#5: Tôi sợ cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prem Warut nhìn xuống hai bàn tay được đan vào nhau, lòng thoáng chút rung động. Nhưng cậu vẫn còn đủ lý trí để đối mặt với tình huống hiện tại, bèn vội vã rút bàn tay mình ra khỏi tay anh. Cậu biết chắc rằng, nếu bản thân không may có tình cảm với anh ta, chẳng khác gì tự chuốc lấy đau khổ về phần mình. Ngày tháng sau này sẽ không còn tươi đẹp như bây giờ nữa. Bởi vì sao? Tình yêu là thứ điên rồ, nó sẽ khiến con người đánh mất hết lí trí, cảm xúc và cả sự tự do thoải mái của hiện tại nữa.

"Cảm ơn anh" _Sau khi bản thân ngồi ổn định vào ghế phụ, Prem Warut vội cảm ơn người đàn ông vừa giúp mình giải vây kia.

Cậu thở dài, không cần chờ nghe câu trả lời của người kia. Prem lập tức cho tai nghe lên tai, sau đó bật nhạc thư giãn sau đống rắc rối vừa xảy ra. Sau đó ngả người tựa vào ghế, đưa mắt nhìn ra cửa sổ để ngắm vẻ đẹp của BangKok khi về đêm. Ồn ào nhưng lạnh lẽo, náo nhiệt nhưng cô đơn....

"Tại sao cậu lại giỏi chịu đựng như thế?" _Boun nói trong lúc lái xe.

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy đối phương đáp lại, anh thiếu kiên nhẫn cau mày xoay sang nhìn cậu. Có lẽ cậu nhóc này tâm tư không được tốt, từ lúc bước vào xe đến bây giờ không mở miệng nói câu nào với anh ngoài 3 từ "cảm ơn anh" ra. Anh bỗng có cảm giác khó chịu một chút...

"Tai cậu có vấn đề hả?" _Boun đưa tay rút chiếc tai nghe ra khỏi tai cậu, kèm theo đó là giọng điệu có chút tức giận từ anh.

"Tôi thấy mắt anh mới có vấn đề đó, không thấy tôi đang đeo tai nghe à?" _Prem giật mình, trừng mắt nhìn anh, sau đó cũng rút chiếc tai nghe còn lại ra khỏi tai bên kia. Lặng lẽ tắt nhạc, ánh mắt trách móc vẫn đang dán chặt trên người anh.

"Hừ, đúng là một tên ngốc nghếch" _Anh rời mắt khỏi người cậu, tập trung lái xe nhưng vẫn không quên ghẹo gan người kia.

"Nè, anh mắng tôi hơi bị nhiều rồi đấy nhé!!" _Cậu hiện tại như một con nhím đang xù lông phòng vệ, đanh đá liếc nhìn Boun.

"Vừa rồi cậu cũng có thể nói cho bọn họ biết mình là ai cơ mà. Tại sao lại chịu đựng sự sỉ nhục vậy chứ?"

Từ khi rời khỏi buổi họp, Boun Noppanut quả thật rất thắc mắc, nhưng đến tận bây giờ anh mới dám hỏi thẳng thắn với cậu. Đáng lý ra cậu có thể dõng dạc tuyên bố với đám người đó rằng, cậu là Prem Warut, cũng chính là vợ của Boun Noppanut cơ mà? Tại sao lại không nói ra? Để bản thân phải chịu sự sỉ nhục không đáng có như vậy. Chẳng lẽ việc trở thành vợ của Noppanut Guntachai này lại xấu hổ như thế sao? Đến mức cậu thà chịu đựng sự cười nhạo, xem thường từ người khác. Chứ nhất quyết không nói ra thân phận của mình?

"Không phải tôi không muốn nói, chỉ là không dám nói mà thôi" _Tâm trạng cậu cũng bắt đầu chùn xuống, một chút bối rối pha lẫn lo lắng. Cậu cũng chẳng biết dùng lời lẽ gì để khiến Boun Noppanut không nghĩ rằng cậu là một người kém cỏi, yếu đuối.

"Tại sao?"

