#18: Người của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng nói chẳng rằng, vị chủ tịch cao cao tại thượng của Guntachai cứ thế lôi lôi kéo kéo nhân viên của người ta đi ra bên ngoài, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Ai nấy đều dõi theo bàn tán xôn xao, có người còn hóng hớt bỏ cả công việc mà chạy ra xem.

Thử hỏi anh đưa cậu đi đâu á? Tất nhiên là đưa vợ nhỏ nhà mình trở về nhà rồi, trở về nơi mà cậu ấy xứng đáng được tôn trọng và ngưỡng mộ của mọi người. Chứ không phải ở một nơi mà ngay cả nhân viên quèn cũng có thể tùy hứng bắt nạt cậu. Không nổi trận lôi đình mà náo loạn cả K.O là xem như nể mặt Waner Rittirong lắm rồi. Hắn ta còn dám lên tiếng chất vấn anh hay sao?

"Anh... Từ từ thôi, em đau"

Boun Noppanut nhấn nhẹ người cậu ngồi vào ghế phụ lái, bản thân thì đi vòng qua phía bên kia để yên vị. Ngay khi anh bước vào xe, vẻ mặt cau có tức giận lập tức hiện ra trước mặt cậu. Anh rướn người sang phía bên cạnh để giúp cậu thắt dây an toàn. Sau đó khởi động xe chuẩn bị rời đi...

"Anh... Làm sao vậy?" _Prem Warut lo lắng nhìn anh, nhưng đáp lại chỉ là sự hậm hực, cau có từ phía người kia.

Prem cảm thấy khó chịu khi anh không muốn trả lời cậu, chẳng hiểu cái con người này lại tức giận chuyện gì. Cậu vốn không để bụng chuyện vừa rồi, chỉ suy nghĩ đơn giản chỉ là một chuyện cỏn con thôi mà anh để tâm làm gì nhỉ? Hằng ngày cậu gặp vô số chuyện, đối mặt với bao nhiêu sự ghẻ lạnh, khinh khi từ người khác. Nhưng Prem Warut chưa một lần mở miệng than vãn với anh, bởi vì cậu biết tính tình Boun Noppanut vốn nóng nảy. Chuyện như ngày hôm nay sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.

Đối mặt với sự nóng giận khi nãy của anh, Prem Warut thật sự rất sợ. Sợ anh sẽ không kìm chế được mà lớn tiếng mắng người, thậm chí có khi lật tung cả K.O nữa không chừng. May mà Boun Noppanut biết nhẫn nhịn vì cậu, nếu không thì danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Đưa tay lên xoa xoa cổ tay, Prem Warut tủi thân nhìn anh, sau đó dời ánh mắt xuống cổ tay đỏ ửng của mình vì sự tức giận của Boun Noppanut mà thành ra thế này. Cậu biết anh không phải cố ý làm cậu bị đau, chẳng qua anh cảm thấy tức giận thay cho cậu mà thôi. Nhưng Prem vẫn là tổn thương trong lòng một chút, anh đang bơ cậu, không muốn nói chuyện với cậu nữa...!?

"Đau không?" _Anh chăm chú lái xe, tay còn lại đưa sang phía bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Ánh mắt xót xa, cảm thấy có lỗi bày ra trên khuôn mặt anh khiến Prem Warut vừa thương vừa tức cười.

"Thay vì đau cổ tay, em đau lòng nhiều hơn..."

"Sao vậy?"

"anh đâu có muốn nói chuyện với em, anh không thương em nữa"

Rẹt!!!

Tựa như ai đó cầm đao cứa vào tim anh, Boun Noppanut bất chợt nhận ra hành động vô thức trong lúc tức giận của mình lại vô tình làm tổn thương cậu. Cảm giác áy náy, ân hận trào dâng trong lòng, anh xót xa đưa mắt sang quan sát bé con ngồi thút thít bên cạnh.

"Xin lỗi, là do tôi không tốt. Em đừng giận nữa, có được không?"

3 chữ cuối anh bỗng nói nhẹ nhàng hơn, lo lắng quan sát thái độ của cậu.

"Em không giận, nhưng sao này anh đừng như thế nữa. Em sợ...!!"

"Được" _Bàn tay thon dài khẽ đưa lên xoa đầu cậu với bộ dạng cưng chiều.

Có trời mới biết bộ dạng tức giận vừa rồi của anh nó đáng sợ như thế nào. Đã thế anh còn cố tình lơ cậu, khiến Prem Warut thật sự cảm thấy tủi thân.

Sau hơn nửa tiếng ngồi xe, Boun Noppanut quyết định đưa cậu đến công ty của mình. Sau khi xe của anh được đỗ yên vị ở gara, anh cứ thế hiên ngang đưa cậu lên văn phòng Chủ tịch của mình. Prem Warut không dám từ chối, ngoan ngoãn như chú cún con đi theo phía sau anh.

Boun Noppanut muốn tuyên bố với tất cả mọi người về mối quan hệ của cả hai. Nhưng Prem Warut lại không đồng ý, cậu không phủ nhận việc bản thân yêu anh đến mức có thể hi sinh cả tính mạng của mình. Nhưng ngay lúc này đây, công ty đang trên đà phát triển, sự nghiệp ngày càng lớn mạnh, anh không được phép công khai mối quan hệ hôn nhân với cậu. Với tình hình thế này, anh càng không được phép tuyên bố với công chúng.

Thử hỏi việc Chủ tịch trẻ tuổi, tài năng lại còn điển trai như Boun Noppanut. Chắc chắn là con mồi béo bở của những vị đối tác lớn của các công ty khác. Mọi người đều hướng về anh, muốn hợp tác làm ăn lâu dài... Và cũng muốn bàn về chuyện hôn nhân của con cái với ngài Boun Noppanut. Như thế càng thuận lợi giúp Guntachai ngày càng trở nên hùng mạnh và vững chắc trên thương trường.

