#10: Mối quan hệ nghiêm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối nay cậu không đến mình sẽ giận thật đấy"

Dao Bernadina khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng cau có nghiêm túc đứng trước mặt anh đe dọa.

"Mình không hứa trước đâu Dao" _Boun nét mặt thoáng chút bối rối, đôi mắt long lanh ngẩng lên nhìn Dao như đang hy vọng rằng cô sẽ không giận mình.

"Sinh nhật mình đó Boun, cậu không nể mặt mình chút nào sao?"

"Ưm... Được rồi, tối nay mình sẽ đến" _Anh bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý, biết sao được? Ai bảo cô là bạn thân khác giới duy nhất mà Boun này hết mực nuông chiều chứ?

"Hừm, không được nuốt lời đâu đó"

Dao Bernadina bật cười, sau đó đưa ngón tay lên chỉ thẳng vào anh như muốn đe dọa. Sau đó vui vẻ ôm xấp tài liệu rời đi. Boun Noppanut thở dài bất lực nhìn theo bóng lưng Dao, anh thả người tựa lưng vào ghế, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương trông có vẻ suy tư.

Ôi mẹ nó.... Trùng hợp là hôm nay anh đã hứa sẽ về nhà sớm để ăn tối cùng cậu....!!

Đồng hồ điểm 6 giờ chiều cũng là lúc anh vừa kết thúc công việc của mình một cách thuận lợi. Hay có thể nói là, vì có hứa sẽ ăn tối cùng Prem, nên hôm qua anh đã sớm sắp xếp công việc ổn thỏa để hôm nay được trở về nhà sớm nhất có thể. Đúng như dự kiến, anh có thể về sớm, nhưng lại chẳng thể ăn tối cùng cậu..!!

Anh xếp hồ sơ ngăn nắp lại đúng vị trí, rồi đưa tay với lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn làm việc. Tra đến dãi số của ai đó thì dừng lại, danh bạ hiển thị cái tên quen thuộc khiến anh bất giác mỉm cười hạnh phúc. Nhưng khi muốn bấm gọi cho người đó, anh lại chần chừ không dám. Cứ lập đi lập lại việc đó càng khiến anh thêm căng thẳng và đau đầu. Cuối cùng anh quyết định thôi không gọi...

Boun đứng dậy, với lấy chiếc áo vest nằm yên vị trên chiếc ghế xoay. Sau đó thân hình cao lớn của vị tổng tài bá đạo sải bước ra ngoài...

Về đến nhà, anh đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy đâu. Căn biệt thự vốn dĩ rộng lớn, lại chẳng có nỗi một bóng người. Càng khiến không khí trở nên ảm đạm, lạnh lẽo đến gợn người. Lạ nhỉ?

"Ối..."

Tiếng hét được phát ra từ phòng bếp vang dội khắp căn nhà. Nhận ra đó là giọng của cậu, anh vội vàng chạy ngay vào bếp để kiểm tra.

Sau khi bước chân vào, cảnh tượng trước mắt khiến Boun Noppanut có phần vừa thương vừa buồn cười. Prem Warut đang lúng túng cùng với căn bếp lộn xộn. Cậu đang bận chiến đấu với chảo dầu đang sôi ùng ục trên bếp, trên tay còn cầm theo một số vật dụng nhà bếp mà có thể giúp cậu che chắn được, chẳng hạn như một chiếc mui, một cái vung,... Chứng kiến cảnh tượng vừa đáng yêu vừa buồn cười này, Boun Noppanut không thể kìm nén được mà bật cười thật lớn.

"Au? Anh về khi nào vậy?"

Phát hiện tiếng cười khúc khích từ phía sau, cậu ngoảnh mặt nhìn lại. Khi biết người thù lù xuất hiện chính là Boun, gò má cậu lại bắt đầu chuyển sang đỏ ửng. Cảnh tượng đáng xấu hổ thế này, ai lại mong muốn người khác nhìn thấy cơ chứ?

"Tôi về vừa đúng lúc bị tiếng hét của em dọa cho hoảng sợ" _Anh chầm chậm bước về phía trước, sau đó bắt cậu phải xoay vài vòng để anh kiểm tra toàn bộ cơ thể. Để có thể chắc chắn rằng Prem Warut không bị thương bởi vì dầu nóng văng tung tóe."Có bị thương chỗ nào không?"

