Chương 9 : Cuộc gọi không người nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Tường không phải dạng người xấu tính gì, tính cách chị ấy rất thẳng thắn cũng chẳng để bụng hay tính toán gì. Ở giới nghệ sĩ này, có thể nói Lưu Tường rất được nhiều người kính nể. Ngay cả công ty quản lí cũng phải sợ cô ấy.

Thẩm Vương Luân biết dù cho người này có biết được bí mật gì của mình thì cũng sẽ không đi tiết lộ bí mật cho người ngoài. Bởi vì Lưu Tường luôn đối tốt với Thẩm Vương Luân như một đứa em trai mình, mấy năm trước khi mới được chú ý. Cũng là Lưu Tường giúp hắn rất nhiều. Cho nên hắn hoàn toàn yên tâm với người này.

Hi Hi đứng ở bên cạnh, cũng nghe loáng thoáng được lời nói của Lưu Tường, cho nên cậu lo lắng hỏi.

- Anh Luân... chị ấy nói biết bí mật là bí mật gì vậy? Chúng ta có cần đề phòng hay không?

Thẩm Vương Luân khuôn mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước. Bình tĩnh nói.

- Chị ấy sẽ không làm gì tôi đâu, chúng ta mau về khách sạn.

- Vâng ạ.

Thẩm Vương Luân vừa dứt lời lập tức sải đôi chân dài bước đi, Hi Hi nhìn người này không hề lo lắng cho nên cũng không để tâm nữa. Lập tức vội vã đi theo sau.

Ngồi trong xe ô tô, tranh thủ thời gian rãnh rỗi và không có ai này. Thẩm Vương Luân lập tức nhấn một cuộc gọi đi, mà người hắn gọi không ai khác chính là Khả Phi.

Tút... tút.... tút.

Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng chuông đều đều, chỉ là chuông đã vang lên một lúc được khá lâu mà vẫn không ai bắt máy. Thẩm Vương Luân nhíu mày cảm thấy kì lạ.

Bình thường, chỉ cần hắn gọi hay nhắn tin thì Khả Phi sẽ lập tức bắt máy ngay. Vậy mà hôm nay, chuông thì reo mà người lại chẳng thấy đâu.

Nhấn số gọi thêm vài cuộc nữa, tình trạng vẫn như lần đầu khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng rồi lại trấn an mình bằng cách Khả Phi đang bận việc. Sau đó thì nhắn cho cậu một tin.

- Phi Phi, nhìn thấy tin nhắn thì gọi cho anh ngay nhé.

Tin nhắn gửi đi, Thẩm Vương Luân vẫn nhìn màn hình điện thoại, tựa hồ vẫn luôn chờ người ấy trả lời lại.

Xe ô tô đưa bọn họ về khách sạn, vẫn còn rất nhiều người hâm mô đang đứng đợi Thẩm Vương Luân để nhìn thấy hắn một lần.

Giữa tiết trời oi bức thế này, nhìn thấy người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ mình. Thẩm Vương Luân quyết định đi đến gần giao lưu với bọn họ một lát.

Việc bắt tay, kí tên cho nhiều người khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Ngay cả khi những người từ đoàn phim quay về hắn cũng không hề để ý đến.

Thẩm Hi Hi và bảo vệ vẫn luôn theo sát hắn, để tránh việc người hâm mộ có những hành động không tốt.

Giao lưu với mọi người cũng được vài tiếng. Sau đó hắn mới cúi đầu chào mọi người đi vào khách sạn. Vừa bước vào căn phòng, hắn lập tức mở điện thoại kiểm tra tin nhắn. Nhưng mà vẫn chưa hề có một tin nào phản hồi lại.

Thẩm Vương Luân có bỗng nhiên cảm thấy không yên lòng. Chỉ sợ Khả Phi gặp chuyện không tốt mất, nội tâm hắn bỗng nhiên cũng cảm thấy vội vã. Giống như là có điềm xấu vậy.

