Chương 1: Biến cố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng ngàn năm về trước, một cuộc chiến giữa hai vị thần mạnh nhất đã xảy ra. Hai người họ chính là hai anh em, tuy nhiên định kiến của họ lại hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với người kia.

The God of Light - Vị Thần Ánh Sáng cho rằng nên tạo ra một vùng đất ánh sáng rộng lớn cho những phàm nhân sinh sống, tiếp tục mầm giống của con người cho đến thế hệ sau.

"Một sự sống chán ngắt như này ư?"

Thần Bóng Đêm - The God of Darkness lập tức phản đối. Thứ ông ta muốn là một vùng đất dành cho những sinh vật bóng đêm, những sinh vật ấy sẽ canh giữ cho những phàm nhân yếu ớt ở bên trong, không để họ gặp nguy hiểm gì.

Nhưng sinh vật bóng đêm là thứ gì?

Dark Dragon, những con rồng với màu đen tuyền của sức mạnh hắc ám, xung quanh cơ thể toả ra một loại khí cực độc có thể gây hại đến cơ thể của loài người, thậm chí có thể gây tử vong.

"Như vậy thì làm sao? Chỉ cần không để bọn chúng đến gần loài người vô dụng yếu ớt kia là được."

Nghe vậy, Thần Ánh Sáng lập tức phản đối.

Nếu dùng Dark Dragon của Thần Bóng Đêm thì chẳng phải trước khi bị tấn công bởi kẻ địch, thì dân làng sẽ chết trước vì sức mạnh hắc ám xung quanh chúng sao?

Thần Ánh Sáng cho ra một ý kiến khác: Để bảo vệ con người, sinh vật ấy phải có vẻ ngoài hiền lành, không doạ người.

Ví dụ như Cá Trắng - Pure Mantlus, sinh vật hiền lành có thân hình mỏng màu trắng, có thể bay lượn trên trời. Vẻ ngoài của chúng không có gì đáng sợ ngoài tiếng kêu kỳ lạ.

Lần này đến lượt Thần Bóng Đêm lên tiếng phản đối. Sinh vật mỏng manh như vậy làm sao có thể bảo vệ phàm nhân yếu đuối kia? Bản thân Mantlus cũng mỏng manh như chính thứ mà nó cần phải bảo vệ rồi.

Hai vị thần cứ thế tranh cãi gay gắt kịch liệt. Đến khi Thần Bóng Đêm đã đến giới hạn chịu đựng, hắn gào lên, buông lời lăng mạ đến người kia. Mà vị Thần Ánh Sáng có vẻ cũng đã hết kiên nhẫn, lập tức đáp trả lại bằng một lời sỉ nhục khác.

Người qua kẻ lại, cuối cùng quyết định chấm dứt cuộc tranh cãi vô nghĩa này bằng một trận đấu tay đôi.

Trận đấu kéo dài rất lâu, cũng gây ra rất nhiều tổn hại đến vương quốc của hai người.

Cho đến một ngày nọ, không rõ nguyên nhân do đâu mà trong lúc giao chiến, Thần Bóng Đêm đột nhiên như phát điên lên, đồ sát những người thân cận xung quanh, và ra tay đốt cháy toà Vân Lục Trang của Thần Ánh Sáng, rồi biến mất tăm, không rõ tung tích.

"Sau đó, vì nghi ngờ em trai của mình tẩu hoả nhập ma nên Thần Ánh Sáng quyết định lên đường đi tìm tung tích của Thần Bóng Đêm, đồng thời dặn dò bốn đệ tử của mình trông chừng Vân Lục Trang, tuyệt đối không được để Dark Dragon có cơ hội xâm nhập vào. Nói rồi, ngài rời đi."

Giniri đọc đến dòng cuối cùng của trang 290, đóng cuốn sách "Vương Quốc Mây Ký Tập" lại. Cô nhìn đôi mắt tròn xoe của cậu em trai mười hai tuổi bên cạnh, cười nhẹ xoa đầu cậu.