"Không!! Nhưng việc nấu ăn thật sự rất khó" _Nhìn thấy anh nắm chặt hai đôi bàn tay của mình, vẻ mặt lo lắng đến mức tái xanh hết cả lên, Prem Warut lại cảm thấy có phần hổ thẹn mà lí nhí đáp lời anh.

Nhớ lại lần ba mẹ anh đột xuất trở về thăm nhà sau chuyến đi du lịch ở Úc. Lúc đó Boun Noppanut trông thật ngầu khi bận rộn nấu ăn trong bếp. Từ dáng vẻ cho đến hành động, tất cả đều rất dứt khoát và chuyên nghiệp, không giống như cậu bây giờ... Làm căn bếp bừa bộn chẳng khác nào một bãi chiến trường. Cảm giác hổ thẹn và xấu hổ khi để anh trông thấy dáng vẻ hậu đậu này của mình. Cậu tự cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ có việc nấu ăn thôi cũng không làm được, bỗng nhiên Prem rưng rưng tủi thân. Thầm hy vọng anh sẽ không mắng mình vì tội bừa bộn và vô dụng này. Hic!!

"Vậy thì không cần nấu nữa. Đi thôi!! Chúng ta ra ngoài, cứ để đó ngày mai sẽ có người dọn"

Nói xong anh liền kéo tay cậu dắt ra ngoài. Cần gì phải vất vả như thế chứ? Ở đây cậu chả thiếu thốn thứ gì, những điều phức tạp khó học thế này vốn dĩ cậu không nên tìm hiểu đến để làm gì. Nếu đói có thể gọi thức ăn nhanh bên ngoài, hoặc gọi điện thoại cho người làm, họ sẽ ngay lập tức đến và nấu ăn theo yêu cầu của cậu. Vốn dĩ anh chẳng hy vọng cậu sẽ đảm đang hoặc giỏi giang trông việc nấu nướng. Bởi vì như thế, sẽ càng khiến cậu bận rộn và mệt mỏi hơn. Càng biết nhiều càng phiền phức, cứ vụng về thế này có khi lại còn tốt hơn...

"Hay anh để tôi nấu nốt món trên bếp nha, bỏ đi thì lãng phí lắm" _Đi được vài bước thì cậu gạt tay anh ra, sau đó quay người trở lại căn bếp với hy vọng lần này sẽ ổn hơn nhiều so với lần trước. Với lại, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, bỏ đi như vậy thì có lãng phí quá không??

"Xem em đã khiến phòng bếp tôi trở thành cái gì rồi? Như thế này mà còn muốn nấu nữa sao?" _Anh nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc lúc này của anh thật khiến cậu có chút không quen.

Cậu bối rối nắm chặt hai bàn tay của mình, đôi mắt rưng rưng nhìn xuống đất không dám ngẩng mặt lên. Boun Noppanut đưa tay nâng cằm cậu lên, để khuôn mặt xinh đẹp đối diện với mình, sau đó nở một nụ cười ôn nhu.

"Em mau thay đồ đi, tối nay tôi đưa em đi chơi nhé?"

"Không đi đâu" _Prem Warut liên tục lắc đầu từ chối.

Cậu thừa biết bản chất của Boun Noppanut là người thích những nơi náo nhiệt và ồn ào. Nếu bảo đưa cậu ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ đến những buổi họp đêm của anh, hoặc một quán rượu nào đó, tụ tập cùng với đám bạn của anh.

"Sao vậy?" _Anh bỗng có chút thắc mắc. Vẫn là giọng điệu ngọt ngào và nhẹ nhàng dành riêng cho một mình cậu.

"Tôi ngại bạn của anh. Với lại tôi rất sợ những nơi đông người"

"Đừng lo, còn có tôi ở bên cạnh em nữa mà?"

Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc má bánh bao xinh xắn của cậu, điệu bộ cưng chiều của anh hiện tại khiến trái tim nhỏ bé của cậu đập rất nhanh....

"Hôm nay là sinh nhật của Dao, cậu ấy muốn tôi cùng tham dự..."

Dường như Prem Warut không có dấu hiệu sẽ đồng ý đi cùng, nên Boun Noppanut đành hết cách phải nói thật để cậu cảm thấy yên tâm.

"Cô ấy muốn anh đến thì anh tự mình đi đi. Đưa tôi đến làm gì?" _Cậu phụng phịu gạt tay anh ra khỏi khuôn mặt của mình. Vẻ mặt cau có, đôi mắt sắc bén lườm người đứng trước mặt khiến anh cảm thấy bỗng dưng lạnh sống lưng.

