Chương 2 : Thật sự còn rất yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Nhất Khiếm nặng nề đi về phía một tòa nhà rộng lớn. Hắn đứng ở trước cánh cổng sắt nhìn một hồi rồi thở dài. Hắn tự lấy tay vỗ mặt mình một cái rồi nhấn chuông.

Qua hai hồi chuông thì có một người phụ nữ khuôn mặt tám chín phần giống hắn ra mở cửa. Bà nở nụ cười hiền hậu hỏi.

" Đến nơi rồi sao? Con đi đường có mệt không ?".

Tôn Nhất Khiếm nhìn mẹ mình, nở nụ cười nhẹ lắc đầu ra kí hiệu.

" Không ạ! Phiền mẹ và dượng quá rồi"

" Con trai ngốc, phải là mẹ làm phiền con mới đúng chứ. Biết con không thích quay trở về thành phố này nhưng lại muốn con đi theo cùng. Thành thật xin lỗi con"

Tôn Nhất Khiếm xoa xoa vai mẹ tiếp tục làm ngôn ngữ kí hiệu.

" Không có! Con vẫn bình thường mà. Miễn là mẹ hạnh phúc là được, dượng còn giúp con tìm việc nữa... Chuyện này con còn phải cảm ơn dượng mà "

" Ừ...thành phố lớn thế này chắc con không dễ gì gặp lại Chu Sở Hiên đâu nhỉ ?"

Tôn Nhất Khiếm gượng cười không biết nên trả lời thế nào cho phải. Hắn không thể kể với mẹ rằng mình vừa mới bỏ chạy khỏi người kia được... Nếu hắn nói ra nhất định mẹ sẽ lo lắng cho mà xem.

Tôn Nhất Khiếm định không quay lại thành phố này, nhưng một năm trước mẹ cùng một người đàn ông giàu có tái hôn. Người ấy tính tình rất tốt, lại còn giúp hắn tìm việc ở đây. Nhà của dượng hắn cũng ở thành phố này, hắn lại càng không thể từ chối được.

Tôn Nhất Khiếm chỉ đành vỗ về trái tim đang loạn nhịp của mình lại cùng mẹ tiến vào bên trong dùng bữa với dượng.

-----****----

Mười giờ tối tại ngôi nhà số 308 của khu chung cư cao cấp tại Bắc Kinh.

Chu Sở Hiên mang theo cặp sách nặng nề mở cửa nhà. Tâm trạng quả thật không ổn chút nào.

Vữa nãy sau khi gặp Tôn Nhất Khiếm thì cậu không còn để tâm đến việc gì nữa. Đi ăn với đồng nghiệp cũng mất tập trung, ăn được vài chén lẩu nhỏ thì đành cáo lỗi với mọi người rồi ra về.

Chu Sở Hiên vào nhà, vứt cặp sách ở ghế sofa. Tùy tiện cởi áo sơmi vứt xuống sàn. Sau đó mệt mỏi đẩy cửa đi vào phòng tắm.

Hơi nước nóng bốc lên từng đợt, hình ảnh mờ nhạt của Chu Sở Hiên ẩn hiện trong làn khói. Cậu mệt mỏi vuốt mặt mình, bóng dáng Tôn Nhất Khiếm quay về.

"Này! Bạn trai cậu khóc rồi kìa Chu Sở Hiên, không đến dỗ cậu ta sao ?"

" Cần gì phải dỗ? Cậu ấy đối với tớ rất ôn nhu. Cậu ấy sẽ không giận tớ đâu, vài ngày nữa sẽ đến tìm tớ ngay mà"

.....

" Sở Hiên! Tôn Nhất Khiếm chuyển trường rồi, tớ nghe nói cậu ấy cùng mẹ sẽ đi nơi khác sống. Hai người chia tay rồi sao ?"

" Sở Hiên...lần này ông sai rồi, Tôn Nhất Khiếm bị câm đâu phải do lỗi của cậu ấy. Ông bắt cậu ấy nói yêu ông, đối với cậu ấy sẽ là tội nghiệp...còn đối với ông đó chính là tội lỗi"

Những lời nói của kí ức đánh dồn dập về Chu Sở Hiên, gặp lại người kia...trong lòng cậu có tư vị gì có lẽ cậu là người rõ nhất.

Lúc cậu tắm xong thì Đại Cẩu cũng đến, anh giúp cậu thu dọn áo quần vứt bừa bãi. Miệng lẩm bẩm.

" Cứ mỗi lần nhắc đến Nhất Khiếm thì cái tên này như trở thành người khác. Rõ ràng cũng yêu người ta rất nhiều mà lại làm khổ người ta rồi hành hạ bản thân. Bao nhiêu năm trôi qua rồi vẫn cái lụy tình này, chán chết đi được!"

" Ông vừa nói cái gì đấy ?"

Chu Sở Hiên lên tiếng, Đại Cẩu liền quay sang như người mẹ già mắng nhiếc cậu.

" Cậu nhìn cậu xem, mỗi lần nghe đến Nhất Khiếm thì như người mất hồn. Áo quần thì vứt lung tung, mặt mũi thì như đưa đám. Chắc lại không ăn gì rồi đúng không, tôi có mua chút cháo cùng con gà quay. Uống bia tâm sự có ổn không ?"

Đại Cẩu vẻ mặt nhăn nhó hỏi thăm Sở Hiên, cậu cười khổ đáp.

" Vẫn là ông hiểu tôi nhất!"

" Hừ! Đại công tử nhà cậu lỡ gặp phải vấn đề gì thì cái mạng của tôi đây có đền nổi cho Chu gia không đây? Hừ...ngày xưa lúc người ta rời đi ông còn cắt tay tự tử. Phải không nhờ tôi thì ông đã xuống Diêm Vương lâu rồi, trông xem...tôi có khác gì mẹ của ông không ?"

" Mẹ Vương à ~"

Chu Sở Hiên ác ý trêu ghẹo một câu, Đại Cẩu lập tức ném đống áo quần vào người cậu ghét bỏ đáp.

" Cút...cút, mau uống bia tâm sự nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net