Chương 50 : Trạch Khiết Long thức tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạch Khiết Long cảm nhận rõ trước ngày rằm bản thân hắn khi nào cũng rơi vào trạng thái mệt mỏi, âm khí cũng nhẹ đi, mặc dù nhà của hắn luôn thờ cúng hắn đầy đủ nhưng âm khí vẫn không thể hấp thụ được.

Nhưng bản thân Khiết Long cũng thừa biết, hắn chẳng hề bị gì cả. Cứ đợi đến ngày rằm, trăng tròn...hắn lại sẽ mạnh hơn một chút.

Gần mười năm nay, cứ qua một mùa trăng rằm... Trạch Khiết Long vẫn luôn có thêm một chút sức mạnh như thế.

Mọi ngày, Trạch Khiết Long đều có thể đi ra ngoài vào buổi sáng với Thẩm Trúc Bạch. Vậy mà giờ đây chỉ cần chút ánh sáng chiếu vào cơ thể Trạch Khiết Long lại cảm thấy uể oải không thôi.

Giờ đây hắn cảm nhận rõ là mình là một con ma yếu ớt đến nhường nào.

Và rồi...Trạch Khiết Long, một con ma đẹp trai đầu tiên đã làm một việc mà nhiều con ma không nghĩ đến hoặc không thể làm được... Điều đó chính là đi ngủ....

Không sai! Trạch Khiết Long, một con ma lắm tiền đã nằm trong chăn hai tiếng đồng hồ rồi ngủ quên mất. Một điều quái dị mà nhiều con ma hiện tại vẫn không thể làm được.

Hắn chìm vào giấc ngủ, nhưng âm thanh ồn ào lại gào thét trong trí não của hắn.

" Không ổn rồi, mau bắt hắn lại nếu không ngài ấy sẽ tức giận mức"

" Mau lấy thêm xích ma xích hắn lại"

" Quỷ...quỷ ba đầu cũng bị hắn bẻ cổ hết rồi"

" Ta....ta bị hắn xé mất một cánh tay rồi. Mẹ nó! Rõ ràng hắn là ma, tại sao lại có thể mạnh hơn chúng ta được kia chứ ?"

Những âm thanh gào thét của bọn quỷ vừa dứt, lại có một âm thanh khác, một khung cảnh khác xuất hiện. Một người mặc áo pháp sư, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn rồi nói..

" Nếu các ngươi không chết, ta nhất quyết sẽ không có được sự bất tự. Mạng người đối với ta là cỏ rác, nếu như ngươi không muốn nhiều người chết hơn thì hãy tự hy sinh mình đi"

Hắn nhìn cái kẻ không rõ mặt kia, cười khinh miệt đáp.

" Tôi không thể báo cảnh sát để bắt tên quỷ đội lốt người như ômh, nhưng ông nên nhớ rằng dù ông có giết ta thì vĩnh viễn không thể làm ta chết hoàn toàn."

Vừa dứt lời, ở thực tại bỗng vang lên tiếng hét của mẹ hắn cùng những âm thanh đổ vỡ vang lên liên hồi.

Xoảng! Xoảng.

" Chuyện gì ? Chuyện gì xảy ra thế này ? Tại sao đồ đạc trong nhà tự chuyện động rồi đổ vỡ thế này ?"

" Bảo vệ phu nhân, mau bảo vệ phu nhân. Tiểu Sa bị quỷ nhập rồi, mau bảo vệ phu nhân"

Âm thanh của mẹ hắn lại một lần nữa vang lên.

" Không ! Không cần bảo vệ tôi, ai có thể thấy Trạch Khiết Long thì mau chạy lên xem nó có bị làm sao không ? Bọn ma quỷ này không nhắm đến người thường, nó nhắm đến con trai của tôi. Mau lên...."

Lời còn chưa kịp dứt, Trạch Khiết Long còn chưa kịp mở cửa xông xuống nhà thì cửa phòng của hắn đã bị đá bay. Một con quỷ với cái đầu bị xẻ làm hai bước vào, thân mình nó mập mạp cùng vơi làn da sần sùi như da ếch. Con quỷ với cái đầu được bổ làm bên trong không có gì vác một cây rìu thật to, miệng cười lớn nói.

" Ú òa! Trạch Khiết Long, ngươi trốn cũng kĩ nhỉ! Nhưng làm sao bằng bọn ta được, ta lại tìm thấy ngươi rồi đây"

Trạch Khiết Long nhìn con quỷ gớm ghiếc kia, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Những con quỷ dơi cùng ma nữ đã tập trung xung quanh nhà hắn, ở trước cửa không chỉ có mình quỷ ếch, mà còn có cả quỷ mặt ngựa. Trạch Khiết Long cũng biết lần này mình lành ít dữ nhiều.

Con quỷ ếch kia lại cười như kẻ dành chắc chiến thắng, nó nói.

" Mau mau quay về chỗ mà ngươi thuộc về thôi nào."

Trạch Khiết Long hai mắt đỏ bừng, màu tơ máu kia lại xuất hiện. Hắn nhìn đám quỷ quái trước mặt, lạnh lùng đáp.

" Nếu chúng mày đã đụng đến gia đình tao thì tao cũng sẽ không nhường nhịn chúng mày nữa"

Trạch Khiết Long lao đến, sẵn sàng quyết chiến với lũ yêu ma quỷ quái này một trận. Nhưng có lẽ bọn này đã rút kinh nghiệm từ những đợt trước, thêm vào đó là những lời con quạ đen kia dặn dò. Bọn chúng lần này không tấn công một mình nữa.

Trạch Khiết Long vừa xông đến thì con quỷ ếch đã né đi, con quỷ mặt ngựa chớp lấy thời cơ bóp cổ hắn. Đám quỷ nhỏ ở bên ngoài cũng đập cửa kính xông vào tụm lại siết chặt lấy Trạch Khiết Long.

Quý ếch lợi dụng thời cơ lấy trong mình ra cái túi mà " Người" kia đã đưa cho rồi nhanh chóng bắt Trạch Khiết Long nhốt vào đó.

Xong việc, bọn chúng cứ thế cười ghê rợn rời đi. Nhiệm vụ của bọn chúng cuối cùng cũng được hoàn thành, Trạch Khiết Long sắp gặp lại kẻ kia rồi.

Căn phòng trở nên yên ắng đến lạ thường, lúc Đàm Tử xông lên cảm nhận được con trai của mình đã biến mất. Nỗi đau đớn lại một lần nữa nổi lên, bà gào khóc gọi Thẩm Trúc Bạch như thể cầu xin cậu cứu lấy con trai mình.

Sau đó lại theo lời của Trúc Bạch, bà lại gọi cho Nhiệt Lệ, tức là mẹ ruột của Trúc Bạch.

Nhiệt Lệ nghe Đàm Tử kể lại thì vội trấn an bà ấy, sau đó thu xếp đồ đạc qua nhà bà thông gia.

Trước khi đi, Nhiệt Lệ đẩy cửa phòng ngủ của hai vợ chồng ra, chồng của bà là Thẩm Hùng đang nằm trên giường nhắm mắt. Cái đuôi cáo sau lưng của ông lâu lâu lại nhấc lên một chút, Nhiệt Lệ thấy vậy liền nói.

" Đến thời gian rồi à ? Ông có quay về với kẻ kia không ?"

Thẩm Hùng mở mắt, giọng nói nhàn nhạt đáp.

" Nuôi Trúc Bạch bao năm nay tôi đã dần quen với nó rồi, tôi không về đấy nữa... Tôi chờ thời gian đến sẽ bảo vệ Thẩm Trúc Bạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net