#11: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn thấy cậu cứ đứng sững sờ ở một phía, lâu lâu lại lén đưa đôi mắt nhìn mình. Trong lòng anh bỗng dâng lên cảm giác nổi hứng muốn trêu chọc cậu nhóc ấy một chút.

Dù ở bất kỳ tình huống nào đi chăng nữa, sự hiện diện của cậu luôn tồn tại trong đôi mắt của anh. Chỉ cần để ý một tí, sẽ nhận ra được mỗi khi anh trò chuyện với một ai đó, anh luôn hướng người về phía cậu để tiện quan sát nhất cử nhất động của người kia, cho dù khoảng cách có xa hay gần. Đem cậu nhóc cao ráo, tinh nghịch đó đặt vào tầm ngắm, mặc kệ ở bất cứ đâu... Chỉ cần mỗi khi anh ngẩng mặt lên nhìn, thì cậu nhóc đó luôn hiện hữu trước mặt anh.

Prem Warut chỉ tiện liếc anh một cái rồi ngại ngùng bỏ đi. Bỏ lại một ngài Chủ tịch lớn xác như cứ cười ngu ngơ như một tên ngốc!!

Công khai cái gì cơ chứ? Thiên hạ ai chẳng biết anh mang tôi theo đến buổi tiệc chỉ với tư cách người tình mà anh bao nuôi? _Trong lòng cậu thầm dỗi hờn mắng chửi anh cơn uất hận.

Từ khi cùng anh sánh đôi bước vào đây, mọi người luôn dành ánh mắt phán xét khinh bỉ nhìn cậu? Họ tất nhiên sẽ nghĩ cậu cũng sẽ giống như những kẻ trước đó, là loại người lẳng lơ đeo bám theo anh chỉ vì địa vị và khối tài sản kết xù mà Boun Noppanut có được. Nhưng khác với bọn người đó ở chỗ, lần này cậu được đặc xá đi cùng anh đến buổi tiệc lớn thế này...?

Cậu lẳng lặng bước ra phía ban công, nhè nhẹ đưa ly rượu nhấp môi uống một ngụm, đưa mắt ngắm nhìn cảnh đẹp BangKok về đêm. Vô tình cậu lại nhớ về khoảnh khắc tươi đẹp lúc trước, lúc chưa kết hôn, lúc chưa biết yêu đương sẽ phức tạp thế này... Tự do bay nhảy, làm theo ý mình ở một vùng quê Chiang Mai xinh đẹp, yên bình. Thoải mái khi được là chính mình, ăn nói cũng không cần giữ phép tắc, chừng mực như hiện tại. Gò bó, phức tạp, cầu kỳ chết mẹ đi được!!!

"Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây đúng không?"

Một anh chàng cao ráo bước đến bắt chuyện cùng, giọng nói anh ta ấm áp lại pha lẫn một chút sự kiêu ngạo. Khiến người khác vừa cảm thấy anh ta khó gần, đồng thời cũng sẽ cảm thấy thú vị mà muốn tìm hiểu về con người này.

Cậu ngước mắt lên nhìn, anh ta trông thật điển trai và lãng tử. Nét đẹp của Châu Âu không lẫn đi đâu được, nhưng cậu đoán chắc chắn là người ngoại quốc gốc Thái đây mà. Nhưng điều khó hiểu ở đây chính là, anh ta bảo từng gặp cậu? Prem Warut nhất thời ngẩng người ra, chẳng biết từ bao giờ bản thân lại quen biết một anh chàng điển trai thế này trước đây nhỉ?

"Hử? Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi thì phải?" _Prem Warut khẽ lịch sự gật đầu rồi mỉm cười đáp lời anh ta.

"Không đâu, tôi từng gặp cậu ở đâu nhỉ?..." _Người đối diện đưa ngón tay thon dài lên trán gõ gõ, hành động như đang cố nhớ ra đã từng gặp cậu ở đâu.

Còn Prem Warut thì hoàn toàn như kẻ vô tội, cậu ngơ ngác chờ đợi người kia suy nghĩ. Bởi vì bản thân cậu vốn dĩ chẳng thể nào nhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu, khi nào? Trí nhớ cậu đã kém như thế từ bé rồi.

