#24: Đánh mất cả thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Prem... Vừa về tới hả con? Ngồi xe về đây có mệt lắm không?" _Ba cậu vội từ trong nhà lao thật nhanh ra ngoài cổng khi nhìn thấy bóng dáng lấp ló quen thuộc của con trai mình.

[Mệt? So với những gì cậu đã phải trải qua thì chuyện ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ thì có gì gọi là mệt chứ?]

Cậu không đáp lời, chỉ cố gắng nặn ra nụ cười méo mó dành cho người ba thân yêu của mình. Chắc hẳn ông đã rất lo cho cậu, thương xót cho số phận của con trai mình. Nhưng cuối cùng ông cũng chẳng thể nào bảo vệ được nó, để nó phải gồng mình đối mặt với những điều tồi tệ mà do chính mẹ và em gái nó gây nên.

"Mau đưa vali cho ba, ba giúp con cất nó nhé" _Ông vỗ về vai cậu an ủi, luống cuống giành hành lý trong tay cậu về phía mình.

Prem chỉ đứng trơ một chỗ, nhìn chằm chằm ba mình, cuối cùng cũng chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc mà òa khóc như một đứa trẻ. Ba vội ôm lấy cậu mà vỗ về như lúc thuở cậu còn bé, mỗi khi có chuyện gì tồi tệ, thì ba vẫn ở đó, luôn ở bên cạnh cậu.

"Bỏ đi con... Mệt lắm rồi đúng không?"

[Nếu muốn buông bỏ một thứ gì hay một ai đó dễ dàng như vậy, thì người ta đâu có hóa điên dại vì một chữ "Tình"...]

"....."

"Ba xin lỗi, ban đầu không nên để con dính líu đến chuyện này"

Đứa con trai của ông từ nhỏ đã biết cách khiến người khác hài lòng, ông luôn tự hào về nó!! Một cậu nhóc thông minh, giỏi giang, ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nhưng chẳng hiểu tại sao hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến nó mệt mỏi như thế này chứ?

Giá như lúc đầu ông nên kiên định hơn với quyết định của mình. Giá như ông có thể đủ can đảm để nói sự thật với gia đình Guntachai rằng mình vẫn còn một cô con gái nữa. Giá như ông không nhu nhược khi nghe lời vợ mình, đến mức dồn ép con trai mình vào đường cùng, một sự lựa chọn cũng chẳng có cho nó nữa. Giá như thời gian có thể quay trở lại, và giá như con trai ông không thật sự đem lòng yêu Boun Noppanut!!

Nhưng nếu mọi chuyện đều dễ dàng thay đổi như thế, thì làm gì có 2 từ "GIÁ NHƯ"?

"Cuối cùng nhà mình vẫn là nơi luôn chào đón con, Prem nhỉ?"

Mẹ cậu bỗng xuất hiện từ phía sau, giọng nói đều đều dửng dưng như chẳng liên quan gì đến bà ta. Thái độ hiện tại của bà hoàn toàn khác với lúc bà ta thành khẩn cầu xin cậu.

Cậu không trả lời, vội kéo vali vào nhà mà chẳng để ý đến sắc mặt của người mẹ của mình đang dần trở nên đắc ý. Đúng rồi, bà ta vui là phải! Mọi chuyện thế này đúng như những gì bà muốn rồi còn gì?

3 tháng sau...

"Premmmmm nhớ cậu lắm đó biết không hả?" _Yim ôm chặt lấy cậu ríu rít không buông.

Sau 3 tháng tự giam lỏng bản thân trong căn phòng của chính mình, hồi tưởng những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cuối cùng cậu cũng có thể dũng cảm đối mặt với sự thật. Prem Warut chọn cách buông bỏ đi thứ tình cảm mù quáng kia, tự tay khép lại cánh cửa hôn nhân giữa mình và Boun Noppanut. Mặc dù thời gian đầu sẽ thật sự rất khó khăn đối với cậu, nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác dành cho cậu nữa. Đối với Prem, âm thầm dõi theo anh cũng là một cách cậu thể hiện tình cảm cuối cùng của mình đối với anh.

"Ờ... Mình cũng nhớ Yim đó"

Cậu đưa tay đẩy Yim ra khỏi cơ thể mình mà lắc đầu cười bất lực. Nhưng hoàn toàn vô ích!! Yim bám lấy cậu như một chú cún con quấn quýt lấy chủ sau bao ngày tháng xa cách.

Prem Warut quyết định xin vào làm phục vụ tại một quán cafe ven đường ở thủ đô xa hoa BangKok. Seveen - Một quán cafe theo phong cổ xưa, thư giãn và không khí cũng rất thoải mái. Tuy bảo chỉ là một quán ven đường, nhưng Seveen lại là quán cafe nổi tiếng bật nhất ở Bangkok. Yim vừa nghe được tin Prem làm việc ở Seveen thì lập tức đến tìm người bạn thân của mình ngay.

"Chuyện của cậu và chủ tịch của Guntachai...."

