Chương 42 : Ác mộng ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam A Nha đánh vỡ kết giới, người xung quanh đều thấy Thẩm Trúc Bạch chân mang vết thương nằm ngất xỉu giữa đường. Có kẻ không quan tâm đến lý do tại sao cậu lại đột ngột bị thương, còn tốt bụng gọi giúp xe cấp cứu. Còn có kẻ lại không màng đến mạng sống của con người, chỉ chăm chăm lấy điện thoại tranh thủ chụp vài tấm ảnh thê thảm của Thẩm Trúc Bạch để đăng lên mạng.

Mà hầu như những cái điện thoại đó khi vừa chụp xong đều bị hỏng một cách đột ngột, mà không cần nói cũng biết là do Trạch Khiết Long làm.

Thẩm Trúc Bạch được xe cấp cứu đưa đi nhanh chóng, Tam A Nha ngồi ở trong xe lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu. Trạch Khiết Long lẳng lặng bay theo chiếc xe cấp cứu đến bệnh viện.

Đến nơi, cậu rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu. Qua tay bác sĩ mới biết được cũng may cái chân còn cứu được nếu không chỉ chậm một chút nữa thôi thì phải cắt bỏ cả một cái chân. Mất máu nhiều dẫn đến tình trạng hôn mê, còn lại mọi thứ đều ổn.

Cha mẹ hai bên đều biết tin, hai người mẹ của Trạch Khiết Long và Thẩm Trúc Bạch nóng ruột chạy đến bệnh viện.

Tam A Nha ngồi cùng với hồn ma kia đợi chờ Thẩm Trúc Bạch, cả hai không nói với nhau lấy một lời nào.

Cho đến khi hai người mẹ hối hả chạy đến bệnh viện, vẫn là Nhiệt Lệ gấp rút nắm chặt Trạch Khiết Long hỏi trước.

" Con rể, con trai của mẹ sao rồi ? Thằng bé bị gì vậy ? Có ổn không ?"

Trạch Khiết Long gật đầu, điềm tĩnh đáp.

" Em ấy không sao, mọi chuyện đều ổn rồi thưa mẹ vợ"

Lúc này Nhiệt Lệ mới buông lỏng cơ thể, thở nhẹ một tiếng. Đàm Tử không thể nhìn thấy con trai, chỉ có thể theo hướng của Nhiệt Lệ mà hỏi thăm.

" Khiết...Khiết Long, còn con thì sao ? Có bị thương chỗ nào không ?"

Trạch Khiết Long nhìn mẹ mình theo năm tháng đã có tuổi còn phải lo lắng cho mình, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Hắn nhẹ đi đến dùng lấy tay áp lên má của mẹ mình, khẽ đáp.

" Mẹ, con vẫn ổn. Là Thẩm Trúc Bạch đỡ cho con. Người vợ này do mẹ tìm thật sự rất tốt"

Đàm Tử dường như cũng cảm nhận được con trai mình, khóe mắt bỗng đỏ lên. Nhiệt Lệ nhìn thấy thế còn tốt bụng nói.

" Chị thông gia, con trai chị đang đặt tay lên má chị đấy. Con rể vẫn ổn, còn khen chị tìm được một người vợ tốt cho nó"

Đàm Tử nghe vậy vội đưa tay lên không trung mò mẫn như thể muốn chạm vào con trai, xúc động không thể nói nên lời. Bàn tay bà được Nhiệt Lệ đặt lên đầu của Trạch Khiết Long, lúc này... Đàm phu nhân mới bật khóc nói.

" Con trai, con trai của mẹ. Bao năm qua con khổ cực rồi... Khiết Long, mẹ nhất định sẽ mang con về. Nhất định sẽ không từ bỏ con"

Trạch Khiết Long mỉm cười không nói gì, tình mẹ con chỉ qua vài câu là đủ rồi.

Ba người một ma ổn định lại tinh thần, hai người phụ nữ đã có tuổi sau khi nghe Tam A Nha có giúp đỡ trong chuyện này liền thân thiện cảm ơn. Nỗi niềm mang tên người yêu cũ của Thẩm Trúc Bạch cũng từ đây mà đánh bay.

Mọi người chào hỏi nhau lần lượt xong đâu vào đấy liền ngồi trên dãy ghế đợi chờ Thẩm Trúc Bạch hiện tại còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Ai cũng trông mong thời gian trôi qua thật nhanh để có thể nhìn thấy người kia.

-------******------

Thẩm Trúc Bạch nằm trong bệnh viện, mê mê man man không biết đâu là thật đâu là ảo. Cậu chỉ cảm thấy mình như đang ở một cái điện thờ, những bức tượng thần hộ pháp hay thần này thần kia đều bị đổ vỡ.

Nếu nói đây là một cái điện cũng không đúng, nó giống một ngôi miếu bỏ hoang hơn. Tất cả mọi thứ ở đây đều đổ nát, nhưng mùi ám khí vẫn nồng nặc làm mờ đi không gian.

Thẩm Trúc Bạch đi xung quanh ngôi miếu này một cách vô định, bỗng...chân cậu đạp trúng một thứ gì đó.

Thẩm Trúc Bạch nhặt thứ vừa đạp ở dưới chân lên, nhìn kĩ hóa ra là một bài cũ... Gần đó còn có thêm một bài vị nữa.

Cậu nhanh chóng nhặt luôn cái còn lại lên, cẩn thận đọc từng chữ.

Hai bài vị này đã cũ kĩ lắm rồi, nhưng chữ ở trên cậu vẫn nhìn rõ... Chỉ là sau khi cậu đọc xong, cảm xúc hoảng sợ bắt đầu xuất hiện.

Một bài vị có khắc đầy đủ họ tên của Trạch Khiết Long trên đó, cái còn lại khắc tên của cậu. Ngày, tháng, năm, mất cũng giống y hệt nhau.

Ngày 12 tháng 5 năm 1639.

Chẳng phải thời gian này rất lâu rồi sao ?

Cậu nhìn đến quần áo mình đang mặc, rõ ràng đều là áo quần của hiện đại. Cậu không thể xuyên không được, lại càng không thể quay về quá khứ. Bởi lẽ thời gian này họ đã chết rồi, rõ ràng....đây là bài vị đã cũ của thời xa xưa.

Cậu nhìn hai cái tên trên bài vị, là của cậu và Trạch Khiết Long.

Lúc này, Thẩm Trúc Bạch bắt đầu mang nghi vấn...đó chính là...

Cậu và Trạch Khiết Long đã có nhân duyên từ kiếp trước. Đến nay bọn họ vẫn có khúc mắc chưa cùng nhau giải quyết được.

Hoặc là có trường hợp thứ hai... Trạch Khiết Long không phải hồn ma đã tồn tại tám năm này, mà là một hồn ma đã xuất hiện từ rất lâu đời ? Chỉ là người kia đang giấu cậu điều gì đó ?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net