Chương 4 : Gia tài của Triệu Thừa Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thừa Vũ sau khi ôm ôm ấp ấp, cọ cọ thỏa mãn thì lại buông cậu ra, tiếp tục cười ngô nghê nói

- Vợ...vợ đi theo anh, anh sẽ cho vợ cái này

Đúng là lương cao thì công việc phải khó hơn mà. Ở tại đây có một Chu Tử Nha tội nghiệp sau khi thoát khỏi kiếp gấu ôm thì lại bị ai kia kéo đi xềnh xệch. Nơi anh muốn đưa cậu đến chính là phòng ngủ của mình, bên trong thiết kế vô cùng sang trọng. Tông màu chính là trắng và xanh dương, chiếc giường rộng rãi cùng nhiều đồ chơi được bày ra, Triệu Thừa Vũ để cho cậu ngồi trên giường, sau đó bắt đầu chạy lại chỗ đồ chơi đó, ngồi xổm xuống lục lọi

Sau một hồi lâu thì cuối cùng cũng tìm được một đống đồ như ý, mang đến trước mặt của Chu Tử Nha, đoạn ngồi xuống dụi dụi đầu mình lên đùi của cậu, tay chỉ chỉ vào các thứ ấy, nói

- Vợ.. Cho em nè, đây là những thứ anh thích nhất

Cậu nhìn nào là súng nước, siêu nhân, gấu bông.. Nằm ngổn ngang ở trên giường, khóe môi co rút giật giật vài cái. Không kìm lòng được mà hỏi

- Cậu chủ cho tôi những thứ này làm gì?..đây là đồ chơi của cậu mà, cứ giữ lấy đi

Triệu Thừa Vũ bĩu môi lắc đầu, đột nhiên nắm tay cậu lên, hôn trên mu bàn tay một cái

- Ca ca đã từng nói với anh rằng sau này thích ai thì món đồ gì của mình đều phải chia cho người ấy. Em dễ thương, mềm mềm anh rất thích vì vậy cho em hết

Khoảnh khắc này cậu chỉ có thể vuốt mặt thở dài đáp

- Cậu chủ à, này là đồ chơi dành cho con nít, nó đâu có giá trị gì đâu. Cái này tôi mua cho cậu cũng được nữa là. Mau cất vào để bữa sau chơi nhé

Anh gãi đầu khó hiểu, chẳng lẽ vợ không thích mấy cái này? Đồ chơi này đẹp thế còn gì. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Triệu thiếu gia liền vụt chạy đến tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một thứ có giá trị hơn. Mà món đồ này khi lấy ra cũng khiến họ Chu giật mình, tim đập nhanh

- Một..hai..ba..bốn....ba mươi mốt con heo đất to bự nhiều màu sắc xếp thành hàng dài ở gần giường, anh tự hào dùng tay chỉ vào chúng nó giải thích

- Này là A Chu nè, Tiểu Hồng, Bánh Bao, Tiểu Đào....ở trong mỗi đứa đều có tiền... Tài sản riêng của anh đó, cha và mẹ không có biết đâu.. Suỵt suỵt

Câu cuối cùng anh nói rất nhỏ như sợ ai nghe thấy. Cậu nhìn những con lợn đất nhe răng cười vô sĩ mà thấy não lòng vô cùng. Đến cả cậu chủ ngốc còn giàu gấp mười lần cậu, con heo nhỏ xíu còn nuôi chưa được bao lâu thì đã phải khai tử nó. Thế mà người này nuôi hẳn cả đàn heo to bằng cái đầu cậu, mà con nào con nấy nhét nhiều tiền đến nỗi cái lỗ nó cũng lòi tiền ra

- A! Đúng rồi! Cậu chủ tôi có thắc mắc rằng tiền ở đâu ngài có mà để dành thế?

- Tất nhiên là xin cha mẹ và anh hai rồi

Mặt Chu Tử Nha chính thức đen còn hơn đít nồi, tò mò hỏi tiếp

- Anh.. Xin kiểu gì?

Triệu Thừa Vũ ngây ngô chạy đến ngồi bên cạnh cậu, ghé sát miệng mình vào tai cậu thì thầm

- Thì mỗi buổi sáng anh sẽ chạy đến nói với mọi người rằng cho tiền anh bỏ ống heo để sau này lấy vợ, hí hí

Hơ hơ! Người này đang đùa à? Vừa mới nãy còn nói là giữ bí mật với cha mẹ, ấy thế mà sáng nào cũng xin tiền để dành. Thế chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi cơ chứ, hèn gì con heo nào cũng toàn tờ tiền mệnh giá lớn. Bởi vì ba người kia chiều con nên mới vậy đó, haizzz! Ôi ôi nhìn vẻ mặt tự hào của cậu chủ kìa. Thật là hết nói nổi luôn.

Triệu Thừa Vũ tiếp tục công cuộc ôm chằm ai kia vào lòng mình, khuôn mặt hớn hở nói thêm

- Sau này sẽ là của em.. Anh cho em hết heo luôn.. Như thế đã đủ giá trị chưa ?

Chu Tử Nha đúng là có nghèo thật, nhưng mà cậu chưa bao giờ xin xỏ ai điều gì, tiền từ bản thân kiếm ra mới dám tiêu xài. Đằng này cậu chủ đã cất công nuôi heo như vậy, bản thân không dám lấy đâu. Nghiêng đầu sang để nhìn cho rõ khuôn mặt người này, bây giờ mới cảm thấy dù gì thì cũng là một kẻ ngốc, cậu không thể cộc cằn mãi như thế được. Và anh ấy cũng là cậu chủ của mình cho nên nhẹ nhàng xoa đầu ai kia, từ chối

- Cậu chủ thật tốt bụng,nhưng mà tôi cũng không cần thứ này. Cậu giữ lại đi nhé

Triệu Thừa Vũ bỗng dưng nước mắt rưng rưng, mếu máo khóc to

- Hức hức...tiền này là để anh cưới em... Mà em lại dám không nhận. Có phải là vợ chê anh đúng rồi. Ôi trời ơi.. Ba, mẹ, ca ca ơi mọi người xem nè. Bà xã không chịu lấy con. Anh buồn vợ quá đi à... Hức hức...

Lại khóc... Người này cách đây mười phút trước mới khóc xong, bây giờ lại khóc nữa. Nước mắt ở đâu nhiều vậy, xoa xoa thái dương, Chu Tử Nha phải dịu giọng an ủi

- Thật hết nói nổi cậu, được rồi tôi nhận được chưa. Tạm thời thì cất ở chỗ anh nhé, khi nào cần tôi sẽ lấy ra

- Đúng đúng bà xã nói đúng.. Anh sẽ cất giúp em, sau này chúng ta dùng tiền này làm đám cưới

Chu Tử Nha dở khóc dở cười, trong lòng suy nghĩ

- Ngốc kiểu gì mà khôn lỏi thế này? Lúc nào cũng nói câu đánh đòn phũ đầu không à -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net