Chương 103: Sở Hòa, anh muốn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa vừa biết vào phòng khách đã nghe thấy tiếng của thím Hoa cùng quản gia tranh nhau nói.

"Ông đừng có lừa tôi, rõ ràng cô Nhi còn không tìm ra bọn họ bây giờ làm sao có thể quay về?"

"Tôi lừa bà làm cái gì, hai người đang ở phía trước. Sở Hòa về rồi."

"Lần này ông còn lừa tôi thì ông là lão già chết tiệt"

Thím Hoa miệng vừa mắng vừa liếc xéo Tuấn Minh. Gần cả năm nay, lúc nào ông cũng lừa bà hai người Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa đã về. Làm bà mỗi lần nghe đến đều vui mừng chạy ra đón.

Nhưng mỗi lần ngóng chờ lại không thấy ai, bị Minh Tuấn trêu chọc thành thói quen bà thôi không ngóng chờ nữa.

Lần này cũng vậy, bà cứ đinh ninh rằng cái lão quản gia kia chắc chắn là bày trò chọc tức bà. Cho nên thím Hoa vừa đi vừa mắng Minh Tuấn không ngừng.

Nhưng mà thím Hoa vừa đến phòng khách, đã không kìm được nước mắt. Miệng liên tục lẩm bẩm.

"Về rồi, về thật rồi... Hai đứa này về thật rồi"

Trước mặt bà, một Bạch Dương Vĩ có làn đen hơn trước, cả người vạm vỡ hơn đang đứng vẫy tay chào bà. Sở Hòa hình như lên cân hơn không ít, hai má có thịt da lại rất hồng hào. Xem ra là được Dương Vĩ nuôi rất tốt.

Sở Hòa vẫn chưa thấy gì, nhưng bà biết... Thằng bé này cuối cùng cũng có hạnh phúc rồi.

"Lâu rồi mới gặp lại thím, thím khỏe không ?"

Thím Hoa xúc động chạy đến hết ôm Sở Hòa đến ôm Bạch Dương Vĩ. Gật đầu đáp.

"Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Tụi ta mỗi ngày ở đây đều đợi hai đứa về..."

Ngày mà Bạch Dương Vĩ và Sở Hòa rời đi chẳng ai hay. Căn nhà rộng lớn cứ thế thiếu vắng đi chủ nhân, ban đầu thím Hoa cùng Tuấn Minh định về quê ở.

Nhưng Tiểu Ái Nhi năn nỉ hai người ở lại nhờ chăm sóc ngôi nhà, không những thế còn hứa sẽ mang hai vị chủ nhân của ngôi nhà này trở về.

Ở với nhau đã lâu, bọn họ cũng tự xem nhau là người thân trong nhà. Thím Hoa với quản gia cuối cùng cũng gật đầu đồng ý ở lại đây. Ngày đêm trông ngóng bọn họ trở về.

"Hai cái đứa này, đi lâu gần chết. Bọn ta gần đất xa trời rồi. Hai đứa định để bọn ta chờ đến khi nào hả?"

"Ha ha ngại quá, thím Hoa người tuổi rồi đừng kích động vậy chứ!"

Thím Hoa ôm chằm lấy Sở Hòa, miệng liên tục nói cậu vất vả rồi. Sở Hòa bị thím Hoa xoay đi xoay lại vài vòng cũng bắt đầu chóng mặt.

Bạch Dương Vĩ mang Sở Hòa giấu vào trong lòng, mỉm cười hỏi.

"Thím Hoa, mọi thứ trong nhà ổn chứ?"

"Vẫn ổn! Mọi thứ đều như lúc hai người ở đây!"

Thím Hoa mỗi ngày đều chăm lo việc nhà, tuy phòng ngủ không có ai ở nhưng thím vẫn luôn dọn dẹp cẩn thận. Bạch Dương Vĩ gật đầu hài lòng, bế Sở Hòa lên như kiểu công chúa.

"Bình thường giờ này sẽ là giờ nghỉ ngơi của Sở Hòa, hôm nay em ấy di chuyển nhiều nên cần được nghỉ ngơi. Có chuyện gì chúng ta để dịp khác nói có được không?"

"Được...được!"

Thím Hoa gật đầu, đi cùng Bạch Dương Vĩ lên phòng giúp hắn mở cửa. Sau đó cẩn thận rời đi.

Căn phòng vẫn gọn gàng sạch sẽ không bám chút bụi, cũng chẳng có mùi hương của sự ẩm mốc hay gì cả. Nơi này từng là nơi Bạch Dương Vĩ đã sống nhiều năm. Vậy mà bây giờ lại có chút xa lạ..

Đặt Sở Hòa trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, Bạch Dương Vĩ thở một hơi nói.

"Đi đường dài mệt quá, anh giúp em thay đồ nhé? Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi ăn uống vậy!"

Sở Hòa được Bạch Dương Vĩ chăm sóc cũng thành quen, cậu gật đầu để hắn giúp mình thay đồ.

Bạch Dương Vĩ cởi từng nút áo cho Sở Hòa, từng tấc da thịt trắng mềm lộ ra.

Bạch Dương Vĩ chăm Sở Hòa rất kĩ càng, da thịt của Sở Hòa nhiều lên không ít lại có chút mềm mại. Hai đầu vú nhỏ xinh màu hồng hiện ra ngay trước mắt.

Bạch Dương Vĩ nhìn hai đầu vú kia, không hiểu vì sao lại kìm không được. Hắn cúi đầu xuống đầu vú bên phải, hơi thở ấm nóng thổi nhẹ vào đầu vú. Sở Hòa bất giác run lên.

"A..."

Bạch Dương Vĩ giả vờ không nghe thấy tiếng phản kháng của cậu, há miệng mút đầu vú của Sở Hòa.

"A...a...a"

Sở Hòa bị khoái cảm kích thích kêu liên tục. Hai đầu vú cũng cương cứng.

Bạch Dương Vĩ dùng răng cắn nhẹ đầu vú bên phải, sau đó lại dùng đầu lưỡi đánh một vòng rồi mới thỏa mãn buông tha đầu vú đáng thương.

Hắn nhìn đầu vú bóng loáng nước bọt đang cương cứng kia. Lại nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Sở Hòa, Bạch Dương Vĩ thở dốc nói.

"Sở Hòa...anh muốn em, cho anh có được không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net