Chương 37 : Thẩm Trúc Bạch trước khi trừ quỷ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con quỷ kia tên thật là Ngưu Châu, chết từ tám trăm năm trước. Nghe nói đâu là bị tên quan lại thời xa xưa giết oan, vì oán hận mà lưu lại nhân gian. Sau đó lại quay về giết chết cả nhà quan đó, vì giết trên mười mạng người mà trở thành quỷ cấp thấp, dần dần...nó giết người nhiều hơn nên càng có nhiều tà khí.

Nhưng ông bà thường có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Dân làng năm đó vì thấy Ngưu Châu lộng hành nên đã thỉnh một thầy pháp cao tay về.

Vị pháp sư kia đánh với Ngưu Châu hai ngày một đêm cuối cùng cũng làm hắn đứt lìa nửa thân không thể lành lặn lại, tà khí cũng yếu dần đi. Chỉ là vị pháp sư kia cũng hy sinh, còn Ngưu Châu giết chết một con trâu. Lấy nửa thân nó để thay thế phần thân bị mất, lẩn trốn nhiều năm để hồi phục tà khí của mình.

Chỉ là không hiểu làm thế nào mà Trạch Khiết Long lại có thể xé được cánh tay của con quỷ kia đến độ nó không thể khôi phục lại được nhỉ ?

Trạch Khiết Long muốn mở miệng hỏi con quỷ đó, nhưng mà nhìn tỉnh cảnh trước mắt...có lẽ nên từ từ vậy.

Thẩm Trúc Bạch ấy vậy mà ngang nhiên hai tay chống ngang eo, cùng một con quỷ dữ cãi nhau.

Vâng...Ngưu Châu là quỷ dữ đấy, vậy mà vợ hắn lại dám đánh con quỷ đó bằng tay không. Thẩm Trúc Bạch này quả là không phải bình thường mà.

Con quỷ đó ôm má, nhìn Thẩm Trúc Bạch nói.

" Này... Ngươi là ai sao đánh đau quá vậy, người thường làm sao mà có thể đánh đau như thế được"

Thẩm Trúc Bạch được con quỷ này khen đánh đau, vẻ mặt dương dương tự đắc đáp.

" Ta là pháp sư nên đánh ngươi phải đau thôi. Thế nào ? Muốn đánh tiếp không ? Nào nào đưa mặt đây, ta đánh thêm một cái nữa?"

Ngưu Châu thở phì phò tức đến không chịu được, nó nhìn con người phàm tục kia. Liên tục mắng.

" Mẹ mày! Thằng oắt con này, mày là kẻ tiểu nhân. Mày dám đánh lén ông à ? Mày là đồ hèn hạ"

" Cảm ơn! Kẻ tiểu nhân thường sống lâu, người anh hùng thì hay chết sớm. Ta nguyện làm kẻ tiểu nhân để sống thọ còn hơn làm anh hùng. Nhìn mặt ngươi vẫn còn rất trẻ, có phải ngươi chết rất sớm đúng không ?"

Ngưu Châu vừa nghe đến vế kẻ là anh hùng hay chết sớm, rồi nghĩ lại năm đó mình chỉ mới hai mươi tám tuổi đã phải lìa đời liền nghĩ Thẩm Trúc Bạch đang khen mình là anh hùng, nó quên mất hai người đang giao chiến nhanh chóng tự hào đáp.

" Đúng, ta chết rất là trẻ, như thế ta là anh hùng đúng không ?"

Bỗng nhiên Thẩm Trúc Bạch từ trong túi lấy ra hai viên kẹo, sau đó tự mình ăn một viên kẹo, còn một viên đưa cho con quỷ kia. Cậu hất mặt nói.

" Ăn không ?"

Con quỷ kia nhìn viên kẹo trong tay Thẩm Trúc Bạch, nhíu mày nói.

" Mày bị gì đấy ? Tao với mày đang là kẻ thù đấy!"

Thẩm Trúc Bạch chậc lưỡi một cái, ra vẻ mình là người trưởng thành nói.

" Ai da, nghĩ giải lao một chút rồi đánh tiếp. Ăn kẹo không ? Ta nói ngươi nghe một chút về cuộc đời của người lúc còn sống nhé ?"

Đời trước, Ngưu Châu quả thật bị quá nhiều oan ức, lại không có ai sẻ chia cho nên càng lúc oán khí càng nhiều. Hiện tại, dù là kẻ địch...nhưng mời nó được một viên kẹo, lại còn chịu đoán về số phận nó...khiến Ngưu Châu không khỏi cảm động, nó nhận lấy viên kẹo...mặc dù khi vào tay nó thì viên kẹo lập tức chảy nước, nhưng Ngưu Châu vẫn ngồi xuống bên vệ đường. Cùng Thẩm Trúc Bạch tâm sự.

Vì hành động " nghỉ giữa hiệp" này của cả hai bên cho nên mấy cái roi quỷ cũng được thu lại, Tam A Nha vừa quay đầu đã thấy cảnh một người một quỷ đang ngồi bên đường nói chuyện. Mà Trạch Khiết Long cũng bất ngờ đến độ cái mồm cũng phải há ra.

Con quỷ kia ngồi xuống, nhìn Thẩm Trúc Bạch rồi nói.

" Ngươi muốn nói với ta cái gì ?"

Thẩm Trúc Bạch ngậm viên kẹo, cậu thật sự cũng có biết nói gì với quỷ đâu ? Chẳng qua lúc con quỷ này từ người cậu thoát ra Thẩm Trúc Bạch có hơi chút mệt nên muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi ra thôi. Cậu thấy rõ sau lưng con quỷ này có một sợi chỉ đen, dường như...nó đang bị ai đó điều khiển.

Con quỷ này vừa hỏi thăm cậu, Thẩm Trúc Bạch không nghĩ nhiều, đành nói bậy.

" Thật ra người chết sớm có thể là anh hùng. Nhưng chết sớm mà thành quỷ thì chính là một kẻ khốn nạn còn hơn hai chữ tiểu nhân hèn hạ"

Lời nói này vừa phát ra, ba vị kia mỗi người một tâm trạng.

Ngưu Châu tức giận quay đầu hỏi.

" Ngươi là đang chửi ta ?"

Tam A Nha nuốt nước bọt, cô thầm nghĩ.

" Kiểu này là chọc điên con quỷ này hơn có đúng không ?"

Còn Trạch Khiết Long thì thầm nghĩ ?

" Nên mua quan tài màu gì cho Thẩm Trúc Bạch nhỉ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net