"À đúng rồi, ở quán cafe... Lúc đó cậu vô tình làm đổ cafe lên người tôi bởi vì quá vội" _Cuối cùng anh ta đã nhớ ra, vẻ mặt vui vẻ hớn hở của người kia khiến cậu cảm thấy khó hiểu, có cần vui vẻ đến thế không chứ? "Sau đó cậu bảo sẽ giúp tôi giặt áo khoác vì vết bẩn do cafe. Nhưng tôi vẫn chưa kịp nhận lại áo thì phải bay sang Châu Âu mất rồi"

Tình huống gì đây trời!!!! Chuyện mất mặt thế này mà anh ta vẫn nhớ như in hay sao cái tên lạ lùng này? Trong khi đó cậu đã quẳng đống kí ức đáng xấu hổ đó qua một xó từ lâu mất rồi. Cậu thậm chí còn không nhớ chuyện đó đã xảy ra từ bao giờ, ở đâu nữa cơ, chứ đừng nói về tung tích hiện tại của chiếc áo khoác!!

"Đừng bảo anh tìm tôi chỉ muốn lấy lại áo khoác nhé?" _Cậu tạo ra một sự phòng vệ cho bản thân trước người đàn ông kia. Ôi xin anh đó, ngàn lần cầu xin anh đừng cố gắng tìm Prem Warut này chỉ vì muốn đòi lại cái áo khoác năm xưa đó nhé???

"Ồ không haha, tôi chỉ có ấn tượng đặc biệt về cậu mà thôi" _Anh ta mỉm cười rồi nâng ly rượu vang Bordeaux phân hạng cao trên tay đưa lên môi nhàn nhạt thưởng thức.

Nhận thấy Prem Warut vẫn tỏ ra dè chừng đối với mình, anh ta lên tiếng cắt ngang suy nghĩ nghi ngờ trong lòng cậu. "Tôi là Waner Rittirong, cậu có thể gọi tôi là Wan. Liệu tôi có vinh hạnh được biết tên cậu không?"

Xem cách nói chuyện của anh ta đi kìa, chuyên nghiệp và khéo ăn nói trông hệt một quý ngài ga lăng. Xem ra trình độ tán tỉnh người khác của Wan không thua kém gì tên chồng đào hoa Boun Noppanut của cậu đâu nhỉ? Kiểu... Kẻ tám lạng người nửa cân ấy?

"Warut Chawalitrujiwong, cứ gọi tôi là Prem được rồi"

Wan khẽ cười, sau đó đưa ly rượu của mình về phía trước như muốn mời cậu. Prem Warut tinh tế hiểu ý, cũng đưa ly rượu trên tay mình cụng li với anh ta. Bọn họ vui vẻ trò chuyện mặc kệ không khí bên trong náo nhiệt, ồn ào thế nào.

Phải công nhận một điều, Wan là kiểu người vui vẻ thoải mái khi trò chuyện cùng. Anh ta mang lại một cảm giác lạ lẫm, thú vị khiến người đối diện cứ muốn tìm hiểu về con người bí ẩn này. Điều đặc biệt chính là, anh ta cực kỳ hợp ý với Prem Warut. Bọn họ chỉ trò chuyện vài câu đã tìm ra điểm chung của nhau, cứ trò chuyện hăng hái mặc kệ sự đời.

Sau khi nhận ra bọn họ đã dành quá nhiều thời gian cho cuộc trò chuyện cùng nhau. Đến khi chợt nhớ ra thì buổi tiệc bên trong cũng đã bắt đầu. Cậu đành gác lại câu chuyện hăng say, cùng Wan vào bên trong để góp vui cùng mọi người.

Vừa đặt chân vào đại sảnh, cảnh tượng trước mắt khiến cậu như rơi xuống hố sâu vô hình. Trái tim tựa như đánh rơi vài nhịp, cơ thể cứng đơ không thể nhúc nhích, tay chân thì run rẩy, khóe mắt bỗng dưng cay sè,.... Cậu siết chặt bàn tay thành nắm đấm để kìm nén ngăn không cho bản thân xúc động.

Dưới ánh đèn mờ ảo kia, tiếng nhạc du dương êm dịu, có bao đôi tình nhân đang khoác tay nhau khiêu vũ. Mặc dù căn phòng đang đắm chìm vào bóng tối mập mờ, bóng người hòa lẫn vào nhau, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ... Người đàn ông của cậu, bây giờ đang vui vẻ ôm hôn một cô gái khác!?

Bản chất lăng nhăng, đào hoa vốn dĩ không thể nào nói bỏ là bỏ đi được đúng không? Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn là vô ích. Cứ ngỡ bản thân có thể đủ khả năng thay đổi được bản tính của người đàn ông đó. Nhưng cái kết cậu nhận lại thật quá ê chề, sự thật không thể thay đổi chính là,... cậu không đủ bản lĩnh để giữ chân Boun Noppanut.

