Chương 47: Mang Sở Hòa về phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương Vĩ vừa vào phòng bếp đã thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, ở nơi ngồi đầu tiên còn đặt một chiếc bánh kem hai tầng tuy không bắt mắt nhưng lại có chút đáng yêu. Thái Tuế Vân và Bạch Nhân vừa thấy Bạch Dương Vĩ thì lập tức gọi.

"Vĩ! Con mau vào đây, chúng ta đợi con lâu rồi!"

Tiểu Ái Nhi chạy đến, một tay khoác vai hắn cười hì hì nói.

"Anh, bánh kem này là do em tự làm đó!"

Ba người bọn họ vui vẻ, hoàn toàn không hề quan tâm đến Sở Hòa.

Bạch Dương Vĩ nhìn nụ cười của Thái Tuế Vân, nhanh chóng nói thím Hoa.

"Mau thắp nến cho phu nhân"

"Vâ...vâng"

Thím Hoa nhanh chóng cầm bật lửa đốt nến, Thái Tuế Vân cầu nguyện sau đó nhanh chóng thổi tắt đi ngọn lửa yếu ớt kia.

"Đây là quà tôi tặng cho bà!"

Bạch Nhân đưa một hộp quà lớn cho phu nhân nhà mình, Thái Tuế Vân cười rạng rỡ nhận lấy.

Tiểu Ái Nhi mang túi lớn túi nhỏ hơn mười món ra tặng cho Thái Tuế Vân, ngọt ngào nói.

"Bác gái, đây là quà của Dương Vĩ và con tặng cho bác!"

"Cảm ơn hai đứa!"

Thái Tuế Vân cười tươi rạng rỡ, mặc dù năm nay không có mở tiệc lớn chiêu đãi mọi người. Nhưng xem chừng không gian yên tĩnh này cũng khiến bà rất vui.

Thái Tuế Vân nói với tất cả mọi người đang có mặt trong nhà.

"Được rồi, hôm nay tất cả người làm đều có thể ngồi vào đây ăn chung với chúng ta. Dương Vĩ, con cũng mau chóng ngồi vào đi"

Bạch Dương Vĩ gật đầu, nhưng không có ngồi vội. Mà nhìn quản gia Minh Tuấn nói.

"Mang Sở Hòa về phòng, cho cậu ấy nghỉ ngơi đi."

Chỉ một câu nói, trực tiếp khiến bầu không khí vui vẻ hóa lặng lẽ.

Bạch Nhân nhíu mày hỏi.

"Dương Vĩ, con muốn làm gì?"

Bạch Dương Vĩ nới lỏng cà vạt, tự nhiên đáp.

"Cậu ấy cũng là người làm trong nhà, hiện tại mọi người làm đều được phép nghỉ ngơi. Cha và mẹ quên mất cậu ấy cũng là người làm sao?"

Thái Tuế Vân nghe đến đây lập tức không vui nói.

"Nó là đang chịu phạt, đến giờ này con còn bênh vực nó được sao? Nhìn xem Tiểu Ái Nhi bị nó làm cho ra bộ dạng gì rồi kìa"

Bạch Dương Vĩ nhìn mẹ mình, vẫn cười ôn tồn đáp.

"Mẹ! Con biết Sở Hòa làm gì Tiểu Ái Nhi, và con cũng chưa từng bênh vực cậu ấy. Nhưng mà hiện tại không phải nhà chính, thưởng hay phạt thế nào là do con quyết định với Sở Hòa!"

"Con..."

Thái Tuế Vân tức đến nói không nên lời, con cái có đủ lông đủ cánh lại đi tạo phản là đây sao?

Tiểu Ái Nhi thì càng không nói, sắc mặt càng lúc càng tệ.

Bạch Dương Vĩ liếc nhìn quản gia nói.

"Chẳng phải ông nói cậu ta đứng ngoài đó hai tiếng sao? Muốn cậu ta đứng lâu hơn hay sao mà còn chưa đi dẫn người về phòng? Nói thím Hoa nấu cho cậu ta chút đồ ăn nhẹ cùng với ít nước ép. Đừng để người khác nói ra ngoài rằng tôi giết người làm của mình"

Minh Tuấn nghe đến như được ban thưởng, vội vã chạy đi muốn đón Sở Hòa vào nhà.

"Đứng lại! Ông dám đi tôi lập tức đuổi việc ông"

Thái Tuế Vân đập bàn, uy hiếp Minh Tuấn.

Minh Tuấn rơi vào thế khó xử không biết nên làm sao?

Bạch Dương Vĩ nhắc nhở ông.

"Người trở lương cho ông là tôi, chủ căn nhà này cũng là tôi!"

Minh Tuấn nghe đến đây thì không chần chừ nữa. Tức tốc chạy ra ngoài vườn mang Sở Hòa về.

Nhìn người làm bắt đầu bận rộn làm theo ý Bạch Dương Vĩ, Thái Tuế Vân tức đến mặt trắng kéo Tiểu Ái Nhi đứng trước mặt mình. Chỉ vào băng gạc trên đầu cô nói.

"Con vì một đứa người làm mà bênh vực đến mất lí trí rồi sao? Tiểu Ái Nhi bị thành như vậy còn muốn mang nó vào nhà? Con muốn chọc mẹ đến tức chết sao?"

Bạch Dương Vĩ cúi đầu xin lỗi Thái Tuế Vân, nhưng vẫn kiên định nói.

"Mẹ! Trong sinh nhật mà làm mẹ không vui là con sai. Nhưng mà dù gì ngày con dọn ra ở riêng, Sở Hòa đi theo con thì tức là người làm của con. Không còn thuộc về nhà chính nữa, thưởng và phạt, trả lương và quyết định đuổi đi hay ở lại là do con xử lí. Mẹ cũng có thể hỏi những người làm ở đây, hôm qua con đã thay Tiểu Ái Nhi đánh Sở Hòa ra sao."

"Nhưng ta là nhặt nó về"

"Mẹ nhặt cậu ấy về, nhưng mẹ trao cho con toàn quyền với Sở Hòa. Con không muốn chỉ vì chuyện người làm mà khiến buổi sinh nhật mất vui. Hôm qua cậu ấy chịu phạt cũng đủ rồi, hôm nay bị đánh và bị phạt như thế nữa đồn ra ngoài không hay"

Thím Hoa nghe đến đây cũng không kìm được mà lên tiếng.

"Bà chủ, Sở Hòa bị Dương Vĩ cho làm người giúp việc, còn bị đánh rất nhiều nữa."

Bạch Dương Vĩ phẩy tay, nhắc nhở thím Hoa tập trung làm việc của mình đi.

Hắn nhìn Tiểu Ái Nhi, rất ôn nhu nói.

"Tiểu Ái Nhi ngày hôm qua cũng đã nói không cần trách Sở Hòa nữa. Con tin cô ấy chắc chắn sẽ không muốn làm lớn chuyện nữa có phải không?"

Câu hỏi này là dành cho Ái Nhi, đúng là từ hôm qua đến hôm nay cô đều đóng giả người tốt nói rằng đừng trách Sở Hòa.

Bây giờ mà ương bướng muốn làm lớn chuyện sẽ khiến Bạch Dương Vĩ nghi ngờ.

Trong lòng Tiểu Ái Nhi tức đến điên rồi, ánh mắt u uất tột cùng. Nhưng cuối cùng khi cô ngẩng đầu lên, vẫn nở nụ cười đáp.

"Đúng vậy! Con đã không còn trách Sở Hòa nữa rồi. Bác trai và bác gái đừng giận nữa mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net