#22: Ranh giới tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau đầu truyền đến khiến cậu chập chờn lim dim mở mắt, Prem mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Đây là phòng cậu, và hiện tại cậu đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Prem mệt mỏi ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, cậu đang cố gắng sắp xếp toàn bộ lại kí ức đã diễn ra trong quá khứ. Giọng nói, tiếng rên khe khẽ, và những tiếng da thịt va chạm vào nhau từ bên trong căn phòng của anh, chân thực đến mức cậu có thể nhớ rõ như in.

Không nhớ đến thì thôi, nhớ lại rồi thì càng thêm đau lòng, bỗng dưng cảm giác đau nhói ở nơi ngực trái khiến cậu cảm thấy khó thở. Prem Warut cảm thấy khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua cậu đau đến mức ngồi bệt xuống trước cửa phòng anh để khóc. Hằn sâu trong trí nhớ, cậu chỉ nhớ được bản thân đã khóc đến cạn cả nước mắt, sau đó lại thiếp đi vì quá mệt mỏi. Nhưng sáng hôm sau tại sao cậu lại có mặt trong chính căn phòng của mình? Có phải bản thân tự có khả năng điều khiển cơ thể, mộng du rồi trở về phòng?

*cạch*

Đang bận vùi mình vào mớ hỗn độn mơ hồ kia, thì tiếng mở cửa phòng như cắt ngang mọi suy nghĩ trong đầu cậu ngay lúc này. Thân hình cao lớn quen thuộc với mái tóc bạch kim từ từ xuất hiện từ sau cánh cửa. Tiếng bước chân của anh rất khẽ, chắc hẳn vì nghĩ cậu còn đang ngủ nên mới nhẹ nhàng như thế, anh sợ rằng sẽ đánh thức cậu dậy. Sau đó lại đóng cửa khẽ đến mức chẳng hề có tiếng động nào phát ra.

Vừa xoay người vào trong, anh bỗng giật bắn người khi thấy Prem Warut đã thức dậy từ bao giờ. Đã vậy còn trưng đôi mắt và bộ mặt khó hiểu nhìn anh chằm chằm.

"Dậy rồi?"

Bát cháo nóng hổi, thơm ngon được anh bê đến đặt lên tủ cạnh giường. Cậu không đáp lời, chỉ đưa mắt liếc nhìn bát cháo bên cạnh, rồi lại vội nhìn sang chỗ khác. Mùi vị và hương thơm này trông thật quen thuộc. Prem có thể chắc chắn một điều rằng đây chính là do đích thân Boun Noppanut đã xuống bếp tự tay nấu cho cậu.

Vừa cảm thấy rung động, cảm kích trước sự ấm áp này của Boun, thì sự việc vừa diễn ra tối hôm qua như kéo cậu về với thực tại. Rằng Boun Noppanut chưa từng thật lòng yêu thương cậu, anh là người có trăng quen đèn. Vừa ân ái với người khác xong, sáng hôm sau lại lập tức giả vờ quan tâm chăm sóc cậu. Rốt cuộc anh muốn trêu đùa với cảm xúc của cậu đến khi nào nữa?

"Tối qua em sốt rất cao, mê man đến mức suýt chút nữa khiến tôi lo lắng đến phát điên" _Vẫn là giọng nói đều đều ấm áp, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn cậu như chứa đựng toàn bộ sự lo lắng và yêu thương.

Cậu không trả lời anh, cũng chẳng hề có một chút biểu hiện gì của sự ngạc nhiên hay thắc mắc. Cậu dửng dưng đến mức khiến anh cau mày khó chịu, từ khi bước vào đến bây giờ, một cái nhìn cậu cũng chưa từng trao cho anh. Mặc kệ cho anh nói thế nào, Prem Warut vẫn đưa mắt nhìn sang hướng khác, giống như xem anh chưa hề tồn tại trong căn phòng này.

Cậu không hề hay biết, tối hôm qua Boun Noppanut đã hốt hoảng đến thế nào khi nhìn thấy cậu nằm giữa phòng khách trên nền đất lạnh lẽo. Anh từ công ty trở về nhà cũng là hơn 11 giờ đêm, vừa cảm thấy mệt vừa buồn ngủ. Nhưng khi mở cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt như khiến Boun Noppanut bàng hoàng đến mức suýt chút nữa quên mất bản thân là ai.

Vội vàng bế cậu vào phòng, sau đó gọi điện cho anh bạn bác sĩ cũng là bạn thân của mình lập tức đến nhà kiểm tra sức khỏe cho cậu. Mặc cho thời điểm hiện tại có chút không thích hợp, nhưng Boun Noppanut không thể chờ đợi một giây phút nào cả. Lập tức yêu cầu anh ta phải có mặt ở nhà anh sau 10 phút nữa.

Anh lo lắng đưa tay sờ trán cậu, sau đó đứng ngồi không yên đi qua đi lại với tâm trạng rối bời và sợ hãi. Cơ thể cậu rất nóng, nhưng nó lại không nóng bằng trái tim thổn thức, căng thẳng của anh ngay lúc này.

