#33: Bước tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tuần sau cũng là lúc danh tiếng của Ploy Chawalitrujiwong bị hủy hoại không ít, mục thông báo Instagram, Twitter càng ngày nhiều người vào réo tên chửi mắng. Thậm chí bọn họ còn tìm được Line của cô mà nhắn tin công kích. Vừa bước chân ra ngoài liền có đám phóng viên, nhà báo chực chờ để chĩa mic vào người mà phỏng vấn. Cho nên cô chỉ dám quanh quẩn trong nhà, ngay cả mạng xã hội cũng chẳng dám mở lên xem. Sắc mặt tiều tụy, cơ thể suy nhược, xuống sắc hẳn sau sự việc nghiêm trọng lần này!

Nếu hỏi với danh tiếng của Prem Warut, hay thậm chí là Waner Rittirong có sức ảnh hưởng lớn thế nào mà lại có thể tạo nên làn sóng dư luận lớn thế này? Thì câu trả lời chính là không hẳn!?

Nhưng với Boun Noppanut thì chưa chắc!!! Bởi vì anh là người có địa vị lớn, vừa có tài lại còn có sắc, cho nên những gì liên quan đến anh đều là chủ đề để mọi người bàn tán. Lần này là đích thân vợ của chủ tịch tập đoàn Guntachai gây chuyện, làm sao tránh khỏi sự chú ý của dư luận? Bởi vì anh nổi tiếng, nên vợ anh cũng được "nổi tiếng" theo!?

"Rồi thế nào hắn ta cũng sẽ dùng tiền bịt miệng đám người đó lại thôi" _Ton ngồi ở ghế sofa nhà Prem nhâm nhi tách cafe, buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình.

"Tao cũng nghĩ thế, dù sao cũng là vợ hắn" _Pravat cũng đồng tình với suy nghĩ của Ton.

"Vuốt mặt cũng phải nể mũi, đám người này thật sự đi quá giới hạn rồi. Liệu hắn ta có bỏ qua cho bọn mình không?"

Sam bắt đầu lo lắng, khi bắt đầu cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại đi xa như thế. Với sức ảnh hưởng và quyền lực như Boun Noppanut, nhóm của Prem vốn không phải đối thủ của anh. Chỉ cần anh búng tay, bọn nhà báo đều thất nghiệp, nặng hơn sẽ bị kiện, thậm chí có khi tòa soạn tung tin kia cũng sẽ sụp đổ ngay sau một cái chớp mắt.

"Anh lại không nghĩ thế" _Wan ngồi bắt chéo chân ở phía ghế đối diện, vẻ mặt nghiêm túc suy xét vấn đề gì đó.

"Sao ạ?" _Sam thắc mắc.

"Nếu hắn ta muốn, có lẽ đã làm trước khi mọi chuyện đi xa đến mức này"

Wan nói lên suy nghĩ của mình, thành công thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

"Ý của anh là hắn ta cố tình để mọi người làm căng?" _Ton ngốc nghếch thắc mắc.

"Mày khôn hơn rồi đó thằng Ton" _Pravat vỗ đầu thằng bạn thân ngồi cạnh mình, tấm tắc khen ngợi.

"Đúng vậy, nhưng anh vẫn chưa thể hiểu được ý đồ khi hắn ta làm như vậy"

Wan vuốt cằm suy tư, cả bọn cũng bị cuốn theo suy luận của Wan mà đoán già đoán non. Có lẽ đúng như Wan dự đoán? Rằng Boun Noppanut không muốn nhúng tay vào, cố tình để mọi người công kích, chửi mắng vợ mình?

"Nhưng hắn ta sẽ được gì?" _Cuối cùng người im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ cũng lên tiếng thắc mắc, đưa mắt quan sát mọi người rồi lại nói tiếp. "Ý em là nếu mọi người tẩy chay vợ của hắn, thì hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít, đúng chứ?"

"Đó là lí do anh không thể nào hiểu được sự tính toán của hắn đó Yim"

"Mặc kệ đi mọi người, dù sao chúng ta vẫn là người có lợi nhất trong vụ này, chẳng phải sao?" _Ton xua tay giải tỏa bầu không khí căng thẳng trong phòng. Mọi người làm ơn đừng bày ra vẻ mặt như mấy trinh thám đang điều tra vụ án có được không? Trông áp lực và đáng sợ lắm đấy!?

"Khoan đã, Prem đâu?" _Mãi lo nói chuyện mà quên mất vẫn thiếu vắng một người quan trọng nhất trong nhóm, Pravat cất tiếng hỏi.