Riêng về phần Prem Warut, cậu chưa từng than vãn hay tỏ ra ghen tuông vô cớ về việc anh thường xuyên được các vị đối tác đề nghị về việc hôn nhân đại sự. Cậu hiểu cho anh, muốn trở thành hậu phương vững chắc giúp Boun Noppanut yên tâm tập trung vào công việc. Ngoan ngoãn làm một bé con bên cạnh anh. Cậu không có địa vị thì đã sao? Ít ra trong trái tim của Boun Noppanut luôn thuộc về một mình Prem Warut cậu. Chỉ cần anh công nhận cậu là vợ anh, bọn họ cũng đã kí giấy kết hôn. Thì còn sợ gì nữa chứ??

1 tháng trôi qua kể từ khi cậu xin thôi việc ở K.O. Những lời bàn tán, dị nghị về cậu ngày càng một tăng lên chứ không giảm. Xuyên suốt ở K.O, đi đến đâu liền nghe mọi người xì xầm về cậu đến đó. Hầu như là những lời không mấy hay ho, tốt đẹp. Bọn họ bảo cậu lợi dụng việc mang hồ sơ sang Guntachai mà quyến rũ anh. Khiến vị chủ tịch của Guntachai yêu thích mà được một bước lên mây. Không cần làm một nhân viên quèn của K.O nữa.

Tất nhiên những lời bàn tán đó sẽ đến tai Prem Warut rồi, nhưng cậu nào quan tâm đến nữa. Bọn họ muốn nghĩ gì thì mặc họ, ngày đêm anh vẫn luôn nhắc nhở bên tai cậu rằng.

[ Cuộc sống này vốn dĩ tươi đẹp đến như vậy, sao phải vì những lời nói ác ý của kẻ khác mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình!? Hãy sống một cuộc đời hạnh phúc, Prem Warut em xứng đáng được như vậy!?...]

Cậu không đến Guntachai làm việc, thay vào đó sẽ ở nhà trồng hoa tưới cây, đi loanh quanh căn biệt thự để thư giãn sau những ngày tháng bị dealine của K.O dồn ép đến mức căng thẳng suýt thì bị stress. Nếu buồn chán quá thì đến công ty tìm anh để nghịch ngợm. Dù sao thì mọi lời bàn tán về mối quan của cậu và anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bọn họ muốn nói đến như vậy, thì Prem Warut đây sẽ cho bọn họ nói thỏa thích.

"Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi? Nếu còn sai nữa thì các cô cậu làm đơn thôi việc được rồi đấy!!"

Tiếng giận dữ khiến người khác run rẩy cùng với tiếng ném hồ sơ xuống bàn làm việc, vô tình tạo ra tiếng động lớn như vậy chắc chắn là do ngài chủ tịch Guntachai gây ra rồi. Bên trong căn phòng ngoại trừ tông giọng giận dữ của anh ra thì dường như im thin thít. Chẳng một ai dám hó hé hay đáp lời gì cả.

Prem tùy hứng vặn tay nắm cửa bước vào, khiến tất cả sự chú ý đều dời sang hướng cánh cửa được mở ra. Vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc của ai đó, đôi mày cau có của người kia cũng giãn ra, thái độ cũng dịu lại một chút.

"Ra ngoài hết đi" _Mọi người thầm cảm ơn sự xuất hiện của người này đã giải vây giúp bọn họ. Nếu còn ở đây đón nhận sự tức giận của anh thêm một phút giây nào nữa, e rằng ngày mai tất cả bọn họ đều phải dắt tay nhau đi khám bệnh tim mất. Ô hổ!! Chủ tịch của bọn họ khi tức giận thật là đáng sợ mà...

"Đừng cau có như thế nữa chứ, anh sắp trở thành ông già khó tính rồi đó Hia"

[Hia là biệt danh thân mật mà Prem Warut đặt biệt dành riêng cho anh]

Cậu cẩn thận khóa trái cửa, sau đó bước về phía bàn làm việc của anh, ngoan ngoãn ngồi lên đùi vị Chủ tịch Guntachai. Mà ánh mắt của người đó vẫn luôn dõi theo cậu từ khi Prem Warut vừa bước vào cho đến tận bây giờ, không rời một giây phút nào. Prem vòng hai tay sang ôm cổ anh với dáng vẻ sủng nịnh, đưa ngón tay thon dài lên khẽ xoa xoa điểm ở giữa hai hàng lông mày của anh.

Cậu không biết điệu bộ hiện tại của mình trông mê hoặc, quyến rũ thế nào đâu. Từ khi có thời gian ở nhà, Prem Warut cũng biết chau chuốt bản thân, ăn nói cũng ngọt ngào, mị hoặc hơn trước. Khiến Boun Noppanut ngày đêm đều nhớ đến hình ảnh của cậu, như một liều thuốc nghiện khó cai!?

~•~•~•~•~•~•~•~•~•
Vote cho tui đi. Năn nỉ ớ~~

Happy New Year!! Chúc mọi người một năm mới an khang thịnh vượng, có thật nhiều sức khỏe và tiền lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi nheeee:3 Hy vọng mọi người luôn ủng hộ những bộ fic của Yihaa Kittigren nhá!!

⚠️Chap sau có H+ nhẹ nha mấy bà... [Lâu lâu chơi lớn viết H+ mụt bữa~~ Ờm!!!! H+ xong là đón nhận 1 cú drama bùng cháy nhé 🤭]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net