#9: Bạn thân của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Biến thái" _Cậu tặng 2 chữ dành cho anh, kèm theo một cái bĩu môi tỏ vẻ kì thị.

"Bên ngoài mưa to như vậy em không ngoan ngoãn ở nhà, chạy đến đây làm gì?"

Boun Noppanut anh hay quá nhỉ? Còn không phải tại anh thì cậu có cần chạy đến đây không? Rõ ràng biết cậu sợ sấm sét và cực kỳ ghét ở nhà một mình. Vậy mà anh còn để mặc cho cậu đối diện với 2 thứ kinh khủng đó cùng một lúc nữa chứ. Đúng là đáng ghét mà.

"Tôi sợ" _Cậu không dám nói dối anh, bởi vì vừa rồi cậu thật sự cảm thấy rất sợ hãi.

"Tôi xin lỗi" _Boun có chút xót xa, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của cậu. Nhìn cậu nhóc ngồi co ro với vẻ mặt căng thẳng bên cạnh. Anh không giấu nổi sự lo lắng và cảm giác muốn được che chở chăm sóc cho cậu.

Mấy ngày nay công ty gặp chút vấn đề, nên đích thân anh phải ở lại đến tận đêm khuya để giải quyết. Không có thời gian đi chơi bời lêu lổng hay tụ tập với đám bạn như trước, càng không có thời gian tìm phụ nữ làm ấm giường... Anh chỉ vùi đầu vào công việc, tập trung đến nỗi điện thoại hết pin lúc nào cũng không hề hay biết. Làm cậu gọi mãi chẳng được nên mới lo lắng tìm anh.

"Anh đúng là đồ tồi... Có biết tôi đã lo lắng cho anh thế nào không?" _Giọng nói cậu rưng rưng, cảm giác nghẹn ngào khó tả khiến Prem Warut không thể nói được gì nữa.

Anh kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu nhóc đang khóc thút thít mà vỗ về. Có lẽ mối quan hệ hiện tại của cả 2 nó đã đi xa với những dự định ban đầu rồi nhỉ? Đến mức, khi cả anh và cậu đều nhận ra sự rung động của bản thân với đối phương. Nhưng chẳng một ai dám dũng cảm thừa nhận, để rồi cứ mập mờ khó xử như hiện tại.

[Chưa từng nói lời yêu, nhưng lại yêu nhau hơn tất cả....]

Tối hôm ấy, cậu ngủ ở ghế sofa ở văn phòng của anh, còn Boun Noppanut thì vẫn cứ lao đầu vào giải quyết công việc. Lâu lâu lại đưa mắt sang sofa để ngắm nhìn dáng vẻ của cậu khi ngủ say, rồi bất giác mỉm cười. Khi ngủ trông cậu ta thật đáng yêu nhỉ? Vì sợ cậu lạnh, nên anh cởi chiếc áo vest bên ngoài của mình để đắp lên người cậu.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Ame Yanila - thư ký riêng của Chủ tịch lại đến gõ cửa phòng làm việc của anh từ sáng sớm. Khi đã được sự đồng ý từ người bên trong, cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào với đống hồ sơ lỉnh kỉnh trên tay.

"Chào buổi sáng thưa Chủ tịch, đây là tất cả bản kế hoạch ngày hôm nay cần anh phê duyệt ạ"

"Nhiều vậy sao Ame?" _Ngài Chủ tịch cao ngạo thường ngày cũng phải gục ngã trước đống deadline đang chất đống thế này thôi.

"Nhiêu đây mới chỉ của phòng kinh doanh thôi đó thưa Chủ tịch"

Vậy cũng có nghĩa là còn rất rất nhiều dự án, bản kế hoạch từ các phòng khác cần được anh phê duyệt? Nhìn mà xem, hai con mắt của anh sắp trở thành gấu trúc rồi đây nè. Còn đâu vẻ đẹp băng giá, điển trai lạnh lùng thường ngày nữa???

Ame Yanila khẽ bật cười thành tiếng trước thái độ trẻ con của ngài Chủ tịch của mình. Sau đó lại vô tình đưa mắt nhìn sang ghế sofa, cô giật mình khi phát hiện có một chàng trai đã ngủ ở đó từ bao giờ. Đã vậy còn ngủ rất ngon nữa, trên người là chiếc áo vest được anh cẩn thận đắp lên người.

"Ô hổ!! Em còn đang lo lắng Chủ tịch tối đêm qua ở một mình sẽ buồn chán, không ngờ lại có anh chàng xinh tươi này tìm đến tận đây ạ?"

"Chậc, nhiều chuyện"

Anh tặc lưỡi, cau mày nhìn Ame khiến cô ấy không nhịn được mà bật cười thật lớn. Khi phát hiện ra vì nụ cười man rợ của bản thân mà vô tình đánh thức chàng trai đang ngủ ngon lành kia, Ame mới giật mình đưa tay che lấy miệng, ánh mắt hối lỗi nhìn Boun.

/ Ame Yanila làm thư ký anh hơi bị lâu rồi đó!!! /

"Em dậy rồi? Ngủ có ngon không?"

