Chương 1 : Ngủ trong quan tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Khốn nạn! Khốn nạn! Chết tiệt... Tam A Nha....cô là đồ phụ bạc... Aaaaa...."

Tám giờ tối tại quảng trường của Bắc Kinh, một kẻ say khướt chân nọ đá chân kia ngửa cổ kêu trời hận đất. Bộ dáng lôi thôi lếch thếch, tay phải cầm chai rượu, tay trái cầm cây xúc xích nhìn thảm hại đến vô cùng... Trông bộ dạng của kẻ nát rượu này có ai nghĩ hắn vừa tròn hai mươi sáu tuổi không chứ ?

Thẩm Trúc Bạch cả người như cọng bún mềm oặt ngồi bệch xuống một góc của cột đèn điện, cậu tu một ngụm rượu. Sau đó lại bắt đầu kêu gào.

"Tam A Nha, tôi nguyền rủa cô lấy chồng giàu thì bị phá sản. Lấy chồng đại gia thì làm vợ bé bị phụ tình... Đáng đời cô, ông đây sẽ cười vào mặt cô"

Ực!

Lại thêm một ngụm rượu nữa chảy vào cổ họng cậu, hương vị cay đắng pha chút ngọt xen lẫn nhau. Thẩm Trúc Bạch cảm thấy môi lưỡi mình tê đi chút ít, nước mắt lại trào ra vì đau lòng.

Cậu ôm cây cột điện tiếp tục gào khóc như một kẻ thần kinh. Người qua đường thì ngán ngẩm lắc đầu với suy nghĩ.

" Một bộ phận giới trẻ ngày nay làm sao thế nhỉ ? Bị điên rồi sao?"

Thẩm Trúc Bạch bây giờ là người say, là một kẻ say khướt đến độ trời không nhìn ra, mặt đất cũng không thể tưởng tượng nổi. Cái cậu nhớ hiện tại là ngày chia tay với bạn gái Tam A Nha.

Cách đấy mười mấy ngày trước, Tam A Nha- cô bạn gái đã hẹn hò cùng cậu ba năm bỗng nhiên chia tay cậu với lí do đã yêu phải tên sếp béo mập, đầu hói của mình. Đã thế....cô nàng còn có thai với tên sếp kia nữa.

Như thế chẳng phải là đã cắm sừng cậu rồi sao? Mà cắm sừng thì thôi đi, tại sao lại nói lời vô tình với cậu. Tại sao lại có thể nói rằng .

" Nhà anh nghèo lắm, yêu anh em sẽ khổ mất thôi"

Một thằng con trai bị bạn gái chê nghèo mạc, bỏ đi với người khác như thế có gọi là nhục không ? Nhục không hả ?

Xin thưa rằng nó không nhục đâu, nhưng cảm giác đau lòng... Mất niềm tin vào đàn bà lại rất là nhiều.

Thẩm Trúc Bạch mắt mở không lên tiếp tục ôm cột điện khóc lóc, bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại reo lên phá đi tiếng khóc ngút trời kia.

Thẩm Trúc Bạch mày mò mãi mới lấy được điện thoại từ trong túi quần của mình ra, Lại phải mất thêm vài giây nữa để nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vừa thấy cậu bắt máy đã vang lên tiếng của mẹ.

" Này Trúc Bạch, con đang ở đâu? Lại uống say rồi có phải không ?"

Giọng của bà Nhiệt Lệ vang lên nghe như vừa giận dữ lại mang theo chút vội vã trong đó. Trúc Bạch lơ ngơ một hồi mới trả lời.

" Con... Không say, con chỉ buồn một chút xíu thôi, một chút thôi. Mẹ...mẹ nói thử xem, một tên nhân viên lương ít ỏi như con thật sự không thể lấy vợ sao?"

Nhiệt Lệ chậc lưỡi một cái, cũng không hề thương xót cho con trai đang đau lòng của mình, vội vã đáp.

" Ai da, không cưới được người này thì còn người khác. Mẹ làm mai cho mày một người bao ngon, bao giàu nhé? Chịu không ?"

Thẩm Trúc Bạch ôm cột điện, liên tục gào vào điện thoại.

" Không cần! Con không cần! Giờ con chỉ muốn uống rượu thôi"

" Được được! Vậy con đang ở đâu? Nói địa chỉ ra đi, mẹ đến uống rượu cùng con"

Thẩm Trúc Bạch là kẻ lập dị nên không có ai chơi cùng, mấy ngày qua đi uống rượu cũng chỉ có mình cậu đơn độc say khướt...không hề nhận lấy được một sự an ủi từ ai. Nay bỗng có người muốn nhậu cùng mình, cậu cố gắng nhìn nhận cảnh vật xung quanh. Ánh mắt liu riu mãi một hồi mới nói tiếp.