"Em nghe tôi nói hết đã được không?" _Anh phì cười bất lực trước sự hờn dỗi ghen tuông của cậu nhóc bướng bỉnh này. Sau đó áp hai bàn tay vào hai bên má cậu, kéo lại gần mình hơn. Khoảng cách khuôn mặt của hai người giờ đây chỉ vỏn vẹn vài cm, có thể cảm nhận rất rõ được hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi của đối phương...

"Lần này tôi muốn giới thiệu em với tất cả mọi người. Cũng đã đến lúc tôi phải nghiêm túc với cuộc hôn nhân này rồi" _2 người nhìn chằm chằm vào mắt nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười hạnh phúc. Có thể cảm nhận được rằng, sự hạnh phúc và đầy ắp sự yêu thương đang tồn tại trong đôi mắt của bản thân, và cả đối phương.

Sau khi cậu đồng ý đi cùng, cả hai cùng sửa soạn y phục tươm tất, chỉnh chu để đến buổi tiệc sinh nhật của Dao Bernadina. Dù bảo chỉ là một buổi tiệc nhỏ cùng đám bạn thân, nhưng những con nhà quý tộc quyền quý như bọn họ làm sao tổ chức hoa loa được? Vẫn là phải ăn mặc cho phù hợp hoàn cảnh một chút thì hơn.

Đúng như cậu dự đoán, buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng 5 sao nổi tiếng. Vừa bước vào bên trong, tiếng nhạc từ chiếc đàn violon du dương khắp căn phòng.

Cách trang trí cổ điển nhưng sang trọng và hài hòa. Đưa mắt nhìn xung quanh, những khách mời ngày hôm nay đều là những cổ đông, CEO của những tập đoàn lớn,... Cậu bỗng bị choáng ngợp bởi vẻ xa hoa và sang trọng của bầu không khí toát lên đầy mùi tiền ở đây.

Anh đi vào trước để chào hỏi đám bạn của mình. Từ xa có thể nhìn thấy khí chất ngời ngời tỏa ra từ đám thanh niên đang nâng ly trò chuyện cùng nhau. Khi Boun Noppanut bước đến đứng cạnh họ, phải công nhận một điều rằng,... Bọn họ như những quý ngài lịch lãm, điển trai, chuẩn gu thiếu nữ bước ra từ trong tiểu thuyết lãng mạn vậy. Vừa đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi lại còn ga lăng? Thử hỏi ai có thể so sánh được với nhóm bạn này của anh chứ? Bọn họ gồm những thiếu gia nổi tiếng máu mặt về độ chịu chơi và gia thế.

Ở góc nhìn xa xa hiện tại của cậu, Prem Warut mới có thể ngắm nhìn Boun Noppanut một cách chân thật nhất. Cách anh nhàn nhạt giao tiếp với mọi người, hoặc một nụ cười mê hoặc quyến rũ? Thậm chí một giọng nói ngọt ngào và cuốn hút? Khi anh chầm chậm nâng ly cùng đám bạn, rượu vang từ từ len lỏi vào cuốn họng anh, yết hầu cứ thế lên xuống theo hơi thở và từng ngụm rượu mà anh uống vào. Ôi mẹ ơi!!! Quyến rũ chết người thật chứ!!!

Cho đến hiện tại, cậu vẫn chưa thể nào tin được, bản thân tại sao lại được gả vào làm con cháu của dòng dõi Guntachai? Và bằng một cách thần kỳ nào đó, cậu cứ thể đường đường chính chính trở thành vợ trên danh nghĩa hợp pháp của người đàn ông vạn người muốn sở hữu này?

"Vợ à, em suy nghĩ gì đó?"

Prem Warut bỗng giật điếng người khi có giọng nói thủ thỉ ngay bên cạnh tai mình. Cậu trừng mắt nhìn anh, sau đó hậm hực đe dọa người vừa hù dọa mình. "Hừm, giật cả mình. Mà anh đừng gọi tôi như thế, nhỡ người ta nghe được thì sao?"

"Vậy càng tốt, không cần phải giải thích làm gì"

[Còn tiếp....]

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
Nhớ vote và follow tui nhéeeee

[Uầyyy, trời bắt đầu vào Đông nên se lạnh rồi đấy ٩( ᐛ )و Mọi người nhớ giữ ấm cơ thể và chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé (•̀o•́)ง]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net