Chương 61: Sở Hòa! Cảm ơn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Minh Vương đồng ý thỏa thuận của Sở Hòa, ông hứa ngày mai sẽ tìm cách thu xếp công khai chuyện này với gia đình để không để lộ sơ hở.

Sở Hòa cúi đầu cẩn trọng nói lời cảm ơn bác sĩ. Sau khi công bố đã tìm được đôi mắt xong, Trần Minh Vương cùng vài người khác sẽ âm thầm lấy mắt của Sở Hòa ra trước, qua ngày hôm sau đến Bạch Dương Vĩ được hiến mắt.

Lịch trình cụ thể là vậy, Sở Hòa còn vài tiếng ở cạnh mọi người.

Việc đầu tiên cậu làm là đẩy cửa phòng làm việc của bác sĩ ra, chậm rãi tiến về phòng nghỉ ngơi của ông bà họ Bạch.

Bạch phu nhân vẫn đang khóc đến thương tâm, Bạch Nhân ở bên cạnh liên tục gọi điện thoại tìm mắt cho con trai. Trong phòng không khí nặng nè như có hàng ngàn tảng đá đè lên.

Sở Hòa nhìn ngắm hai người đã cứu vớt cái mạng nhỏ của mình năm xưa. Lặng lẽ đóng cửa lại.

Dù sao ngày mai mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết, xem như cũng không cần lo lắng cho bọn họ vậy.

Tiếp đến cậu đi về hướng phòng bệnh của Tiểu Ái Nhi, còn chưa tiến vào phòng đã nghe thấy tiếng Tiểu Ái Nhi gào khóc thương tâm.

"Không! Tôi không thể tin được. Bạch Dương Vĩ tại sao lại thành như thế được? Bằng mọi cách...bằng mọi cách phải khiến anh ấy bình thường trở lại. Ý tá, tôi cầu xin mấy người mà."

"Cô Nhi, cô mau bình tĩnh lại đi. Bệnh viện sẽ cố hết sức mà"

Tiếng y tá vang lên, ra sức trấn an cho Tiểu Ái Nhi.

Sở Hòa thở một hơi thật dài, cố gắng trấn an sự đau khổ trong lòng. Bản thân ở bên ngoài đến một giọt nước mắt cũng không rơi nữa, điềm tĩnh bước vào.

Tiểu Ái Nhi vừa thấy Sở Hòa như gặp được cái phao cứu sinh. Trong đầu cũng không còn quan tâm đến chuyện thù ghét nữa. Trong lòng cô hiện tại rất hoảng loạn, nhanh chóng lao vào ôm lấy Sở Hòa điên cuồng hỏi.

"Sở Hòa...Sở Hòa, phải làm sao đây? Tôi biết đi đâu tìm mắt cho anh ấy đây. Hòa... Vĩ phải làm sao đây ?"

Sở Hòa đứng ở trên cao nhìn xuống Tiểu Ái Nhi đang ôm mình khóc lóc đến thương tâm.

Hiện tại cô thấy người quen như thấy được cọng rơm cứu mạng, cũng là chỗ dựa tinh thần cho cô. Liên tục gào khóc, đến cả mái tóc cũng có chút lộn xộn rồi.

Sở Hòa nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, dùng bàn tay khô ráp lau nước mắt giúp cô.

"Hòa...đám cưới của tôi và anh ấy phải làm sao đây?"

"Dĩ nhiên nó sẽ được diễn ra"

Sở Hòa nghĩ thầm trong lòng như vậy, ngoài mặt vẫn cười rất nhẹ nhàng dùng tay mình vỗ mu bàn tay của Tiểu Ái Nhi.

Tiểu Ái Nhi vẫn mông lung mơ hồ nói.

"Anh...anh ấy nhất định sẽ thấy lại chứ? Lời bác sĩ nói chỉ là nói dối thôi có phải không? Dương Vĩ làm sao có chuyện gì được..."

Sở Hòa gật đầu phụ họa. Đúng vậy! Bạch Dương Vĩ cả một đời sẽ bình an.

Thật ra Tiểu Ái Nhi đúng là xấu tính, nhưng cô yêu Bạch Dương Vĩ là thật lòng. Bản thân cô gái này cũng rất thông minh, mặc dù không giỏi tòn việc bếp núc nhưng sẽ giúp được Bạch Dương Vĩ gánh vác cả gia tộc.

Sở Hòa tin rằng cô gái này sẽ đối tốt với Bạch Dương Vĩ.

Sở Hòa dùng hai tay nâng mặt Tiểu Ái Nhi, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má của cô. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô một cái.

Đây không phải là một nụ hôn nói về tình cảm, nó chỉ đơn giản là một nụ hôn trấn an. Vừa nhẹ nhàng lại không có dục vọng, vừa đơn giản nhưng khiến người khác yên lòng.

Thật ra...nó cũng giống như là nụ hôn tạm biệt vậy.

Tiểu Ái Nhi thoáng chốc sững sờ, sau đó ngừng khóc. Cô ngẩng mặt nhìn lên Sở Hòa.

Cậu không khóc, dù trời có sập xuống vẫn không hề thấy Sở Hòa khóc. Cậu cũng không hề tính toán thù hận với cô, chỉ một cái hôn lại khiến Tiểu Ái Nhi yên lòng hơn bao giờ hết.

"Hòa...cậu...!"

Sở Hòa mỉm cười đứng lên, tiện tay nhét cho cô một tờ giấy. Sau đó xoay lưng định rời đi.

Tiểu Ái Nhi vội vã mở tờ giấy ra đọc, trong đó có một hàng chữ ghi rất rõ.

"Người tôi yêu thương nhất sau này nhờ cô chủ chăm sóc!"

Như hiểu ra được gì đó, Tiểu Ái Nhi nhìn người chuẩn bị mở cửa biết đi. Cô vội vã gồng mình, lắp bắp gọi.

"Hòa...."

Sở Hòa dừng lại một chút nhưng không hề quay lưng lại, sau lưng cậu truyền đến tiếng của Tiểu Ái Nhi.

"Sở...Sở Hòa... Cảm ơn cậu!"

Chỉ một câu nói ngắn đã khiến tâm tình của Sở Hòa tốt lên không ít. Cậu vặn tay nắm cửa, đến một cái quay đầu cũng không quay lại. Cứ thế rời đi, chỉ lưu lại một giọt nước mắt trên tay nắm cửa của bệnh viện.

Tiểu Ái Nhi cứu gằm mặt, lệ cũng rơi đầy. Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hối hận trong lòng. Cô biết một điều.

"Hóa ra người yêu anh ấy nhất không phải là cô. Mà là một Sở Hòa bị câm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net