" Con đang ở quãng trường của thành phố. Mẹ tới đây đi, không say không về"

Nhiệt Lệ chỉ chờ có vậy, sau khi trả lời qua loa vài câu bà trực tiếp tắt máy. Còn Thẩm Trúc Bạch thì lại tiếp tục ôm cột điện gào thét loạn xạ.

Tầm một tiếng sau, bỗng nhiên một chiếc xe ô tô màu đen đắt tiền xuất hiện. Bốn năm người mặc đồ vest đen như vệ sĩ bước ra, vừa nhìn thầy Thẩm Trúc Bạch ôm cột điện ngủ đến chảy dãi lập tức kêu to.

" Chính là người kia, mau mau mang về nếu không sẽ trễ giờ cử hành hôn lễ. "

Lời vừa phát ra, bốn người đàn ông cao to nhanh chống kéo lê con sâu rượu họ Trúc lên xe. Sau đó....chiếc xe lao nhanh về phía ngoại thành.

------****------

" Đầu đau quá... Cảm giác ngột ngạt này là thế nào?"

Thẩm Trúc Bạch cảm thấy cả người mình mệt mỏi không còn sức lực, đầu cũng đau đến độ cậu phải giật mình tỉnh dậy.

Tiếng chim vẫn ríu rít ngoài kia, Thẩm Trúc Bạch mở mắt đã thấy trần nhà màu trắng xóa sạch sẽ...chứ không phải là trần nhà ẩm mốc trong căn phòng của mình.

Chỗ cậu nằm thật chật chội, độ dài thì chỉ dư ra thêm năm căng ti met tính từ chân cậu cho đến điểm cuối, hai bên miễn cưỡng lắm mới có thể xoay qua, xoay lại để dịch chuyển người. Cảm giác không khác gì mình đang nằm trong một cái hộp cả.

Cố gắng kéo lê thân thể mềm oặt ngồi dậy, Thẩm Trúc Bạch nhìn ngó xung quanh liền nhận ra đây là một cái phòng ngủ....không phải là phòng ngủ bình thường, mà là phòng ngủ mà cậu thường hay thấy trên tivi của những người giàu... Chiếc giường ngủ êm ái được đặt cạnh cái " hộp" cậu đang nằm.

Nhìn qua bên phải, Thẩm Trúc Bạch không khỏi kinh ngạc vì trong phòng ngủ mà lại có bàn thờ... Nhang đèn trên bàn thờ vẫn sáng, khói hương vẫn cháy nhưng không hề nồng nặc... Ngược lại còn rất là dễ chịu.

Nhưng Thẩm Trúc Bạch không khỏi nhíu mày nói.

" Để khói hương trong phòng thế này tính hại chết người à?"

Trên bàn thờ, một di ảnh nam nhân hiện ra. Khuôn mặt trong ảnh lộ rõ vẻ khí chất ngời ngợi lại còn rất đẹp trai. Ánh mắt phượng sắc bén mang theo chút gì đó của sự thù hận.

" Chậc, đẹp trai như thế mà đã chết rồi sao? Uổng phí thật"

Thẩm Trúc Bạch vừa nhìn chằm chằm vào di ảnh vừa khen ngợi.... Nào ngờ, khuôn mặt trong di ảnh bỗng nhiên tạo nên cảm giác ghê rợn, cuốn hút khiến cậu không thể nào dứt ra được.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào di ảnh, một sức lực vô hình nào đó đã khiến Trúc Bạch không thể nào quay đi chỗ khác.

Bức ảnh vẫn cứ nhìn cậu, nam nhân trong ảnh dường như có lòng thù oán trước khi chết hay sao mà khiến Trúc Bạch cảm thấy rùng mình, ánh mắt căm hận trong di ảnh có cảm giác như mỗi lúc càng trợn lớn.... Sau đó, đôi mắt trong di ảnh bỗng nhiên nhắm lại rồi mở ra.

Một động tác rất nhanh thoáng qua như ảo giác nhưng cũng đủ để dọa Thẩm Trúc Bạch từ trong cái hộp lăn xuống. Cậu có rụt người lại dùng mông lùi về phía sau, môi mấp máy.

" Ma...ma...có ma.... Maaaaa!"

Cậu vì quá sợ hãi mà cứ lui dần, lui dần mãi đến khi lưng chạm đến cái hộp mới dừng lại. Dự cảm không lành, Thẩn Trúc Bạch quay sang nhìn lấy cái thứ mình vừa ngủ.

Ba phút trôi qua, khuôn miệng căng cứng của cậu cũng có thể hét lên.

" Mẹ nó! Đây là cái quan tài mà"

Thẩm Trúc Bạch không dám tin rằng, cả đêm qua mình lại ngủ trong quan tài.....

Chuyện gì đang xảy ra, cậu còn sống hay là đang ở địa phủ vậy? Mẹ nó, cứu người .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net