Chương 3: Sống sót.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa vừa ngừng được một lúc thì lại bắt đầu có dấu hiệu trở lại. Gió giật mạnh từng cơn khiến vài nhánh cây khô gãy kêu răng rắc.

Những hạt mưa lại lần nữa thi nhau òa xuống, trong veo như thủy tinh. Lạnh buốt.

Grate khẽ run, cố gắng nâng đôi mắt nặng trĩu của mình lên.

Mưa rơi mỗi lúc càng nhanh hơn, chạm vào làn da tái nhợt của cậu, rồi chậm rãi lăn xuống đất nền đất lạnh lẽo.

Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một cô gái nằm cách cậu không xa.

"Chị..."

Vừa mở miệng, cậu đã thấy giọng khàn đến đáng sợ, cổ họng lại khô khan. Grate muốn gặp Giniri, cậu rất lo lắng, không biết bây giờ cô ra sao rồi, có an toàn không.

Nhưng tinh thần quá mệt mỏi, Grate không ngăn được mi mắt nặng trĩu dần hạ xuống. Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Grate nghe thấy có người la lên câu gì đó, đại loại là "Đưa đứa nhóc và cô gái kia chạy đi", hay là "Rồng Hắc ám mất phương hướng rồi" gì đó.

Cậu không biết nữa, nhưng ngay khi cậu sắp rơi vào trạng thái bất tỉnh thì nghe một giọng nói quen thuộc.

Trong vô thức, cậu mỉm cười.

Cuối cùng cha cũng đến rồi.

...

Không biết thời gian đã qua bao lâu, khi Grate lấy lại ý thức thì trời đã không còn giọt mưa nào nữa, trả về vẻ trong xanh thoáng đãng như cũ.

Grate mở mắt, rồi hơi nhắm lại vì ánh sáng bên ngoài rọi vào. Cậu cố gượng ngồi dậy, lát sau mới nhận ra nơi cậu đang ngồi không phải là cái giường quen thuộc trong căn phòng thường ngày. Chờ đến khi mắt đã quen với ánh sáng, Grate mới nhìn xung quanh mình.

Giường cậu nằm bên cạnh cửa sổ nên có thể thông qua đó nhìn ra bên ngoài. Nơi này là một ngôi nhà hoang trong rừng, vì ngoài có rất nhiều cây xanh thì còn có một dòng suối nhỏ ở gần đó. Grate nhìn một lúc, hơi nheo lại vì ánh sáng chói mắt rọi vào đôi con ngươi hổ phách.

Bây giờ là buổi sáng nhưng ánh nắng nơi này không nhiều bằng Thảo Nguyên Xanh, nó có vẻ tối hơn. Tuy nhiên nó mang cảm giác thoải mái hơn nhiều so với thời tiết mà Grate thấy lúc trên xe. Nhìn trời chán rồi thì cậu quay đầu vào trong. Căn nhà bằng gỗ thì toàn bộ đồ đạc trong nhà cũng thế.

Khi nãy Grate tưởng chỗ này là nhà hoang, nhưng có lẽ không phải. Vật dụng trong nhà tuy có dính vài mảng bụi, nhưng vẫn có bầu không khí ấm áp của người sống.

Grate nhìn một hồi, đảo mắt một vòng, vô tình nhìn qua cửa kính đối diện mình. Cậu đơ người.

Đứa nhóc mười hai tuổi trong gương cũng nhìn cậu. Một mảng băng trắng tinh quấn vài vòng ẩu tả trên mái tóc trắng khói có chút rối bù, trắng tinh và trắng khói như hòa chung vào nhau. Grate nâng tay lên, chợt nhận ra trên tay cũng có băng trắng quấn lại, nhưng mỏng hơn so với trên đầu.

Grate đơ người ra ba giây, nghĩ, hôm qua cậu đâu có bị thương đâu nhỉ? Người bị thương là chị của cậu mới đúng.

Tới đây, Grate ngơ người nhìn chằm chằm vào tay mình.

Nếu cậu còn sống thì chị hai cũng đã an toàn rồi? Cậu chỉ mới xay xát nhẹ mà đã bị quấn như con ma trắng rồi, chị cậu sẽ như thế nào? Không những vậy cô còn bị cái thứ khí gì đó xâm nhập vào cơ thể nữa.

Đầu Grate quay mòng mòng, rồi khẩn trương nhảy xuống giường, loạng choạng mở cửa chạy ra bên ngoài.

Nhưng ra tới bên ngoài lại chẳng thấy bóng dáng của ai cả.

"Cha mẹ! Chị hai!" Grate gọi.

Không một ai đáp lời.

"Cha! Mẹ! Chị hai! Ba người đâu rồi?"