"Ngày mai chị sẽ kể tiếp, đã tới giờ đi ngủ rồi."

Vẻ mặt cậu nhóc ngơ ngác, "Em muốn nghe tiếp cơ."

Giniri rất cứng rắn, nghiêm giọng nói: "Không được, bây giờ đã khuya lắm rồi. Trẻ con thì phải ngủ sớm, không được thức khuya."

Cậu nhóc nghe vậy nhìn ra bên ngoài, trời tối đen, hình như sắp mưa, trên cửa sổ dính vài giọt nước trong suốt. Tuy vậy cậu vẫn cứng đầu nói: "Nhưng chuyện đang hay mà chị..."

Giniri bất lực nhìn cậu một lát, bỗng nhiên hỏi: "Grate, em có muốn cao hơn không?"

Grate là tên của cậu nhóc, cậu liền theo phản xạ đáp lời: "Có ạ."

"Vậy thì mau ngủ sớm. Thức khuya không những không cao mà còn sụt chiều cao đấy."

Mỗi khi đứa em trai của cô không chịu đi ngủ, thì đây là cách mà cô dùng để bắt cậu ngoan ngoãn đi ngủ. Bởi vì Grate rất chấp niệm với chiều cao, cậu có ước mơ là tương lai sẽ cao hơn chị của mình, nên Giniri liền lấy điều này ra đe doạ cậu.

Đương nhiên là lần nào nó cũng có tác dụng.

Như dự đoán, Grate nghe chị mình nói vậy thì lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng vẫn ngoan cố nói với cô lần nữa: "Tối mai chị phải kể chuyện cho em nghe tiếp đấy nha."

"Ừm, chị hứa mà."

Vừa nói, Giniri vừa vươn tay đắp chăn cho em trai, cô nhìn cậu một lát.

Da của Grate trắng hồng, má lại tròn trịa, tạo cảm giác rất mềm mại khiến Giniri không nhịn được, đưa tay véo khuôn mặt cậu nhóc, rồi cười nói:

"Ngủ ngon nhé nhóc mũm mĩm."

Grate bĩu môi, nhưng vẫn đáp lại: "Chị hai ngủ ngon ạ."

Giniri nhéo má cậu lần nữa rồi tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trong phòng khách có khá nhiều người, tiếng đóng cửa vừa "cạch" một cái, Giniri đã cảm nhận được toàn bộ ánh mắt trong phòng khách đổ dồn vào cô.

Giniri bình tĩnh lướt một lượt qua những người nọ, rồi dừng lại ở một người phụ nữ đang sốt ruột đứng trước phòng bếp.

"Mẹ." Cô gọi.

Mẹ của Giniri và Grate tên là Syring, dù đã có hai đứa con nhưng trông bà vẫn như đang trong tuổi xuân. Mái tóc màu bạc dài ngang vai, ánh đèn nhạt phản chiếu trong đôi mắt màu nâu hạt dẻ sáng trong mà Giniri được thừa hưởng từ bà, làn da trắng hồng không những không có nếp nhăn mà còn rất mịn.

Syring nghe tiếng con gái của mình, bà ngẩng đầu, nhìn thấy Giniri, đôi lông mày đang nhíu lại mới giãn ra được một ít, bà đi đến, nhẹ nhàng hỏi: "Ừm. Grate đã ngủ chưa con?"

"Dạ rồi ạ." Giniri đáp, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc nãy ngoài trời chỉ lấp loé vài hạt mưa dính trên cửa sổ, bây giờ những hạt mưa không còn nhỏ mà dần nặng hơn, có thể nghe thấy tiếng lộp bộp nhỏ trên mái nhà.

Tỷ lệ mưa ở Thảo Nguyên Xanh là rất thấp. Quanh năm đều tràn ngập ánh sáng, một nơi như thế này làm sao lại có mưa?

Có lẽ là một dấu hiệu chẳng lành.