Bác sĩ vừa kiểm tra cho cậu xong, anh liền tuôn ra một tràn dài câu hỏi tại sao khiến anh bạn của mình không kịp trả lời. Ví dụ như tại sao cậu lại ngất xỉu? Tại sao cậu lại nóng như lửa như thế? Tại sao không có cách nào ngăn lập tức cơn sốt của cậu? Tại sao, tại sao và tại sao?..

Bác sĩ trấn an anh bằng cách nói cậu chỉ vì căng thẳng và mệt mỏi quá nên mới dẫn đến tình trạng suy nhược cơ thể. Ăn uống nghĩ ngơi bồi dưỡng một chút sẽ không sao. Nhưng đứa nhóc bướng bỉnh của anh làm sao dễ dàng chịu nghe lời đến như thế. Mấy ngày nay cậu đã chịu bỏ gì vào bụng đâu? Đói đến mức cạn kiệt năng lượng, rồi thành ra thế này đây. Suốt buổi tối hôm qua anh là người túc trực bên giường cậu, mệt đến mức ngủ quên, nhưng lại gắng gượng bản thân không được ngủ mà phải chăm sóc cho cậu. Vừa kiểm tra thân nhiệt cho cậu, vừa lau khăn ấm giúp cậu cảm thấy thoải mái.

"Vậy sao? Tôi thì không nghĩ như thế" _Cậu khẽ cười, ánh mắt vừa liếc sang nhìn anh rồi lại lập tức dời đi nơi khác.

"Ý em là sao?"

"Chắc hẳn đêm qua anh rất vui vẻ?"

Anh cau mày khó hiểu, nhưng lại kìm chế bản thân không được vì tức giận mà nói những lời khiến cậu tổn thương. Chắc thời gian qua đứa nhóc của anh cảm thấy lạc lõng và tổn thương nhiều lắm nên mới trở nên nghị lực và khó chiều thế này.

Mặc cho cậu có tỏ thái độ gì với mình, anh vẫn cứ làm ngơ cho qua, đã vậy còn đối xử với cậu rất dịu dàng nữa chứ. Chẳng biết cậu giận dỗi chuyện gì, đã vậy còn ăn nói mơ hồ khó hiểu. Không phải là tác dụng phụ của thuốc sốt đêm qua đó chứ?

"Tôi vui vẻ thế nào khi em đang sốt mê man?"

"Anh rên lớn thế còn gì? Sao nào? Thỏa mãn lắm đúng chứ?"

"....." _Anh dần bắt được tín hiệu của cậu, mơ hồ xâu chuỗi những gì cậu nói lại với nhau để hiểu được nguyên nhân của sự giận dỗi vô cớ này.

"Có được cả anh em nhà tôi, anh vừa lòng rồi chứ?" _Lần này Prem Warut thật sự có can đảm đối diện với ánh mắt của anh rồi. Cậu không rụt rè sợ hãi nữa, thay vào đó là ánh mắt của sự kiên định và mạnh mẽ.

Cậu không thể nào có thể nghĩ đến Boun Noppanut là một con người như thế. Dễ dàng để em gái của cậu bước vào Guntachai chỉ với một mục đích. Rằng anh muốn tham lam nếm hết mùi vị của hai anh em nhà Chawalitrujiwong của cậu.

"Miệng nhỏ này của em từ bao giờ lại ăn nói linh tinh như vậy chứ?"

Không có sự tức giận, cũng không có lời biện minh hay phản bác nào của Boun Noppanut. Mà thay vào đó là nụ cười cưng chiều vào bất lực của Boun Noppanut dành cho cậu. Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu, sau đó trượt dài xuống sau gáy. Bất chợt kéo người cậu về phía mình rồi đặt lên đôi môi đó một nụ hôn vội.

Prem giật mình đẩy anh ra, sau đó đưa tay lên lau lia lịa môi mình, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ và tức giận. "Điên hả? Anh còn muốn gì ở tôi?"

Boun Noppanut, anh còn muốn gì ở cậu nữa chứ? Trêu đùa cảm xúc của cậu như thế đã quá đủ rồi. Từ khi bước chân vào làm con cháu của Guntachai cho đến thời điểm hiện tại, cậu chẳng còn giữ một chút gì cho riêng mình nữa rồi.

Tình cảm mù quáng dành cho anh, trái tim non nớt lần đầu yêu đương cũng đã sớm trao cho anh, và cả lần đầu tiên của mình cũng thuộc về anh rồi!? Tất cả những gì cậu có, cũng đều cam tâm tình nguyện trao hết cho anh mà không cần nhận lại một thứ gì. Cuối cùng lại nhận được 4 chữ thất vọng và tổn thương!?