Grate đứng đó, gọi trong vô vọng.

Tâm trạng hoảng sợ bao lâu nay như bùng phát, mũi dần trở nên cay xè đi.

Không lẽ ba người họ bỏ cậu rồi sao?

Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên ở sau lưng, làm nước mắt vừa mới chảy ra bị cậu nuốt vào trong.

Grate giật mình quay đầu lại.

Một người con trai cao ráo chậm rãi đi đến, trên vai trái vác bó củi to tổ chảng, tay phải thì cầm một cây rìu, lưỡi rìu sắc bén ánh lên dưới mặt trời.

Grate cảnh giác lùi ra sau một bước, đôi mắt nâu  cảnh giác quan sát người trước mặt.

Mặt mũi ưa nhìn, có mái tóc trắng giống như cậu, nhưng không ngắn mà hơi dài. Trên đầu anh có hai cái gì đó... chắc là tóc, đứng dựng trên đầu trông rất kỳ lạ. Grate còn thoáng thấy phía sau gáy của anh ánh lên một màu vàng nhạt khiến cậu khá tò mò.

Anh mặc áo xanh nhạt ngắn tay, quần xanh đậm. Vì vác củi dùng nhiều sức nên bắp tay nổi lên, khiến Grate không nhịn được mà nghĩ, anh ta mà là người xấu thì bổ cây rìu một phát thì cậu thăng thiên luôn.

Tuy vẻ ngoài đẹp đấy nhưng nếu là người xấu thì cậu vẫn phải cảnh giác, cậu còn muốn gặp lại gia đình.

"Anh là ai?"

"Nhóc tỉnh rồi à?"

Hai bên cùng lên tiếng một lượt. Grate ngẩn người, còn người con trai trước mắt thì rất bình tĩnh nhìn cậu.

"Anh... Em quen anh hả?" Grate mờ mịt hỏi.

Người con trai nhún vai, "Không hẳn. Có điều," Anh hất đầu vào bên trong nhà, "Vào nhà trước đã, nhóc mà bị gì thì cô ấy đánh anh bầm dập mất."

Cô ấy? Chị của cậu sao?

Mấy cái câu cảnh giác với người lạ đều bị Grate đá ra khỏi não, cậu vội hỏi anh ta: ""Cô ấy" mà anh nói là chị của em sao? Chị ấy đâu? Chị ấy có ổn không?"

"Không..." Anh mở miệng định nói gì đó, xong ngậm miệng lại, nheo mắt nhìn thằng nhóc đứng tới eo mình.

Lát sau, anh nhếch miệng, làm như lơ đãng nói: "Chị nhóc ấy à, đi lấy chồng lâu rồi. Không biết à?"

Grate sững người.

Chị của cậu... kết hôn? Hồi nào?

Grate hoảng sợ nói: "Không, không thể nào! Anh nói dối đúng không?! Chị em còn..."

Chưa đủ mười tám tuổi mà!

Ai ngờ Grate chưa hết bàng hoàng thì nghe đối phương nói tiếp.

"Tất nhiên là nói dối rồi."

Vẻ mặt Grate mờ mịt: "Hả?"

Cậu nhìn người con trai trước mặt, thấy anh ta quay đầu sang chỗ khác, vai run run.

Mất mười giây cậu mới hiểu mình bị lừa. Từ khi sinh ra tới giờ, Grate đều không bị ai lừa gạt như vậy, vì mọi người đều nói cậu rất đáng yêu, không lừa nổi. Bây giờ cậu bị một người xa lạ lừa làm trò hề cho bản thân, lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép cậu mất mặt như vậy!

Grate nhịn không nổi, đỏ mặt tía tai hét lên: "Anh đúng là người xấu!"

Anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười to: "Phụt haha ha ha ha! Mặt nhóc buồn cười quá! Trời ơi đau bụng mất ha ha ha ha!"

Càng nghe anh ta cười, Grate càng không nhịn nổi. Uất ức dồn dập lại, cậu nức nở một tiếng.

Thanh niên đang cười sống chết kia lập tức ngưng bặt, quay đầu sang, nhìn thấy thằng nhóc trước mặt mình, đôi mắt nhỏ phiếm hồng, khoé mắt dường như có thứ nước sang sáng chảy ra.

Đệt.

"Ê- này..."

"Oa.. hu hu hu hu!"

Cậu oà khóc nức nở, nước mắt tuôn như mưa rơi. Thanh niên kia cảm thấy toi thật rồi, anh vội bỏ đống củi với cây rìu xuống, ngồi chồm hổm xoa xoa đầu cậu nhóc, luống cuống dỗ dành:

"Ây da, không phải đâu! Anh đùa nhóc thôi mà, đùa thôi đùa thôi!"