"Anh thử nghĩ xem. Nếu đi đến đâu tôi cũng khoe khoang bản thân là vợ của ngài Chủ tịch Noppanut. Vậy thì sau khi chúng ta ly hôn, tôi còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa chứ?"

Cậu bối rối nói ra hết một tràng dài mà không kịp suy nghĩ. Nhưng điều cậu lo lắng cũng đúng mà? Vốn dĩ cuộc hôn nhân này chỉ là một sự thỏa thuận ban đầu, một hợp đồng phi lợi nhuận, hoàn toàn không có tình cảm riêng tư nào giữa cả 2 được phép đặt ra. Sau khi ly hôn, bọn họ sẽ chính thức trở thành người dưng xa lạ. Có khi còn quên mất sự tồn tại của đối phương nữa không chừng?

Vậy thử nghĩ xem, một ván cược lớn như thế này. Làm sao Prem Warut có thể dám chắc chắn rằng bản thân sẽ đi cùng anh ta đến bao lâu nữa chứ? Nếu cứ ra vẻ kiêu căng, đi đến đâu cũng vỗ ngực hô to bản thân là phu nhân của tập đoàn Guntachai, là nam nhân của Boun Noppanut. Có thể mọi người sẽ kính nể và tôn sùng cậu. Nhưng có ai chắc chắn được sự huy hoàng này của cậu tồn tại được bao lâu?

Hay sau khi hợp đồng này hết thúc, bọn họ chính thức đường ai nấy đi. Thì liệu mọi người có còn xem trọng cậu nữa hay không? Hay sẽ cười nhạo vào mặt cậu, hả hê vì cậu bị đá ra khỏi Guntachai? Không ai,... Không một ai có thể đảm bảo được cuộc sống sau này của cậu sẽ thế nào. Vậy thì chỉ còn cách cậu tự chừa cho mình một con đường lui. Để tránh những lời đàm tiếu, dị nghị từ những người khác.

"Ly hôn ly hôn. Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc ly hôn với tôi thôi sao?" _Boun cau mày, anh cảm thấy khó chịu khi nghe cậu bảo như thế.

Như vậy chẳng khác gì cậu gián tiếp bảo anh không có khả năng bảo vệ cậu? Boun Noppanut đã từng hứa với lòng rằng, nếu sau này có ly hôn với cậu. Anh sẽ để cậu nhận được những gì tốt nhất.

"Ý tôi không phải như vậy. Chỉ là tôi,... Chậc" _Prem đưa hay tay vò đầu đến rối xù cả lên. Cậu không biết phải giải thích thế nào, anh dường như đang hiểu lầm ý của cậu.

"Đừng cứ mãi nghĩ về tương lai, hãy sống thật tốt ở hiện tại"

Anh chỉ đơn giản nói vài câu vu vơ, nhưng cậu lại hoàn toàn hiểu thấu. Có lẽ anh nói đúng! Nếu cứ mãi lo lắng về tương lai sau này, vậy thì ở cuộc sống hiện tại không phải sẽ rất nhàm chán và lãng phí hay sao? Hãy làm những việc mình thích, sống thật tốt với gì những gì mình đang có, hưởng thụ và hãy cảm thấy may mắn!! Nếu không sau này quay đầu nhìn lại, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy tiếc nuối và muốn thời gian quay ngược trở lại.

"Tôi biết rồi"

Cảm ơn nhé Boun Noppanut! Tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi!

Bỗng anh lái xe chậm dần, rồi từ từ đỗ xe vào lề đường. Cậu có chút thắc mắc, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

"Tôi đưa cậu đến đây thôi, tự bắt taxi về đi. Tôi có hẹn rồi"

Ô hổ!!!! Biết ngay mà. Vừa rồi cậu còn tự thắc mắc với bản thân rằng tại sao người như Boun Noppanut lại có thời gian rảnh rỗi đưa cậu về nhà vậy chứ? Thì ra chỉ ra vẻ "người chồng quốc dân" với đám bạn học của cậu mà thôi!! Bây giờ thì sao? Chắc lại chuẩn bị xơi em chân dài nào nữa rồi chứ gì!! Thồ.