Giniri chớp mắt, quay lại nhìn mẹ mình, hỏi: "Cha đâu ạ?"

"Cha con vừa ra ngoài, bảo là một lát sẽ về." Bà đáp, trong đôi mắt màu nâu không giấu được sự lo lắng.

Cũng phải thôi, với tình hình ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà cha cô lại ra ngoài, còn là trong thời tiết xấu như thế này.

"Mẹ đừng lo lắng quá, cha không phải người dễ bị bắt nạt đâu." Giniri trấn an bà.

Nghe cô nói vậy, một người đàn ông trong phòng khách như thấy buồn cười, lên tiếng hỏi: "Cô bé, có phải cháu lạc quan quá rồi không? Bây giờ tôi đi ra ngoài không chừng còn không giữ được mạng, nói chi đến Hawl?"

Cha của Giniri tên là Hawl, là tổ trưởng trong Phong Đoàn Sĩ của Lục Vân Đài, tuy chức vụ không cao nhưng ông rất có tiếng tăm về độ tốt bụng, hay giúp đỡ người khác của mình.

Tuy nhiên, so với người đàn ông trước mặt, Hawl phải cẩn thận để không đắc tội với ông ta.

Dù Giniri có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là cô nhóc mười sáu tuổi dễ tức giận, lại nhận ra sự khinh bỉ trong lời nói của ông ta, cô không hề nhẫn nhịn như cha mình, lập tức lên tiếng phản bác lại:

"Chú giữ được hay không là do chú, liên quan gì đến cha cháu?"

"Gini!" Mẹ cô kéo nhẹ tay Giniri, nhỏ giọng nhắc nhở.

Bầu không khí tức khắc trở nên căng thẳng.

Người đàn ông kia nhếch mép, định nói gì đó thì một tiếng động ngoài cửa vang lên.

Cánh cửa gỗ nhẹ đẩy ra, một người đàn ông khác xuất hiện, mái tóc trắng vì dầm mưa mà rũ xuống, che khuất đôi mắt màu hổ phách, áo sơ mi trắng ướt nhẹp cột tay dán chặt vào cơ thể lực lưỡng của ông.

"Cha---"

"Rời khỏi đây."

Hai tiếng nói đồng loạt cất lên khiến mọi người không nghe rõ người đàn ông ấy nói gì. Hawl cũng hơi ngạc nhiên nhìn cô con gái và vợ mình, rồi rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhanh chóng nói tiếp: "Xe đã đến, mọi người hãy nhanh chóng thu xếp đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Ngay cả người bình tĩnh như cha cô cũng lộ vẻ gấp gáp, khiến những người còn lại cũng không nhịn được mà gấp rút chuẩn bị, rất nhanh sau đó một nửa nhóm người đã ra khỏi căn nhà.

Cha Hawl giúp mẹ Syring mang hành lý ra ngoài, Giniri cũng giúp một tay.

Cô muốn hỏi ông rằng nguyên nhân gì mà lại phải di cư gấp rút như vậy? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì tồi tệ sao?

Tựa như đọc được suy nghĩ của cô, Hawl bỗng dưng nói: "Không lâu trước đó, Lục Vân đài đã phát lệnh phải sơ tán khỏi nơi đây ngay lập tức. Bởi vì Dark Dragon đột ngột mất kiểm soát, dần tiến vào Thảo Nguyên Xanh, nơi được cho là an toàn nhất trong năm vùng đất này. Để giữ sự an toàn cho con dân, Lục Vân đài quyết định điều động Phong Đoàn Sĩ hỗ trợ di cư, sơ tán người dân đến Rừng Mưa. Mọi việc còn lại, Lục Vân đài sẽ tự lo liệu."

Hawl vừa nói xong, tiếng nói bên ngoài cất lên, kèm theo đó là tiếng khởi động ù ù của xe.

"Anh Hawl, còn dư hai chỗ này! Mau thu xếp nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ chết vì sức mạnh hắc ám của chúng đấy!"