Boun thở dài bất lực rồi nhanh chóng bước về phía sofa, khi lướt qua Ame anh không quên đưa tay kí vào trán cô một cái rõ đau. Ame tủi thân đưa tay ôm lấy trán, chuẩn bị sẵn tinh thần sắp được ăn cơm chó vào sáng sớm.

"Ưm... Ngon aw~~"

Cậu lim dim đôi mắt, lật người qua lại rồi mệt mỏi ngồi dậy tựa lưng vào ghế. Giọng ngái ngủ của Prem Warut thật sự rất đáng yêu, mềm nhũn hết tim người nghe rồi.

"Có muốn ngủ thêm một chút không?" _Boun đưa tay vuốt lọn tóc tinh nghịch đang vướng víu trên mặt cậu ra phía sau, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng dành riêng cho một mình ai đó.

"Không muốn" _Prem được nuông chiều lại được phen làm nũng hơn, môi chu ra rồi lắc đầu lia lịa, mắt thì vẫn nhắm nghiền lại với nhau.

"Đói không?"

"Đói ạ"

"Tí nữa anh đưa em về nhà thay đồ rồi cùng nhau đi ăn nhé?" _Anh cúi người hôn nhẹ vào má cậu, sau đó lại không kìm chế được vuốt ve mái tóc của Prem.

Ame Yanila đứng bên cạnh lại cảm thấy no bụng lạ thường, cô cố gắng kìm nén bản thân không được hét lớn vì quá sung sướng. Cảnh tượng ngọt ngào vào buổi sáng sớm thế này, thật khiến Ame quắn quéo hết cả người. Nhưng thứ khiến cô chú ý chính là lời nói vừa rồi của ngài Chủ tịch.

"Đưa em về nhà..."

Vậy là bọn họ đang ở chung với nhau sao? Tiến triển đến mức nào rồi vậy chứ? Không phải chưa từng nghe qua danh tiếng đào hoa của Boun Noppanut, nhưng được anh đối xử nhẹ nhàng và ôn nhu thế này. Chắc hẳn chỉ có mình Prem Warut là được như thế. Nghĩ đến đây Ame càng cảm thấy cậu nhóc này rất lợi hại, có thể khiến anh thay đổi như thế này.

"Boun, đây là bản hồ sơ của phòng kế toán. Cậu mau ký vào để mình còn nhanh chóng sắp xếp"

Bỗng chợt cánh cửa được mở ra mà không có tiếng gõ cửa nào. Một cô gái cao ráo xuất hiện, dáng người thon thả với bộ trang phục công sở chỉnh chu, thanh lịch. Mái tóc vàng óng ánh ngang vai, cô ấy trang điểm theo phong cách phương Tây trông thật sắc sảo và xinh đẹp. Nhưng có vẻ cô ấy không phải tuýp người dễ gần gũi và bắt chuyện nhỉ?

Nhìn dáng vẻ quý phái và sang trọng của cô ta đi, chắc chắn là rất quyền lực và có địa vị ở đây rồi. Tuy khó gần nhưng lại mang cho người ta cảm giác muốn tìm hiểu và chinh phục, đây quả thật là nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành.

"Được, đưa đây mình xem nào" _Boun đứng dậy bước về phía cô gái ấy, sau khi nhận hồ sơ từ tay người kia, anh nhanh chóng đọc qua một lượt rồi đặt bút kí tên vào.

"Hôm nay mang cả đồ chơi vào tận đây à? Ngạc nhiên thật đấy"

Cô gái đó bỗng dời ánh mắt sang nhìn cậu, qua đôi mắt kiêu hãnh đó chỉ hiện rõ 1 chữ cô ta đối với cậu. Chính là "khinh".

Đơn giản cô chỉ xem cậu như những kẻ qua đường trước kia của anh thôi. Lẳng lơ, vì tiền và hạ tiện, là những gì miêu tả của cô ta đối với kẻ làm ấm giường của Boun Noppanut. Vốn dĩ cô chưa từng xem bọn họ ra gì, chỉ có coi thường và khinh bỉ mà thôi.

"Dao đừng nói như thế, em ấy không phải là đồ chơi của mình" _Boun với dáng vẻ nghiêm túc nhìn người đối diện vừa buông lời trêu chọc kia.

"Mình sẽ chống mắt lên xem cậu nghiêm túc được bao lâu" _Dao bước gần về phía bàn làm việc của anh, ghé sát khuôn mặt đối diện với mặt anh rồi tỏ vẻ thách thức.

"Ờ, cậu cứ chờ xem" _Boun Noppanut dường như cũng chẳng chịu thua, anh đưa mặt tiến về phía trước để đối diện với khuôn mặt Dao. Khoảng cách 2 khuôn mặt người hiện đang rất gần với nhau...

"Ký xong rồi đúng chứ ngài Chủ tịch? Vậy mau theo mình đến phòng kế toán đi, mình có thứ muốn hỏi ý kiến cậu"

Dao với lấy quyển hồ sơ được đặt trên bàn, sau đó mỉm cười với Boun tỏ ý muốn anh đi theo cùng. Anh có vẻ do dự nhìn sang phía cậu, nhưng lại nhận được cái gật đầu từ Prem nên anh ngay lập tức vui vẻ rời đi. Prem Warut là một người hiểu chuyện, đâu thể cứ giữ mãi khư khư anh bên cạnh được?