"Cậu ấy bảo là phải chuẩn bị một ít gì đó để về quê" _Yim thở dài trong sự bất lực.

Chẳng biết lại định bày trò gì nữa đây!!!

"Khỉ thật, về đó để làm gì?" _Pravat trố mắt ngạc nhiên.

Ý là về Chiang Mai á? Nơi mà người phụ nữ độc ác cùng người ba nhu nhược của cậu đang sinh sống? Chẳng phải cậu đã nói căm hận nơi ấy, cả đời cũng chẳng muốn đặt chân quay trở lại hay sao?

"Anh sẽ đi cùng em ấy" _Wan có lẽ là người bình thản nhất ở đây, anh đã được Prem Warut thông báo từ trước nên mới tỏ ra không bất ngờ cho lắm.

"Bọn em cũng đi" _Ton hậm hực lên tiếng.

"Không cần, có anh là đủ rồi. Bọn mày cứ việc ở đây quan sát tình hình bên phía Guntachai đi. Có động tĩnh gì liền thông báo cho anh" _Wan cắt ngang ý định của Ton. Dù sao chẳng thể nào kéo nhau đi hết giữa lúc căng thẳng thế này, phải có người ở lại trông chừng kẻ địch chứ?

"Ôi thằng Ton, có phải đi đánh nhau đâu mà mày nhảy cẫng đòi theo? Có P'Wan đi cùng là tao yên tâm cho Prem rồi" _Sam tặc lưỡi nhéo tai Ton, ham gây thế là cùng!!

"Chúng ta đi thôi P'Wan" _Bỗng Prem Warut thình lình xuất hiện phía sau lưng bọn họ, làm cả đám giật hết cả mình.

"Được, đưa balo đây anh cầm giúp em" Waner Rittirong chủ động đón lấy chiếc balo từ tay cậu, dáng vẻ thay đổi trở nên dịu dàng hẳn so với lúc ngồi trò chuyện với đám của Ton.

"Về sớm nhé mày" _Pravat chu đáo căn dặn bạn mình.

"Ờ, bọn mày ở đây nhớ phải siêng năng đấy, có gì phải báo ngay cho tao đó" _Prem Warut hừ lạnh rồi cùng sánh bước với Wan rời khỏi đó.

"Ô hổ mẹeeee!! Xứng đôi quá bọn mày"

"Tao cũng thấy thế, Prem giống như sinh ra để cho P'Wan chăm sóc ấy"

Sau khi 2 bóng dáng cao ngạo đó rời khỏi, mọi người mới luyên thuyên bàn tán về Wan và Prem. Đa số là ủng hộ Prem trở thành người yêu của Wan, tạo điều kiện cho Waner Rittirong có cơ hội trở thành người được chăm sóc bạn của bọn họ đến già. Bởi vì sau ngần ấy những gì Wan đã làm cho Prem, bọn họ đủ nhận thấy tình cảm của Wan dành cho cậu to lớn đến nhường nào. Nếu bây giờ công bố bọn họ đang trong quá trình tìm hiểu hay yêu đương với nhau, thì chắc hẳn cũng chẳng có ai bất ngờ gì là mấy đâu!?

Mặc cho mọi người cười cười nói nói, Yim đành im lặng dõi theo bóng dáng của Prem, chỉ duy nhất một mình cô mới cảm nhận được sự cô độc, tủi thân phía sau vẻ ngoài lạnh lùng của cậu. Nếu nói Wan ở bên cạnh Prem sẽ tốt hơn, quả thật không sai. Nhưng liệu bạn thân của cô sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên cạnh người đàn ông khác? Liệu trái tim của cậu đã thật sự được chữa lành?

Chiang Mai...

Prem Warut với lỉnh kỉnh túi đồ trên tay, chầm chậm tiến vào phía bên trong căn nhà đã từng rất quen thuộc. Cửa không khóa càng tạo điều kiện thuận lợi để cậu vào bên trong mà không cần bấm chuông. Ba vừa nhìn thấy cậu liền rưng rưng xúc động, đã hơn 1 năm rồi kể từ ngày cậu bỏ đi mới được nhìn thấy cậu. Ôm xúc động ôm chầm lấy con trai mình, nhưng vừa được một lúc thì cậu lại đẩy ông ra.

"Tôi có mang về một ít quà, chỗ này đều là rượu quý và trà ngon, ba cứ từ từ mà dùng"

Cậu lạnh lùng đặt vài túi đồ lên bàn, xoay người nói với ba vài câu rồi đi thẳng lên phòng khách. Vừa tia mắt sang chàng trai bên cạnh mà con trai dẫn về, ông lờ mờ cũng ngầm đoán được thân phận của người này. Wan chỉ lễ phép cúi tay vái chào ông rồi đuổi theo Prem.