Yim muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi, ấp a ấp úng chẳng biết bây giờ có nên mở miệng hỏi cậu hay không nữa.

"Yim!! Mình biết cậu định hỏi gì"

"....."

"Mối quan hệ giữa mình và anh ta chẳng phải như mọi người nghĩ đâu"

Cậu mỉm cười rồi xua tay lia lịa để giải thích với Yim.

Từ khi tin đồn phong phanh về việc cậu rời khỏi Guntachai, cũng như biến mất khỏi cuộc sống của Noppanut. Thì mọi người lại truyền tai nhau rằng cậu bị chủ tịch của Guntachai trêu đùa tình cảm, được cưng chiều sủng ái thế nào cuối cùng vẫn là bị vứt bỏ như túi rác bên đường.

"Mình tin cậu nói là sự thật, bởi vì tin tức anh ấy dự định tổ chức lễ đính hôn với một cô gái nào đó sẽ diễn ra vào vài ngày tới"

Yim vừa trả lời vừa gật đầu lia lịa như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng. Prem Warut thì bỗng như có tiếng sét đánh ngang tai, đôi chân cứng đơ, đầu óc mơ hồ, tâm tư bối rối... "Cô gái" mà Yim nhắc đến chắc chắn không ai khác chính là Ploy - em gái của cậu.

Cậu choáng váng ngồi vào ghế làm việc của mình, cơn đau nhói ở ngực trái bỗng dưng tái phát sau bao nhiều thời gian cậu đã gồng mình cố gắng. Prem hiện tại chẳng thể nhét nỗi bất cứ thứ gì vào đầu, mặc cho Yim vẫn luyên tha luyên thuyên bên tai cậu.

Kể từ khi cậu trở về nhà ở cùng ba mẹ, Prem Warut rất ít thời gian ở nhà, cho nên việc em gái cậu sắp kết hôn đương nhiên cậu không thể biết rồi. Vừa nhìn thấy mặt, mẹ đã không ngừng trách mắng, hoặc kím cớ gì đó trút giận vào cậu. Nên Prem Warut thật sự rất chán ghét căn nhà hiện tại của mình, mặc dù cậu không phải người gây ra lỗi lầm gì.

"Hình như cô gái đó tên gì nhỉ... Mình đã từng nghe chị Miranda nói qua. À phải rồi, là Ploy Chawalitrujiwong ấy" _Yim đưa tay lên trán gõ gõ vài cái để lục lại toàn bộ kí ức của mình. Cô nàng bất chợt kích động khi phát hiện ra điều gì đó có vẻ không đúng...

"Khoan đã... Ploy Chawalitrujiwong.... Chawalitrujiwong không phải họ của cậu sao Prem? Ploy...Prem"

Yim bỗng mở to đôi mắt long lanh của mình nhìn Prem. Dường như cô bắt đầu hiểu hơn một chút về vấn đề rắc rối này của cậu.

"Ờ, đó là em gái mình. Sở dĩ cậu thấy anh ta luôn tìm cách gặp mặt mình, chẳng qua vì muốn tìm hiểu sở thích của em gái mình mà thôi"

Prem nhún vai đáp lời. Cậu cố tỏ ra thật bình thản như thể những gì mình vừa nói hoàn toàn là sự thật vậy. Prem cảm thấy có lỗi khi đã lừa dối Yim, nhưng cậu chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Yim ngây thơ quả thật đã tin lời cậu nói. Cô chỉ Wow một tràn dài để tỏ rõ sự bất ngờ của mình.

"Vậy cậu chính là anh vợ của chủ tịch Guntachai rồi. Wow... Mình ngưỡng mộ Prem nhé"

Yim vui vẻ nâng tách cafe sữa của mình lên nhàn nhạt thưởng thức. Còn Prem, cậu chẳng biết phải nên vui hay buồn nữa. Anh vợ của chủ tịch Guntachai? Nghe có vẻ oai thật nhỉ? Mẹ nó đau quá!

Ngày Noppanut Guntachai đính hôn, Prem không đến!

Ba mẹ cậu vui vẻ khoác lên mình trang phục sang trọng để tham dự lễ đính hôn của con gái. Trong lòng khó giấu được sự vinh hạnh và hạnh phúc.

Tivi phát trực tiếp lễ đính hôn của anh, Guntachai vừa nổi tiếng vừa có địa vị như thế, tất nhiên lễ đính hôn sao có thể làm qua loa? Tin tức ngài chủ tịch trẻ Guntachai cùng con gái út nhà Chawalitrujiwong đính hôn với nhau phủ sóng toàn bộ kênh truyền hình và mạng xã hội ở Thái Lan. Ai ai cũng thầm ngưỡng mộ trước sự đẹp đôi của bọn họ.

