Chương 23: Ông xã! Em muốn anh ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Nhất Khiếm trải qua bao nhiêu năm cũng đều yêu Chu Sở Hiên, cậu thích ăn món gì, ghét món gì bản thân anh đều nhớ. Một buổi sáng đơn giản nhưng đúng khẩu vị của Sở Hiên được đặt lên bàn.

Tôn Nhất Khiếm chuẩn bị xong thức ăn thì đi đến bên giường của Chu Sở Hiên, chỉ thấy cậu đang đắp kín chăn lộ ra một cái đầu. Ánh mắt nhìn anh chằm chằm.

Người trước mắt qua bao năm vẫn xinh đẹp như vậy, trên khuôn mặt kia còn mang theo nét gian xảo quyến rũ. Tôn Nhất Khiếm được yêu lại trong lòng u mê không thôi, nhưng bên ngoài mặt giả vờ ho nhẹ một cái rồi tay làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Thức ăn anh làm xong rồi, mau đi ăn cơm thôi"

Chu Sở Hiên cười lưu manh, cái chăn cũng bị cậu hất tung. Một thân ảnh trần truồng không mặc đồ được giấu kín dưới lớp chăn đó. Không biết từ khi nào mà Chu Sở Hiên đã tự ý cởi đồ ra, thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng nõn lưu lại chi chít những vết hôm đêm qua bọn họ vừa làm. Dương vật nhỏ của cậu cũng đang dựng thẳng đứng, hoá ra là mới sáng sớm đã động tình rồi.

"Ai da! Nhất Khiếm phải làm sao đây? Vì có lại được anh nên em hạnh phúc đến độ động tình rồi. Hơn nữa phía sau của người ta cũng đói, cũng muốn ăn sáng bằng đại dương vật của anh"

Tôn Nhất Khiếm nhìn tuyệt cảnh trước mắt, dương vật ở bên dưới cũng phồng lên. Nhưng đêm qua làm quá độ, phía sau của Chu Sở Hiên cũng đã sưng đỏ lên rồi. Chưa kể đến việc thức ăn cũng đã nấu, vẫn là nên tiết chế một chút.

Tôn Nhất Khiếm cố gắng kìm nén, bàn tay làm ra kí hiệu ngôn ngữ cũng cứng nhắc hơn.

"Mau đi ăn sáng thôi, anh giúp em mặc đồ"

Chu Sở Hiên liếm môi, bàn tay đưa đến đũng quần của Nhất Khiếm ranh mãnh nói.

"Nhưng mà bên dưới của em đói lắm, còn trống rỗng nữa. Muốn đại dương vật đút no, ông xã à~"

Phựt!

Âm thanh sợi dây lí trí đã đứt vang lên trong đầu, một tiếng gọi ông xã rất lâu rồi mới nghe được vang lên khiến anh không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp cởi đồ nhào lên đè người kia xuống hung hăng dùng dương vật đâm vào hậu huyệt non mền đã dùng quá độ vào tối qua, một trận làm tình kịch liệt bắt đầu.

Chu Sở Hiên mở rộng hai chân, các ngón chân co lại vì quá sướng. Trong căn nhà vang lên âm thanh rên rỉ cùng tiếng bạch bạch không ngừng.

———-*****———

Hai người vận động đến tận trưa, mãi đến tận lúc Chu Sở Hiên bắn ra vài tia nước tiểu nhàn nhạt thì Tôn Nhất Khiếm mới chịu buông tha cho cậu. Chu Sở Hiên chìm trong dư âm của tình dùng, lúc ngủ cũng rên rỉ hừ hừ vài tiếng.

Tôn Nhất Khiếm mang cậu vào tẩy rửa thân thể một lần nữa, sau đó lại đi xuống bếp cất thức ăn vào tủ lạnh. Đợi Chu Sở Hiên tỉnh dậy sẽ cùng cậu ăn sau.

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng có thời gian rãnh, Tôn Nhất Khiếm kiểm tra điện thoại. Hầu như là toàn cuộc gọi và tin nhắn của mẹ gửi đến. Tôn Nhất Khiếm giờ đây mới nhớ ra là mình đi qua đêm nhưng không báo với ai một tiếng.

Anh biết mẹ nhất định sẽ lo lắng, từ sau cú sốc năm cấp ba do Chu Sở Hiên để lại. Mẹ luôn sợ anh bị bắt nạt, mặc dù đã lớn rồi nhưng dù gì anh cũng là một người câm, tính tình cũng hiền lành cho nên thường bị người khác ăn hiếp. Lúc quay trở lại thành phố này, mẹ của anh cũng sợ anh sẽ vì nổi đau năm xưa mà đau buồn. Bởi vì mẹ Tôn biết...Tôn Nhất Khiếm dù đau lòng nhưng vẫn yêu Sở Hiên hết lòng hết dạ.

Tôn Nhất Khiếm vội vàng nhắn tin trả lời mẹ, nói rằng hôm qua mình gặp một người bạn cũ nên uống say ngủ lại nhà bạn. Bây giờ mới tỉnh rượu nên mới trả lời tin nhắn được.

Mẹ của anh nhận được tin nhắn của con trai trong lòng cũng bớt lo lắng hơn một chút, chỉ nhắn tin trách mắng vài câu rồi dặn anh cẩn thận. Tôn Nhất Khiếm chỉ nhắn lại với mẹ nói rằng muốn qua đêm tại nhà bạn một hôm, mẹ của anh cũng không nói gì chỉ dặn anh nhớ ăn uống đầy đủ là được.

Tôn Nhất Khiếm chào tạm biệt mẹ, còn chưa kịp quay về phòng ngủ đã ngay thấy tiếng bước chân nện xuống sàn một cách vội vã.

"Nhất Khiếm, Nhất Khiếm...anh ở đâu rồi?"

Chu Sở Hiên cả người chỉ quấn một chiếc chăn chạy ra ngoài, vẻ mặt hốt hoảng tìm kiếm xung quanh. Vừa thấy Tôn Nhất Khiếm mang vẻ mặt ngây ngô tiến vào cậu liền thở phào một hơi chủ động tiến đến ôm chằm lấy anh nói.

"Nhất Khiếm, vừa nãy tỉnh dậy không thấy anh đâu em còn tưởng anh bỏ đi rồi. Haizzz, tuy là có hơi gấp nhưng mà hay là anh cưới em đi có được không? Để em không phải sợ anh biến mất nữa. Hình như...em bị ám ảnh rồi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net