"Này Prem! Cậu ổn chứ?" _Wan lúc này mới nhận thấy sự khác thường của cậu nhóc bên cạnh. Có vẻ cậu ta không ổn cho lắm!

Anh đặt tay lên vai cậu, lo lắng hỏi thăm anh bạn mình vừa mới quen. May mắn thay, nhờ ánh sáng không đủ để người bên cạnh nhìn thấy giọt nước đang rưng rưng trên khóe mắt cậu. Prem Warut vội vàng đưa tay gạt vội giọt nước mắt không ngoan ngoãn đang chảy dài trên gò má xinh đẹp của cậu. Thầm hi vọng Waner Rittirong sẽ không nhìn thấy.

"Wan, tôi cảm thấy hơi mệt nên phải về trước. Gặp cậu sau nhé" _Cậu lắc đầu, sau đó vội vàng rời đi mà không quay lại nhìn Wan lấy một cái.

"Này khoan đã Prem, tôi vẫn chưa..."

Wan gọi với theo cậu nhóc đang dần hòa vào đám đông nhưng dường như cậu chẳng hề nghe thấy. Tiếng nhạc quá lớn, không khí trong căn phòng lại quá ồn ào nên lời nói của anh chẳng thể khiến người kia nghe thấy. Anh đành thở dài tiếc nuối nhìn theo bóng dáng cậu đang mờ dần rồi khuất xa....

/ Tôi vẫn chưa xin Line cậu, chúng ta liệu sẽ còn cơ hội gặp lại nhau nữa chứ?.../

Sau khi tiếng nhạc kết thúc, ánh sáng được bật lên, mọi người cũng dừng hành động khiêu vũ lại mà bắt đầu tập trung vào nhân vật chính của buổi tiệc. Dao Bernadina hôm nay thật xinh đẹp và cuốn hút trong bộ váy hồng được đính đá lấp lánh. Cô hiện tại thật ra dáng một vị tiểu thư khả ái, ngọt ngào, khác hẳn phong cách cá tính và mạnh mẽ hằng ngày ở công ty. Khiến mọi người nhìn cô không rời mắt, ai nấy có mặt ở đây đều dành ánh mắt ngưỡng mộ, ngạc nhiên dành cho Dao. Quả thật rất xinh đẹp.

Nhưng vẻ đẹp mê hoặc này của cô vẫn không thể nào thu hút được sự chú ý của Boun Noppanut. Bởi vì anh đang bận tìm ai đó trong số những người có mặt ở đây. Gọi điện cho người ấy không được, đến tin nhắn cũng không trả lời,... Rõ ràng người vừa mới ở đây cơ mà?

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, đành phải xin lỗi Dao, anh xin phép rời khỏi buổi tiệc để đi tìm người ấy. Tìm một người,... Mà có lẽ không cần nói ra, ai cũng biết người ấy chính là ai.

Về phía Prem, sau khi rời khỏi buổi tiệc, cậu bắt taxi chạy một mạch về nhà. Sau đó vội vàng vào phòng của mình khóa cửa lại. Cậu cần không gian riêng, cần ổn định lại tinh thần, và đặc biệt là... Cậu cần lí trí hơn, phải gạt bỏ tình cảm ngu ngốc mà bản thân đã trao cho tên đàn ông đào hoa kia. Ngay từ đầu đã có sự đề phòng rất nghiêm ngặt, cuối cùng vẫn là rung động trước sự dịu dàng của hắn dành cho cậu...!!

Boun như đoán được điều gì đó, cũng thôi không gọi cho cậu nữa. Anh lái xe về nhà, sau đó vội lên phòng cậu để kiểm tra. Đưa tay vặn nắm cửa, nhưng không thể mở được, cũng biết chắc chắn cậu đang nhốt bản thân trong phòng. Anh thở dài, sau đó lặng lẽ rời khỏi đó quay trở về phòng của mình.

/Có lẽ cậu đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi..../

Bởi vì anh biết hiện tại tâm trạng của cậu không được tốt, nếu cố gắng giải thích vào lúc này thì cũng không có kết quả. Ngược lại sẽ khiến cậu nổi giận và chán ghét anh hơn. Thôi thì chờ tâm trạng của cậu ổn hơn một tí, anh sẽ nói chuyện với cậu sau vậy.

~•~•~•~•~•~•~•~••~•~•~•~•~•~
Vote cho tui đii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net