Cách một màn hình, nhưng Prem vẫn có thể cảm nhận được sự phong độ và điển trai của Boun Noppanut trong ngày quan trọng. Anh đứng ở lễ đường với bộ vest đen sang trọng, mái tóc vàng kim được chải chuốt gọn gàng càng tăng lên sự lãng tử của anh. Boun Noppanut nở nụ cười thật tươi trong lúc chờ đợi ba của cậu đang cầm tay cô dâu tiến dần về phía anh. Chết tiệt thật, chính nụ cười này, ánh mắt dịu dàng này đã khiến ám ảnh tâm trí cậu bao lâu nay!

Ploy hôm nay rất đẹp, bộ váy cưới trắng tinh với những hạt pha lê lấp lánh tinh xảo. Từ khi bước vào đến hiện tại, cô chưa từng ngừng mỉm cười hạnh phúc. Cô gái mà mọi người khao khát muốn được cuộc sống giống như thế. Chắc hẳn em ấy là người con gái hạnh phúc nhất trên đời!!

Phía bên này Prem chợt bật cười khi nhìn vào màn hình tivi ở quán cafe. Vừa lau bàn, cậu vừa suy nghĩ về những chuyện của trước kia. Một lễ đính hôn thôi mà còn long trọng, xa hoa gấp trăm ngàn lần hôn lễ trước kia của cậu và anh. Ngày ấy chỉ đơn giản cùng nhau trao nhẫn, mời rượu hai bên gia đình, rồi cùng ký giấy kết hôn. Một cái hôn hay thậm chí một lời tuyên bố cậu là vợ của anh cũng chẳng có. Một hôn lễ không quá hai mươi người... Lời chúc phúc cũng chẳng có ai là thật lòng!!

Bây giờ nhìn xem, anh ấy trao nhẫn cho cô trước hàng triệu đôi mắt ngắm nhìn. Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng ấy đã dành trọn cho người con gái trước mặt. Cuối cùng, một nụ hôn thật sâu được trao cho nhau trước sự ngưỡng mộ và chúc phúc của rất nhiều người

Cuối cùng là gì? Vị mục sư dõng dạc tuyên bố Ploy Chawalitrujiwong và Noppanut Guntachai chính thức trở thành vợ chồng trên danh nghĩa hợp pháp của nhau. Nghi lễ cuối cùng mà năm ấy cậu chẳng hề có!!

Thử hỏi chỉ là lễ đính hôn thôi mà đã vội vàng tuyên bố họ là vợ chồng? Có phải quá vội vàng rồi hay không?

Tất nhiên sau khi đính hôn, tháng sau chính là ngày kết hôn của anh và cô ấy. Mọi thứ vẫn diễn ra đúng theo dự đoán của cậu. Một hôn lễ xa hoa, nổi tiếng và hoành tráng nhất từ trước đến giờ ở Bangkok!!

Ngày hôm ấy, trong khi mọi người đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Thì có một chàng trai nhỏ chính thức chết lặng, trái tim cũng bị chôn vùi vào sâu bên trong. Cậu đã thật sự mất anh, nhìn cả thế giới rơi vào tay người khác mà bản thân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Hèn hạ, vô dụng lắm có đúng không?

Prem nhìn thấy ba mẹ của anh tuy bên ngoài thể hiện sự vui vẻ, nhưng có lẽ cũng chẳng thật sự cảm thấy vui vẻ là bao. Khi biết được sự thật gia đình Chawalitrujiwong đã giấu đi sự hiện diện của cô con gái nhà mình, hai người thật sự rất bất ngờ. Nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý cho cô ấy kết hôn với con trai mình. Bởi vì đó chính là lời đề nghị của Boun Noppanut. Anh một mực bảo muốn cưới Ploy về làm vợ...

"Nếu Prem yêu Chủ tịch, con nên rời xa cậu ấy mới đúng. Boun là cháu đích tôn của Guntachai, nó cần phải có một đứa con nối dõi. Mà Prem lại chẳng thể làm được điều đó, con nên nhường lại để em gái con làm thay con điều ấy. Nhé Prem? Xem như mẹ cầu xin con vậy. Đó cũng là muốn tốt cho Boun nữa. Tuy ở bên con cậu ấy cảm thấy vui vẻ. Nhưng không có bất kỳ một chàng trai nào lại chẳng muốn trở thành một người "ba" chứ con?"

Lời nói của mẹ cậu cứ văng vẳng bên tai suốt mấy tháng nay, nó ám ảnh cậu đến tận bây giờ. Cuối cùng Prem vẫn là nghĩ cho anh mà chọn cách rời xa. Nếu cậu chẳng thể giúp anh nối dõi tông đường, thì hà cớ gì phải ở lại để ảnh hưởng đến sự nghiệp và tương lai sau này của anh? Dù bất kỳ cuộc hôn nhân nào, cũng cần có sự xuất hiện của một đứa trẻ để gắn kết. Hy vọng em gái Ploy có thể yêu anh ấy, thay cả phần của cậu!!

[Mình gặp nhau đúng hay sai, mà đã chia hai? Xem nhau như chẳng tồn tại. Tìm được nhau dễ dàng đâu? Cớ sao lại đánh mất nhau thế này...!!]

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Vote điiii màaaa

Chết tiệt!! Đau lòng quá đi TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net