Thấy Thẩm Vương Luân cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà khuôn mặt dần dần thay đổi. Đoàn Hi Hi cảm thấy lạ cho nên hỏi thăm.

- Anh Luân... từ lúc ngồi trên xe đến giờ em cứ thấy anh nhìn vào điện thoại rồi thay đổi sắc mặt liên tục. Chẳng lẽ... anh và Khả Phi cãi nhau sao?

Thẩm Vương Luân trầm mặc lắc đầu, giọng nói lạnh đi vài phần.

- Khả Phi không nghe điện thoại của tôi... tin nhắn cũng không đọc. Bình thường em ấy không như thế. Tôi lo lắng em ấy sẽ gặp chuyện gì.

Đoàn Hi Hi gật đầu cảm thấy có lí. Hai người này thương nhau còn không hết lấy gì mà cãi nhau đây chứ?

Nhưng mà nhìn Vương Luân như ngồi trên chảo nóng thế kia, Hi Hi vẫn cố trấn an hắn.

- Anh Luân, Khả Phi còn có công việc của mình mà. Chắc hôm nay shop giày đông khách cho nên cậu ấy mới không bắt máy được. Anh đừng quá lo lắng, Khả Phi luôn chờ đợi anh mà. Được rồi, anh mau vào trong thay đồ đi. Chúng ta chuẩn bị dự đêm hội từ thiện.

Hắn nghe thấy cũng có lí, Khả Phi cũng có công việc của mình cho nên mới không kịp trả lời mình thôi. Tối nay em ấy đi làm về, chắc chắn sẽ gọi cho mình.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy an tâm hơn. Lấy lại tinh thần, Vương Luân nhận bộ đồ vest màu đen do Hi Hi đưa đến mang vào phòng tắm để thay.

Trước khi hắn vào phòng tắm, Hi Hi còn không quên nói đùa.

- Bộ đồ đó là do Khả Phi mua cho anh đó.

- Tôi biết rồi!!

Đồ của người yêu mua cho, làm sao hắn không biết được chứ. Mang theo tâm trạng phấn chấn, Vương Luân đi vào phòng tắm.

Chỉ là lúc hắn vừa đi vào thì Hi Hi nhận được một cuộc điện thoại, nhìn vào bên trong màn hình. Hoá ra là chị gái của Vương Luân gọi.

Cậu có số của tất cả mọi người trong nhà Vương Luân, nhưng mà đây là lần đầu tiên có người nhà họ Thẩm chủ động gọi cho cậu.

- Chị Thẩm, em Hi Hi đây.

Đầu dây bên kia một giọng nói ấm áp vang lên nhưng chứa đầy sự lo lắng hỏi cậu.

- Hi Hi... nghe nói tối nay Vương Luân có dự buổi tiệc lớn đúng không?

- Dạ vâng... tối nay anh ấy đi dự đêm hội từ thiện ạ. Có chuyện gì sao ạ?

Cô Thẩm vội vàng dặn dò Hi Hi.

- Cậu tốt nhất đừng cho Vương Luân xem thời sự biết chưa? Đợi khi nào đến hội từ thiện kết thúc rồi mới được nói việc này cho em trai tôi nghe.

Cậu cảm thấy khó hiểu, nghi hoặc hỏi lại.

- Việc gì mà phải giấu anh ấy thế? Chị có thể nói cho em nghe được không?

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia đã lo lắng kể lại sự tình cho cậu nghe. Khiến cho mặt của Hi Hi từ bình thường chuyển sang trắng hoàn toàn. Hai tay cũng run theo... giờ đây, cậu hiểu ra nguyên nhân vì sao Khả Phi không bắt máy Vương Luân rồi. Mà chỉ e là, khi nghe được sự việc thì Vương Luân cũng sẽ kích động mà bay về lại Bắc Kinh mất.

----****---

Nay bạn Cỏ mệt nên mai rồi ra bộ kia luôn TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net