"Này, cậu lại gây ra rắc rối gì nữa à?"

"Này Boun, cậu đang xem thường tài năng của mình à?"

Tiếng cười đùa vui vẻ của 2 người vang lên khắp hành lang, đến cả người bên trong như cậu còn nghe được rất rõ. Cậu còn nhìn thấy Dao khoác tay qua cổ anh mà ung dung bước đi nữa chứ. Mối quan hệ này của bọn họ rốt cuộc là gì vậy?

"Cậu tên gì vậy ạ?" _Sau khi 2 vị quyền lực rời đi, Ame bước đến ghế sofa ngồi cạnh cậu.

"Tôi tên Prem"

"Cậu Prem có cần gì không? Ame có thể giúp đấy ạ" _Ame Yanila nhìn thấy cậu có vẻ không được vui nên tinh ý lên tiếng bắt chuyện.

"Không cần đâu, nhưng tôi có thể hỏi cô chuyện này được không?" _Prem lắc đầu, rồi ngập ngừng như muốn hỏi Ame điều gì đó rất khó nói.

"Cậu muốn hỏi Ame về cô gái vừa rồi ạ?"

Prem gật đầu, có lẽ Ame cũng nhìn ra được biểu cảm khó chịu đang hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

"Cô ấy là ai vậy?"

"Đó là Dao Bernadina, giám đốc điều hành của công ty ạ. Cũng là bạn thân lâu năm của Chủ tịch, bọn họ từng kết nghĩa anh em nên thường hay tỏ ra thân mật như thế lắm"

Thế giới này thật sự tồn tại một tình bạn khác giới đơn thuần bền vững như thế này hay sao? Đã vậy còn kết nghĩa anh em, xem nhau như người một nhà. Boun Noppanut anh phải xem tình huống hiện tại như thế nào chứ, rõ ràng là người có gia đình rồi mà vẫn tỏ ra thân mật với một cô gái như vậy? Anh thì không sao, nhưng cậu có chút không thoải mái đó!

"Cô ấy... Vẫn còn độc thân chứ?"

"Độc thân ạ. Mặc dù có rất nhiều người tán tỉnh, nhưng kết quả vẫn là vô ích. P'Dao kiêu lắm, chẳng ai có khả năng tán đổ cô ấy đâu. Nhưng nếu là Chủ tịch thì chắc chắn là được"

Nhận ra bản thân đã lỡ lời, Ame vội vàng che miệng lại. Sau đó lại tìm cách vội vàng giải thích để Prem Warut không hiểu lầm. Chết rồi, lỡ Boun Noppanut biết được cô lỡ miệng nói thế này chắc chắn bị đuổi ngay và luôn cho xem!!

"Không đâu P'Prem... Ý em là..."

"Tôi hiểu mà, Ame đừng căng thẳng quá, tôi sẽ không nói lại với anh ấy đâu"

Prem Warut nở nụ cười thân thiện với Ame như muốn cô tin tưởng ở mình. Thật sự cậu rất hiểu chuyện, khiến cho Ame cảm thấy chạnh lòng thương xót, người hiểu chuyện luôn là người đau lòng nhất!

"P'Prem đừng dính líu vào P'Dao nhé, cô ấy khó tính lại còn hung dữ. Và em cũng tin chắc P'Boun là thật lòng yêu P'Prem" _Ame nắm lấy tay Prem rồi mỉm cười thật tươi an ủi.

"Sao Ame tin chắc là như vậy?"

"Au? Thì dựa vào ánh mắt vừa rồi Chủ tịch nhìn P'Prem đấy. Ame làm việc ở đây hơn 5 năm rồi, chưa từng nhìn thấy anh ấy nhìn anh say đắm thế này, kể cả khi nhìn P'Dao cũng không tình cảm như thế đâu ạ"

Prem Warut dựa vào lời nói chắc nịch của Ame Yanila mà bỗng mỉm cười hạnh phúc. Cho dù anh giả vờ yêu cậu đi chăng nữa thì đã sao? Người ta bảo rằng đôi mắt không biết nói dối...

"P'Prem đừng lo lắng quá nhé, cũng đừng để Chủ tịch bị chị ta cướp mất. Em tin P'Prem dư khả năng giữ chân Chủ tịch ạ"

"Cảm ơn Ame, tôi sẽ cố gắng"

Vừa gặp lần đầu, tựa như thân thiết đã lâu. Ame Yanila là một cô gái ấm áp và đáng yêu, cô như động lực tích cực thúc đẩy cậu tiến về phía anh hơn. Khiến cậu cảm thấy bản thân đủ khả năng giữ chân Boun Noppanut, khiến anh thuộc về riêng một mình cậu.

Chắc chắn là như thế! Dao Bernadina, Prem Warut chính thức tuyên chiến với cô!!

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Vote cho tui điiii

26.10.22 /23:42


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net