ta, thực thích."

"Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi." Nam nhân vô thố đi tới đi lui trong phòng, hai tay khẩn trương xoắn xoắn lấy nhau.

"Ba ngàn năm rồi, không biết thầy còn nghiêm khắc như trước kia không, tôi vẫn rất sợ thầy tức giận, thầy giận thì sẽ không thèm để ý tới tôi. Đúng rồi! Thầy không thích màu quá sặc sỡ, mau tìm giúp tôi một bộ màu tối, bằng không thầy sẽ mắng tôi mất."

"Vâng."

"Còn nữa, tóc cũng phải chải gọn lại, thầy không thích."

"Vâng."

"Đúng rồi đúng rồi! Còn có, giầy, giầy cũng phải đổi đôi mới.

"... vâng."

...

Nhìn nam nhân khẩn trương tới tới lui lui trong phòng, bộ dáng đứng ngồi không yên, Cừu Ly Mạch thấp giọng đáp ứng tất cả yêu cầu tùy hứng của đối phương, con ngươi đen nhìn xuống, che dấu đi đau thương cùng thống khổ nồng đậm.

...

Hoàn Chương 147.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net