Mà càng dỗ, Grate càng như uất ức oà khóc to hơn khiến thiêú niên lúng túng dữ đội.

"Này tên kia!"

Một giọng nữ ở sau lưng anh, khi cô ấy đi đến chỗ hai người, Grate liền nín khóc. Thiếu nữ mặc bộ quần áo giống hệt với thiếu niên kia, nhưng bên ngoài có khoác áo choàng trắng, mái tóc trắng dài ngang lưng xoã dưới ánh nắng chói chang.

Trên tay cô cầm giỏ mây tre, cô nàng lấy trái táo trong giỏ ra, quăng vào người thiếu niên kia, "Cậu bắt nạt em ấy à?"

Anh giơ tay bắt lấy trái táo, lơ đễnh nói: "Đâu có, tôi chưa làm gì cả."

Cô nàng nhìn qua cậu nhóc đang ngơ ngác ở bên cạnh. Khoé mắt Grate hơi đỏ lên, còn vương vài giọt nước long lanh.

Cô liếc anh một cái sắc lẻm, "Rõ ràng cậu bắt nạt em ấy phát khóc."

"Nhóc ấy tự khóc." Anh chối.

Cô quay sang cậu, hỏi: "Thật không?"

Grate nhìn hai người một đứng một ngồi, thiếu nữ với đôi mắt dịu dàng nhìn cậu, và thiếu niên liên tục lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với cậu, sau đó thiếu nữ kia liếc anh thì thiếu niên kia giả đò như không có chuyện gì.

"Dạ." Grate gật đầu, thanh âm trẻ con đáng thương nói, "Ảnh còn nói chị em đi cưới chồng, bỏ em rồi."

"Ê ê, anh không hề nói cô chị gì đó của nhóc bỏ nhóc nha!"

Dứt câu, thiếu niên vội bụm miệng mình lại.

"Đó đó, rõ ràng là cậu trêu em ấy trước!"

Thiếu nữ nói rồi giơ chân lên như muốn đạp anh ta, nhưng lại bị anh bắt lấy cổ chân. Gương mặt xinh đẹp tức khắc đen như than.

"...Buông ra."

"Tôi chưa muốn chết."

Thiếu nữ gằn giọng: "Buông."

Thiếu niên tặc lưỡi, nhìn cô, "Cô nương à, tôi còn muốn sống để cưới vợ sinh con đó."

Mặt cô lạnh tanh: "Liên quan đến tôi chắc?"

"Sao lại không chứ." Anh nói, rồi chỉ cái chân thon dài đang hướng về chỗ kia, "Nhìn xem, cô đạp một phát thôi là triệt giống luôn đó. Adept à, người hoàn hảo như tôi đây mà bị triệt nòi giống thì rất uổng phí đó nha."

Thiếu nữ tên Adept giật mạnh chân ra khỏi tay thiếu niên, anh nắm nhẹ cổ chân cô rồi cũng buông theo.

Adept nheo mắt: "Đồ biến thái."

Thiếu niên nhìn chỗ khác, vờ thổi sáo như không xảy ra chuyện gì hết.

Grate khó hiểu nhìn hai người họ, cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng cậu không tài nào hiểu ra được. Bỗng Adept chợt nhớ ra gì đó, quay sang thiếu niên kia: "À, những nhóm người khác sao rồi?"

"Nghe anh Alef nói là an toàn rồi." Thiếu niên kia đáp, "Khi nào thì về trụ sở?"

"Lát nữa. Ăn sáng rồi về."

Lúc này Adept mới quay sang Grate, cô vươn tay xoa mái tóc quấn băng trắng của cậu, "Vào nhà thôi Grate."

Grate vô thức gật đầu, sau đó chợt khựng người lại: "Sao chị biết tên em?"

Adept nhìn cậu một lúc rồi cười phá lên: "Nhóc con, mấy năm không gặp mà em quên chị rồi hả?"

...Hả?

Grate ngơ ngác, nhìn kĩ thiếu nữ trước mặt mình một lúc. Những hình ảnh quen thuộc về một người bạn từ lâu dần hiện ra, chồng chất lên thân ảnh cô gái trước mắt.

Cậu lắp bắp: "Chị... Chị là..."

"Để chị giới thiệu lại nhé."

Adept đứng nghiêm người lại, đặt tay trái lên ngực phải, nhìn cậu, nở một nụ cười, "Chị là Adept, Phó Đội trưởng đội ba của toà Nguyệt Doãn, đồng thời là bạn thân của chị em, Giniri. Hân hạnh được đón tiếp vị khách từ phương xa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net