"Còn tưởng hôm nay anh uống nhằm thuốc cơ chứ" _Cậu bước xuống xe, vừa đóng cửa cánh vừa lẩm nhẩm một mình.

"Muốn tôi đưa về tận nhà? Trừ phi cậu ngoan ngoãn bò lên giường tôi" _Boun Noppanut đẩy lưỡi sang bên má trông thật ghẹo gan, nhướng mày thách thức nhìn cậu.

"Hừ!! Nằm mơ đi nhé Noppanut" _Anh chỉ lắc đầu cười bất lực, rồi lái xe đi mất. Trêu chọc cậu nhóc này vui thật!!

Sau khi chiếc xe Lamborghini màu đen sang trọng hòa vào màn đêm tối rồi vút xa. Trong lòng Prem Warut bỗng cảm thấy cô đơn đến lạ. Thay vì bắt taxi về nhà, cậu lại chọn cách đi bộ, đôi chân lang thang trên lề đường trông có vẻ thật mệt mỏi. Nhìn những người tay trong tay đi xung quanh mình, Prem bỗng có chút ghen tị. Nếu không đường đột kết hôn với Boun Noppanut, có lẽ bây giờ cậu cũng có đôi có cặp như bọn họ?

Hôm nay cũng như những ngày thường, Boun Noppanut vẫn tìm cho mình những cô gái chân dài eo thon quyến rũ để làm ấm giường. Vừa rồi vội vã đuổi cậu ra khỏi xe, chắc chắn là đi rước người đẹp của anh rồi. Prem Warut thầm trách bản thân ngốc nghếch, rõ ràng biết rất rõ bản tính đào hoa lăng nhăng của Boun Noppanut, vậy mà vẫn cố chấp hy vọng anh sẽ thật sự đưa cậu về nhà.

Trong lúc cậu cô độc một mình trong màn đêm lạnh lẽo, đôi chân cứ lê thê chậm chạp,... Có lẽ bây giờ anh đang vui vẻ, ân ái cùng ai đó trên chiếc giường ấm áp của khách sạn... Hoặc thậm chí là lăn giường cùng nhau ở trong căn nhà của bọn họ?

Đôi mắt cậu bỗng trở nên cay sè, một tầng nước mỏng bao phủ đôi mắt cậu, làm cảnh tượng trước mắt nhòe đi... Cậu khóc không phải vì anh bỏ rơi cậu để đi vui vẻ cùng người khác. Mà hiện tại cậu đang cảm thấy cô đơn. Trên đời này Prem Warut sợ nhất là 2 thứ, một là bóng tối, hai là cô đơn. Vậy mà hiện tại cậu lại trải qua cùng lúc hai nỗi ám ảnh nhất của mình. Thử hỏi không khóc sao được chứ???

*Bíp bíp*

Prem Warut giật điếng người khi nghe tiếng còi xe phát ra ngay bên cạnh mình. Đưa mắt sang nhìn, càng làm cho cậu ngạc nhiên hơn nữa. Là chiếc xe Lamborghini của tên xấu xa vừa bỏ rơi cậu khi nãy đây mà? Sao lại ở đây chứ?

Anh đỗ xe bên lề đường, sau đó mở cửa xe bước ra bên ngoài. Khuôn mặt điển trai, mái tóc vàng cuốn hút, nụ cười làm say đắm lòng người,... Tất cả đặc điểm trên người anh đều có thể khiến con người ta si mê không dứt ra được.

Cậu không biết tại sao chân lại không thể cử động được nữa, lý trí bảo cậu hãy mặc kệ anh mà đi tiếp, nhưng đôi chân lại không nghe lời mà đứng sững sờ ở đó. Cứ thế trơ mắt nhìn Boun đi về phía mình ngày lúc càng gần.

"Tôi vừa bỏ đi có tí mà đã khóc nhè rồi sao?" _Boun đưa tay xoa đầu cậu, cùng lúc nở nụ cười thật tươi làm cậu cảm thấy rất ấm áp.