"Hừ! Còn mặt mũi về đây?" _Người phụ nữ trung niên bao năm qua nét mặt vẫn chưa từng thay đổi mỗi khi nhìn thấy cậu. Vẫn là thái độ thờ ơ chán ghét như những lần trước!

"Tôi về thăm hai người, sẵn tiện mang một ít quà tặng Dì và ba" _Prem đón lấy 2 túi quà lớn từ tay Wan, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn ở phòng khách trước mặt bà ta.

Mẹ của Ploy tinh ý nhận ra trong lời nói của Prem Warut phần nào đã thay đổi, không còn yếu đuối nhu nhược và sợ sệt như trước. Chủ yếu là đã thay đổi cách xưng hô, gọi bà bằng Dì thay vì là "mẹ" như trước đây!

Bà cũng biết Ploy chính là người kiếm chuyện với cậu trước, khiến danh tiếng của nhà Chawalitrujiwong ảnh hưởng không ít. Bà cũng chẳng muốn làm lớn chuyện thêm, nhẫn nhịn chịu đựng sợ mục tiêu kế tiếp bị bế lên tế chính là bản thân bà ta!!!

"Thật vinh hạnh, nhưng tôi quả thật không dám nhận thành ý này của cậu đâu"
B

à ta cười nhếch mép, sau đó lại tiếp tục cắm mặt vào xem tivi.

Prem Warut không nói gì, chỉ lẳng lặng đem những thứ hàng hiệu đắt tiền mình vừa mang đến, thẳng nhiên bày ra bàn. Vừa nói cậu vừa tặc lưỡi. "P'Wan, xem ra chúng ta phải mang những thứ này về vứt đi rồi"

Người phụ nữ trung niên cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, đưa mắt nhìn sang đống đồ đang được chất đống trên bàn. Quần áo, nước hoa và cả trang sức,... Tất cả số đồ ở đây đều là của thương hiệu nổi tiếng, chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể tinh mắt nhận ra. Ô hổ!

"Dù sao cũng đã mang đến rồi, cứ để đó đi" _Bà ta dõng dạc nói trông khi mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình tivi.

Prem Warut khẽ cười nhếch mép, xem ra kế sách này của cậu không tồi! Loại người hám danh lợi như bà ta làm sao nỡ để vụt mất cơ hội lớn như thế này.

"Tôi đã suy nghĩ thông suốt! Tuy chúng ta không cùng huyết thống, nhưng bà cũng đã có công dạy dỗ chăm sóc cho tôi" _Prem ngồi vào chiếc ghế đối diện, vừa nói cậu vừa thản nhiên rót 2 tách trà tự mình thưởng thức.

"Ý này là gì?" _Bà quay mặt sang nhìn cậu, cau mày thắc mắc.

"Thành thật mà nói, đây là Waner Rittirong - người yêu của tôi. Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn bất động sản K.O" _Prem mỉm cười đưa tách trà còn lại về phía Wan, sau đó vui vẻ khoác tay anh trước sự chứng kiến của ba mình và người phụ nữ trung niên.

"Dạo gần đây tôi nghe anh ấy bảo rằng, mọi người đang thay nhau đầu tư kinh doanh một dự án lớn. Có thể thu lợi nhuận lên đến hàng trăm triệu baht trên một năm" _Prem Warut nâng tách uống một ngụm trà, sau đó lại nói tiếp.

"Cơ hội tốt thế này. Tôi là đang muốn giúp Dì, còn chịu đầu tư hay không thì tùy thuộc vào quyết định của Dì vậy"

"Ban đầu chúng tôi không dự định sẽ cho những người ngoài giới đầu tư, nhưng Prem em ấy đã nài nỉ tôi để cho Dì một cơ hội"

Người phụ nữ đảo mắt quan sát thái độ của hai thanh niên đối diện mình, xem ra chẳng có gì gọi là mờ ám hay nói dối. Dù sao đi nữa bà cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Waner Rittirong. Chẳng lẽ chủ tịch của một tập đoàn uy tín, nổi tiếng như K.O lại dám lừa gạt bà?

"Làm sao tao có thể tin lời mày nói?"