Hawl vừa quay đầu lớn tiếng đáp "Đã biết", vừa quay sang vợ mình: "Thằng nhóc có biết gì không?"

"Không, em không kể với con." Syring đáp.

Hawl gật đầu: "Tốt nhất không nên để thằng bé biết về việc này, chúng ta có thể giải thích về việc này sau." Nói rồi ông quay sang dặn dò Giniri, "Con và em con lên xe đi trước, cha mẹ sẽ đi theo sau."

Giniri gật đầu, nhưng có hơi khó hiểu hỏi ông: "Tại sao cha mẹ không đi chung ạ?"

"Một lần xe chỉ chở mười người, hai đứa lên xe là đủ hai mươi, cha mẹ sẽ chờ xe sau, hai đứa đi trước, sau khi đến nơi cha mẹ sẽ tìm hai đứa." Syring nói.

Không hiểu sao khi nghe bà nói vậy, Giniri có hơi bất an, cô nói: "Không thì nhà mình cùng chờ đến lượt sau đi ạ, con không muốn đi riêng."

Syring có hơi thở dài, nhẹ nở nụ cười, nói: "Gini, mẹ biết con lo sợ cái gì, nhưng mà cha mẹ hứa với con rằng hai chúng ta sẽ bình yên vô sự. Nên đừng nghĩ nhiều nhé?" Bà im lặng một chút, lại nói: "Con là chị cả, cha mẹ muốn con bảo vệ em trai và bản thân thật tốt, được không?"

Bà đã nói đến vậy thì Giniri cũng không phản đối được nữa, đành gật đầu đồng ý.

...

Ở nơi khác, những con rồng hắc ám từ nơi xa lạ lạc vào đang chầm chậm bay xung quanh Thảo Nguyên xanh. Chúng đi đến đâu, lượng hắc ám quanh chúng toả ra làm cây cỏ khô héo đến đó, thậm chí ngay cả những căn nhà của những ngôi làng quanh đó cũng bị ảnh hưởng. Đất đá đều bị năng lượng hắc ám làm cho tan chảy, biến thành cát bụi.

Con mắt xanh lam trên đầu chúng rọi xuống thảm cỏ xanh mướt, giống như đang tìm kiếm những con mồi ngon cho cái bụng đói meo của chúng.

Lạch cạch...

Lạch cạch...

Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn.

Một màu xanh lam nhẹ nhàng lượn trên thảm cỏ. Sinh vật màu đen nhẹ lướt qua, một giây sau, thảm cỏ xanh ươm liền biến thành màu vàng héo úa, nhẹ rũ xuống.

Đột nhiên, màu xanh lam ấy chuyển thành màu đỏ tươi.

Cơn gió nhẹ nhè thổi qua lớp cỏ, dần lộ ra một người đàn ông đang sợ hãi, tay ôm chặt đầu.

Dark Dragon đã tìm thấy con mồi.

"A, không, không... Đừng mà...!" Người đàn ông hoảng sợ quỳ xuống van xin sinh vật hắc ám trước mắt, gần như là tuyệt vọng hét lên, "Hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi...!"

Tiếc thay, sinh vật hắc ám ấy chẳng thể hiểu tiếng người.

Nhưng dù có hiểu đi chăng nữa, nó cũng sẽ không buông tha.

"Aaaaaaaaaa!"

...

Grate đột ngột mở to mắt, bất ngờ bật dậy khiến Giniri bên cạnh không khỏi giật mình. Đôi mắt màu hổ phách ngơ ngẩn nhìn vào hư không.

Grate dụi mắt mình, đột nhiên ý thức được mình đang ở nơi khác chứ không phải là phòng ngủ của cậu.

"Sao thế... Em gặp ác mộng à?"

Tiếng Giniri cất lên ngay bên cạnh, Grate nhìn qua, thấy chị mình đang dựa vào cửa sổ, mắt nhắm mắt mở. Có lẽ vừa mới thiếp đi không bao lâu, giọng mê ngủ nhưng vẫn vươn tay xoa đầu cậu: "Ngủ ngoan... Có chị ở đây..."

