Chương 24 : Lần đầu bắt quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạch Khiết Long ngồi trên bàn ăn, nhắc đến quỷ nữ hút sinh mạng kia. Lập tức thu hút được sự chú ý của Nhiệt Lệ.

Bà cũng không ngại hắn là ma hay cỏ gì, chỉ xem như con rể thật thụ mà đáp.

" Ể! Con rể, con biết con quỷ đó sao?"

Trạch Khiết Long gật đầu, thành thật đáp.

" Nữ quỷ hút sinh mạng đó đã sống gần chín mươi năm. Oán hân rất lớn, cô ta bình thường cũng hay ăn hiếp mấy con quỷ khác. Còn về phần người sống, nếu nữ quỷ nhắm được ai... Người còn yếu sẽ bị hút sinh mạng trong vòng một ngày rồi chết. Người khỏe mạnh thì ba ngày, nhưng đặc điểm là xác của mọi người sẽ đều khô rất nhanh. Con người thì ba ngày là khô, còn động vật... Khi nữ quỷ hút hết sinh mạng của nó thì nhanh chóng biến thành xác khô"

Thẩm Trúc Bạch nghe đến đây mà lạnh sống lưng, cậu nhìn con cá khô mẹ vừa bỏ cho mình. Lại cảm thấy buồn nôn kinh khủng, nên len lén gắp bỏ qua chén của Trạch Khiết Long.

" Con rể! Tại sao lại gọi nó là nữ quỷ hút sinh mạng ?"

Nhiệt Lệ vừa nghe kể đến con quỷ đó, mặt mũi cũng chẳng sợ gì. Không những thế, bà còn nghiêm túc nghe rõ từng câu.

Trạch Khiết Long lại đáp.

" Con cũng không rõ chuyện này, chỉ là khi trước lúc mới chết. Con cùng mấy con quỷ nhỏ khác có chứng kiến quỷ nữ lấy mạng của một người sắp chết. Nghe nói là có oán hận gì với địa phủ và con người lúc con sống. Nữ quỷ này tên thật là Tam Tiết, ra tay rất tàn bạo. Nhưng đặc biệt là không bao giờ giết hại trẻ em..."

" Ơ...con quỷ này cũng nhân đạo đó chứ!"

Thẩm Trúc Bạch gặm một cái đùi gà, vừa nghe nữ quỷ kia không giết người liền tấm tắc khen cho một câu. Vậy mà Trạch Khiết Long lại cười tà ác nói với cậu.

" Ừ, nó chỉ không giết con nít thôi. Còn người bình thường hễ nó nhìn trúng ai là sẽ giết sạch. Cậu ngon trai như thế, cẩn thận bị nữ quỷ nhìn trúng cũng nên"

Thẩm Trúc Bạch le lưỡi như thể muốn đá chết Trạch Khiết Long, nhưng người ta là ma... Đá làm sao được?.

Trạch Khiết Long suy nghĩ gì đó, rồi lại nghi hoặc hỏi.

" Nhưng mà, nữ quỷ này không thường xuyên xuất hiện ở một địa điểm liên tục như vậy. Chắc chắn là ở đây có thứ cô ta muốn, hoặc có linh hồn ngon sắp chết mà cô ta muốn ăn. Nhằm không để hắc bạch vô thường có thể đến dắt linh hồn người ta đi"

Đoạn, Trạch Khiết Long nhìn mẹ của Thẩm Trúc Bạch, ngoan ngoãn hỏi.

" Mẹ, xung quanh khu của mình... Có phải sắp có người chết đúng không?"

Nhiệt Lệ gật đầu liên tục, thành thật đáp.

" Chú Đa cách nhà mình ba dãy mấy tháng trước bị bệnh ung thư. Hơn một tuần này được bệnh viện trả về rồi, vừa lúc nữ quỷ kia xuất hiện."

" Vậy thì phải mau lên mới được, nếu không... Hắc Bạch Vô Thường sẽ không dẫn linh hồn đi được mất"

Nhiệt Lệ cũng ngầm đồng ý với hắn chuyện này. Nhưng mà bà lẫn chồng chỉ có thể thấy ma quỷ chứ không biết khống chế được nó. Bà đành ngập ngừng hỏi.

" Nhưng mà...ta không có thể bắt ma được, chồng ta cũng vậy! Biết tìm ai bây giờ?"

Bỗng nhiên, Trạch Khiết Long nhìn sang Thẩm Trúc Bạch. Nhớ đến con quỷ Đổng Du mạnh như thế mà còn phải sợ Trúc Bạch, tuy là nữ quỷ này mạnh hơn... Nhưng mà Thẩm Trúc Bạch vẫn có thể khống chế được.

Nhiệt Lệ nhìn sang con trai, Trạch Khiết Long nhìn sang vợ mình.

Bỗng nhiên, Thẩm Trúc Bạch nói.

" À! Thật ra là con ăn no rồi. Mẹ và Khiết Long cứ nói chuyện tiếp đi. Con vào phòng nghỉ ngơi một chút"

" Con trai, mau đứng lại. Giúp người là việc tốt"

Thẩm Trúc Bạch chân run như cầy sấy. Này đừng đùa chứ, cậu rất là sợ ma quỷ đó... Gặp nữ quỷ đó, lỡ nó hút sạch sinh mạng cậu thật sao.

" Không ! Con không đi. Mẹ... Con không phải thầy pháp, làm thế nào mà bắt quỷ được. Lỡ quỷ nữ đó thấy con ngon giai quá giết con luôn thì sao? Mẹ... Đừng mà"

Nhiệt Lệ biết sứ mệnh của con trai mình là gì, bà dù có cố gắng che đậy cỡ nào cũng là con trai bà chịu thiệt nếu không thi triển pháp lực.

Ông nội truyền lại sức mạnh cho cậu. Không phải là để chơi cho vui, sau này...sẽ có những loại ma quỷ tự động tìm đến con trai bà. Lỡ nó không biết gì, bị chết một cách oan ức thì sao ?

Sẵn có Trạch Khiết Long đây, để hắn đi cùng cậu cho quen vậy.

" Mày cứ yên tâm! Mẹ có cất lại đồ gia truyền của ông nội. Mày cứ lấy đó mà xài, không chết đâu..."

" Mẹ ơi!!! Đừng mà, con không biết bắt quỷ đâu... Khiết Long, cứu tôi với!".

Nhưng mà chồng cậu không có nghe, thậm chí còn vờ vịt nhìn đến chỗ khác của ngôi nhà.

Thẩm Trúc Bạch đau khổ không gì bằng, đành trở thành thầy pháp... Lần đầu tiên đi bắt ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net