"Tôi không biết em đã nghe và thấy những gì, nhưng tối hôm qua tôi trở về nhà vào tối muộn. Nhìn thấy em ngất giữa phòng khách thì vội bế vào đây. Nếu hỏi tôi có lo lắng hay không thì câu trả lời là có, còn vui vẻ thì không!!?"

Cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhân sinh nhìn anh, rồi lại đấu tranh tâm lý giữa lời anh nói và kí ức tối hôm qua của cậu. Nhưng rõ ràng cậu đã đã trò chuyện với Yim, sau đó chính tai nghe thấy... Ờ, quên mất, Yim!!! Cậu có trò chuyện với Yim trước khi nghe thấy những âm thanh ái muội đó.

Prem lập tức với tay lấy điện thoại, sau đó tra đến lịch sử cuộc gọi của mình. Quả thật cậu đã trò chuyện với Yim rất lâu, sau đó... Sau đó thì cậu chẳng thể nào nhớ nỗi được nữa. Có thể cậu đã xuống phòng khách để chờ anh về, hoặc đứng cửa phòng anh để rồi chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Cậu không thể nào phân biệt được đâu mới là sự thật và đâu là giấc mơ.

"Tôi biết nếu không để Ploy về cùng thì mẹ sẽ gây sức ép đến em, khiến em càng trở nên khó xử" _Anh biết cậu không thể nào tin lời vừa rồi mà anh nói, nên muốn dùng sự dịu dàng của mình giúp cậu đặt lòng tin ở anh. Có thể giấc mơ đó chân thật đến mức khó có thể để cậu phân biệt được.

"Suốt 2 tuần qua tôi chưa hề đụng chạm gì đến cô ta, ngay cả trò chuyện tôi còn không muốn"

"Thật?"

"Tôi chưa từng nói dối em, Prem Warut"

Cậu vẫn còn chút nghi hoặc nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng ở người đàn ông này. Nếu ai đó nói cậu ngu ngốc dễ tin người, thì Prem Warut vẫn chấp nhận với lời bàn tán đó. Bởi vì cậu chỉ ngu ngốc mù quáng khi đứng trước Boun Noppanut mà thôi.

"Em ghen với cả em gái mình?" _Boun Noppanut bỗng dưng nổi hứng muốn trêu chọc cậu một chút, bởi vì dáng vẻ tức giận của cậu trông thật đáng yêu, chẳng khác gì một chú cún con đang cố xù lông đe dọa người khác.

"Ai'Hiaaaa*, muốn chết hả???" _Cậu trừng mắt nhìn anh khiến Boun Noppanut cười trong sự bất lực.

[Như đã biết thì *Ai' trong tiếng Thái có nghĩa là "Thằng". Kiểu tức giận quá thì em nó khỏi anh em gì hết á=)))) ]

"Em dự định sẽ làm gì tiếp theo?"

Một câu hỏi khó thật trả lời vào lúc này, Prem Warut trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mãi cũng chẳng thể nào cho anh một câu trả lời thích đáng được.

"Không biết nữa Hia, em rối lắm" _Cậu như chú mèo con làm nũng, chui rúc vào lòng anh mà ôm thật chặt người đàn ông trước mặt mình. Dù có thế nào đi nữa, thì vòng tay ấm áp này vẫn luôn sẵn sàng dang ra đón lấy khi cậu cần đến.

"Trước mắt cứ thế này, đợi khi nào em sẵn sàng thì tôi sẽ tuyên bố với báo chí rằng chúng ta đã kết hôn"

Lễ cưới đã tổ chức, đơn kết hôn cũng đã ký. Chỉ còn chờ Prem Warut sẵn sàng thì anh sẽ tuyên bố với bên báo chí và giới kinh doanh rằng mình đã trở thành người đàn ông của gia đình. Đã có một mái ấm nhỏ của riêng mình, để những người kia thôi không ngỏ lời đề nghị gả con gái của họ cho anh nữa.

"Hmm... Thế thì ngài Chủ tịch giống như đeo rong vào cổ, chẳng được tự do thoải mái như trước nữa đâu"

Cậu dửng dưng đáp lời, buông lời trêu đùa với anh như vòng tay ngày càng được siết chặt hơn. Cậu thật sự sợ rằng sẽ có một ngày mất đi anh, thì Prem Warut này chẳng biết phải sống thế nào nữa!?

"Cái rong này là do tôi cam tâm đưa cổ để em đeo vào!" _Anh cưng chiều đưa tay véo lấy chiếc mũi nhỏ của cậu. Đưa tay dịu dàng vuốt ve bờ lưng của cậu để Prem Warut cảm thấy an toàn và đặt sự tin tưởng ở anh. Anh muốn cậu biết rằng, dù có chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn luôn có anh bên cạnh cậu!?

Gặp được nhau đã là duyên, đi qua đời nhau chính là định mệnh. Duyên do trời se, phận do trời tạo, nhưng hạnh phúc chính là do bản thân mình tạo nên. Trong tình yêu, chỉ cần hai người không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại, hoàn thiện lẫn nhau. Đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Vote điiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net