"Chị..." Grate chớp mắt, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoang mang hỏi: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

Trời âm u, xám xịt, bên ngoài lại như đang ở trong rừng sâu. Mưa trút xuống dữ dội, tạt vào cửa kính bên cạnh Grate. Từng giọt nước trong suốt chảy xuống khiến cậu hơi rùng mình.

"Em nói gì vậy... Đang ở nhà mà..." Giniri lớ mớ nói.

"..." Nhìn bộ dáng của chị mình, cậu biết chắc là cô đang mơ ngủ. Grate nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong xe gỗ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an.

Cậu đã từng nghe mẹ kể, xe gỗ là phương tiện di chuyển mà Lục Vân đài chế tạo ra, dùng để sơ tán, di cư trong tình huống khẩn cấp.

Ví dụ như là Rồng Hắc ám xâm nhập...

"Chị..." Grate khẽ gọi.

"Chị đang giấu em chuyện gì hả?"

Giniri nghe cậu hỏi, sắc mặt ngái ngủ chốc lát tỉnh táo: "Hả? Làm gì có, chị đâu có chuyện gì để giấu em trai cưng của chị đâu nè."

"Chị đừng giấu em, em biết xe gỗ này dùng để làm gì mà."

Giniri cũng không thèm giả bộ nữa, cô ngồi ngay ngắn lại, bỗng thở dài. Ai bảo em trai cô thông minh như vậy, nhìn một cái là biết có chuyện khác thường xảy ra rồi.

"Cha mẹ dặn chị không được nói chuyện này với em vì lo em sẽ hoảng sợ." Giniri nói, "Nhưng mà chị không giấu em được. Grate, phải giữ bình tĩnh hết mức nhé."

Nghe vậy Grate lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc đáp: "Vâng ạ."

Giniri hít một hơi, đem toàn bộ sự việc mà cha nói cho cô nghe, kể lại hết cho Grate.

Càng nghe, vẻ mặt cậu nhóc càng lộ vẻ khó tin.

"Là như vậy đấy." Giniri nhìn vẻ mặt của em mình dần trở nên lo lắng hơn, cô thở dài, "Vì biết em sẽ có biểu hiện như thế này, nên mẹ mới dặn chị không kể cho đấy. Nhưng mà em cũng đừng quá lo lắng, chuyến di cư chúng ta đi có đội giỏi nhất Phong Đoàn Sĩ theo hỗ trợ mà."

Grate lắc đầu: "Không phải, em lo cho cha mẹ hơn. Chị nghĩ theo tính cách hay lo lắng thái quá của cha, ông ấy sẽ để hai chị em ta đi một mình vậy ư?"

Ông Hawl là một người cực kỳ lo lắng thái quá, nhiều lúc một sự việc nho nhỏ thôi mà ông cũng làm cho nó lớn chuyện ra. Việc này Grate và Giniri đã chứng kiến đến quen rồi.

Giniri trầm ngâm suy nghĩ, lát sau nhẹ nói: "Nếu em nói vậy..."

Chẳng lẽ ông ấy theo đoàn di cư mà không có bất kỳ một người nào bảo vệ à?

Chưa để Giniri suy nghĩ xong, xe gỗ đã đột nhiên phanh gấp lại, làm Grate ngã chúi về phía trước. Giniri nhanh chóng ôm Grate về phía mình. Cô cúi đầu hỏi: "Em có sao không?"

Grate choáng váng lắc đầu.

Giniri hơi rướn người ra phía trước, "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Nhưng đáp lại cô là một khoảng không im lặng đến đáng sợ.

Kỳ quái.

Giniri thầm nghĩ, mở miệng muốn gọi lần nữa thì bị một tiếng động cất lên làm cô điếng người.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi vẫn ồn ào không dứt, nhưng xen lẫn với đó là hơi thở nặng nề của một sinh vật lạ lẫm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net