Bà ta vừa nghe được tin tức con gái mình bị công kích, phỉ báng vào mấy ngày nay. Tâm trạng cũng bị ảnh hưởng không ít, đang lo lắng cho tương lai sau này sẽ không còn được con gái chu cấp tiền mỗi tháng nữa. Thì bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một cơ hội tốt như thế này. Làm sao bà ta ngu ngốc từ chối cho được?

"Tôi đã bảo từ trước rồi không phải sao? Tin hay không tùy Dì. Tôi chỉ nể tình ba mình nên mới muốn thông báo cho Dì biết"

"Được! Tao đồng ý"

"Không được!!!"

Người phụ nữ vừa đồng ý cũng là lúc ba cậu từ nhà bếp đi lên, liên tục bảo không được! Prem Warut đắc ý chưa được bao lâu liền bị người ba của mình làm cho tức chết. Cậu nổi giận, trừng mắt liếc ông ấy.

"Không được cái gì?" _Mẹ của Ploy quát chồng mình.

Khi Prem Warut vừa định lên tiếng chất vấn ông, Wan đã vội nắm lấy tay cậu, vỗ vỗ lên mu bàn tay mấy cái ý bảo cậu hãy bình tĩnh trước đã. Nếu nổi giận ngay lúc này, toàn bộ công sức sẽ bị đổ vỡ mất.

"Nếu nói đây là dự án lớn, không phải sẽ cần đầu tư vốn rất nhiều hay sao?"

Mẹ! Nói đúng mấu chốt rồi, vừa rồi bà ta còn lơ ngơ chưa suy nghĩ đến chuyện này đã vội đồng ý. Tưởng chừng như mọi chuyện diễn ra dễ dàng, nào ngờ ba cậu lại nhảy vào phá hỏng chuyện tốt.

"Rồi sao?" _Bà ta vểnh cổ cãi lại.

"Chúng ta lấy đâu ra số tiền lớn như thế để mà đầu tư?" _Giọng nói ông run run, có lẽ ông phần nào cũng đã đoán ra được âm mưu quay trở về lần này của con trai mình.

"Thì tiền Ploy nó gửi về suốt mấy năm nay, rồi số trang sức của tôi nữa. Ông lo cái quái gì? Sau này sẽ lấy lại gấp 10 lần đó lão già ngu ngốc" _Bà ta đứng dậy chỉ thẳng mặt mình mà quát mắng.

Prem Warut vừa rồi còn lo lắng bà ta sẽ bị lay động, nào ngờ vẫn một hai giữ vững quyết định của mình. Cậu mừng thầm nắm lấy bàn tay của Wan như muốn tìm lấy chỗ dựa tinh thần. Cậu đang lo lắng, sợ rằng công sức bày mua tính kế của mình sẽ thành công cóc.

Ba của cậu khẽ thở dài, gục mặt xuống đất mà lủi thủi đi vào sau bếp. Có muốn ngăn cản quyết định sai lầm này của vợ mình là điều không thể. Chỉ biết trơ mắt nhìn con trai mình từng bước, từng bước tiến tới âm mưu trả thù thay cho mẹ của nó mà chua xót trong lòng. Quay lưng nhìn lại, nụ cười đắc ý lộ rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của Prem Warut, ông khẽ giật mình. Thì ra nó đã trưởng thành đến đáng sợ như thế này rồi sao?

"Nếu nói đây là người yêu của con. Vậy còn Noppanut?" _Bà ta thay đổi tông giọng với cậu, cách xưng hô cũng dễ nghe hơn.

"Dì yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ động vào chồng của em gái mình. Vả lại bây giờ tôi cũng sắp kết hôn với P'Wan rồi"

Người phụ nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Prem Warut không còn giữ ý định đeo bám làm phiền Boun Noppanut nữa. Như vậy thì con gái mà ta sau này sẽ dễ sống hơn một chút, không cần sợ có người dành chồng của Ploy nữa.

Vừa rồi Prem Warut còn gọi con gái bà là "em gái", nếu như vậy có thể nói cậu không chấp nhặt chuyện vừa diễn ra mấy ngày trước. Không có ý sẽ trả thù Ploy vì dám hạ nhục, làm vết thương cậu trở nên nặng hơn?

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•
Vote mạnh lên nào!!!

(灬º‿º灬)♡:

[Dạo gần đây lão sếp của tôi đang trong trạng thái yêu đương nên không còn dí deadline vào mặt bọn tôi nữa. Xem ra sắp tới tôi sẽ rảnh rỗi rất nhiều naaaa~~~ Cảm ơn cậu nhóc nào đó rất nhiều vì đã thành công thao túng tâm lý của lão sếp khó ở nhà tôi:((( ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net