Boun Noppanut không hề biết được rằng, hành động vô tư đó của anh lại vô tình khiến trái tim nhỏ bé của ai kia đang đập nhanh liên hồi. Cậu không tự chủ được mà khóc nức nở trước mặt anh. Mạnh mẽ, kìm nén không khóc bao nhiêu, thì lại bật khóc như đứa trẻ con khi nhìn thấy anh bấy nhiêu. Vừa rồi đã xoa dịu bản thân không được rơi nước mắt, thế mà lại không thể kìm nén nỗi khi nhìn thấy cái tên Boun Noppanut này!!!

"Tên xấu xa, lưu manh nhà anh... Anh dám bỏ rơi tôi giữa đường, Huhu" _Vừa nói cậu vừa dùng đôi mắt ủy khuất liếc nhìn anh. Xem này, ở đây có một cậu nhóc đang làm nũng thật đáng yêu!

"Không phải bây giờ tôi quay lại đón cậu rồi hay sao?"

Vừa rồi anh đã thật sự lái xe đến trước cửa quán bar quen thuộc. Đáng lẽ ra tối nay anh sẽ được cô gái xinh đẹp nhất quán tiếp đãi chu đáo từ quán bar đến tận giường. Nhưng vừa tìm chỗ đỗ xe xong xuôi, anh lại cảm thấy bất an. Boun cảm thấy lo lắng cho Prem, không biết với tính khí bướng bỉnh cố chấp của cậu thì có chịu bắt taxi về hay không nữa?

Miếng mồi ngon được dâng đến tận miệng nhưng anh lại chẳng có hứng thú để ăn. Thế là Boun Noppanut chọn cách quay lại tìm cậu thay vì vào bar. Anh thậm chí còn không biết bản thân đang làm gì nữa, lúc trước anh sẽ không như thế này đâu. Ngoài việc tìm người để thỏa mãn nhu cầu ra, anh chẳng bao giờ đặt tâm trí hay tình cảm vào ai cả. Để rồi bây giờ bản thân lại đi lo lắng cho cái tên ngốc nghếch, mít ướt này chứ!! Ô hổ! Đến tận nơi anh mới tin chắc vào sự lựa chọn của mình đã đúng,

.... rằng Prem Warut thật sự đã đi bộ về trong đêm thay vì ngồi taxi.

"Tôi có thể tự về được!!! Anh mau đi đón mấy cô em gái của mình đi" _Cậu đưa tay lau vội nước mắt đang rưng rưng trên mi mắt mình, sau đó đẩy người anh ra để bước đi về phía trước.

"Đừng bướng nữa, mau lên xe đi"

"Không!!! Dù sao anh cũng đã bỏ rơi tôi rồi còn gì?" _Lời nói của cậu khiến anh có chút chột dạ, cảm giác tội lỗi đang hiện hữu trong đầu anh!!

"Prem Warut, nếu em muốn trở thành con mồi của đám người đằng kia thì cứ việc đi tiếp đi" _Anh vừa nói vừa hất cằm về phía trước.

Cậu cũng đưa mắt nhìn theo hướng của anh. Thì ôi thôi mẹ ơi!!! Ở đâu ra mấy tên say xỉn ngồi lê lết giữa đường vậy??? Trong bọn họ thật đáng sợ và biến thái!

Cậu khẽ nuốt nước bọt, sau đó quay sang nhìn anh.

"Thế nào? Em muốn ngồi xe tôi hay tự mình đi về?"

"Hừ!! Anh bắt nạt tôi"

Nói rồi cậu cong chân đi thật nhanh về phía chiếc xe của anh đang đỗ sẵn ở đó. Boun Noppanut chỉ biết lắc đầu cười bất lực rồi đi phía sau cậu. Sau khi ngồi vào bên trong xe, cậu vừa thắt dây an toàn vừa thầm cảm ơn sự xuất hiện của Boun Noppanut. Nếu không thì cậu không biết phải làm gì nếu thật sự chạm mặt với đám say xỉn kia!!!

Dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn là không nỡ bỏ rơi cậu!

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Đừng có quên vote cho tui nhaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net